Tâm tư của cô quá mức đơn thuần, đối phó với kẻ bình thường hoặc là bạn cùng lứa tuổi sẽ hợp hơn. Nhưng đối với kiểu người như Đinh Nhiên thì lại không cùng một đẳng cấp.
Sở Niệm cảm thấy Thương Sùng hơi coi thường mình, trước kia chưa quen anh, không phải tự cô luôn xử lý những chuyện này hay sao? Vừa định biện hộ vài câu, chỉ thấy Thương Sùng ra dấu muốn cô im lặng.
Sở Niệm nhíu mày, không cam lòng ngậm miệng, hai mắt nhìn về phía ngoài xe.
Cộp cộp cộp......
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, môt cô gái đi giày cao gót, khoanh hai tay đi vào tầm mắt bọn họ. Lúc cô ta đi đường thì cứ vặn vẹo eo, làm cho hai khối thịt trước ngực cứ nảy lên. Sở Niệm và Thương Sùng trao đổi ánh mắt, nheo hai mắt nhìn người phụ nữ kia. Không, phải nói là Đinh Nhiên.
Cho dù hiện tại chính mình vẫn chưa thấy được diện mạo của Đinh Nhiên, nhưng theo ánh sáng nhìn lướt qua dáng người kia thì Phùng Tư Vân còn kém cô ta một đoạn.
Phùng Tư Vân thuộc kiểu hoa sen trắng ngây ngô, tươi mát rất là mềm mại, dịu ngoan. Còn Đinh Nhiên thì chân dài, eo thon, váy ôm sát người, cộng thêm bộ ngực khiến cho đàn ông vừa nhìn đã chảy nước dãi, chỉ vài phút đã đá bay kiểu người như Phùng Tư Vân rồi.
Khẩu vị của Lưu Dương đúng là rất nặng.
Sở Niệm không khỏi cúi đầu nhìn nhìn chính mình, lại nhìn cô ta, ý tứ trong lời nói đầy trào phúng: “Đàn ông các anh đều thích loại này à? Hai khối thịt lớn, cũng không sợ ngộp chết các anh sao?”
Thương Sùng lặng lẽ cười, im lặng nhìn chằm chằm Đinh Nhiên mấy giây rồi ấn bật đèn đầu xe.
Ánh sáng đột nhiên chiếu tới khiến Đinh Nhiên đứng ở đối diện sợ hết hồn, theo phản xạ xoay người về phía bọn họ. Một tay che mắt, một tay đề phòng nắm chặt túi đeo trên vai.
“Ai ở đó? Hơn nửa đêm còn hù dọa người khác, đầu óc có bệnh sao?!” Cho dù giọng điệu bất thiện, nhưng tiếng nói của Đinh Nhiên vẫn là mềm nhũn Truyền vào trong lỗ tai hoàn toàn không giống đang tức giận, ngược lại càng giống như làm nũng.
Sở Niệm không tự chủ run rẩy người, nổi đầy da gà, trừng mắt nhìn cô ta.
Lúc này, Thương Sùng mở cửa xe, đi xuống. Ánh đèn xe khiến Đinh Nhiên đang đứng đối diện hoàn toàn không thấy rõ tướng mạo anh, chỉ có thể từ dáng người để phân biệt giới tính.
Ban đầu, Sở Niệm rõ ràng có thể nhìn ra Đinh Nhiên rất là cảnh giác đối với Thương Sùng, rồi hai nguời nói những thứ gì, vẻ mặt Đinh Nhiên dần dần trầm tĩnh lại. Cho đến khi Thương Sùng lấy chiếc nhẫn từ trong túi áo ra giơ trước mặt cô ta, trên mặt Đinh Nhiên liền xuất hiện vẻ căm hận và sợ hãi.
Bởi vì Thương Sùng nghiêng người về trước, một nửa bóng dáng bị bóng đêm bao phủ, cho nên Sở Niệm cũng không biết lúc này trên mặt anh là biểu cảm gì. Chỉ biết là anh trỏ trỏ về phía mình, người phụ nữ kia giống như là nổi điên, chạy mất.
Sở Niệm nóng nảy, vội vàng từ trong xe nhảy ra ngoài, cất bước liền muốn đuổi theo Đinh Nhiên. Nhưng chưa chạy được vài bước, đã bị Thương Sùng tóm trở về.
“Anh túm tôi làm chi, còn không mau đuổi theo cô ta đi!” Còn nói cái gì mà chính mình sẽ bứt dây động dừng, không phải anh cũng vậy à!
Thương Sùng giật giật khóe miệng, liền túm, kéo, lôi Sở Niệm trở vào trong xe. Cưỡng chế thắt dây an toàn cho cô, anh khóa trái cửa xe lại. Trầm mặt bỏ lại một câu 'Trên đường về nói sau', liền khởi động xe rời khỏi chung cư Cẩm Viên.
Trên đường, Thương Sùng kể lại cuộc nói chuyện với Đinh Nhiên cho Sở Niệm nghe.
Hóa ra lúc xuống xe xong đến gần người phụ nữ kia, Thương Sùng liền phát hiện trên người cô ta có mùi rất kỳ quái. Giống như là xịt nước hoa nồng nặc để cố ý che đậy cái gì đó, Đinh Nhiên đúng là một nhân vật không dễ đối phó. Ban đầu tính cảnh giác rất cao, mặc kệ Thương Sùng nói cái gì, cô ta vẫn im lặng.
Thương Sùng cũng không vội, từ từ nói chuyện phiếm với cô ta, cho đến khi hàn huyên tới Lưu Dương. –ll,,,q,q,q..,dd,,,o,,,,n.....--==Sau khi nói một vài chuyện về công ty của Lưu Dương mà Đinh Nhiên rõ như lòng bàn tay, cho rằng người đàn ông trước mắt này là bạn của Lưu Dương, Đinh Nhiên mới dần dần gỡ bỏ lòng phòng bị.
Sau đó trong quá trình nói chuyện với nhau, Thương Sùng đã nhanh chóng gài máy nghe trộm ở trên người cô ta.
Máy nghe trộm?
Sở Niệm nghe đến đó, nhướn mày cắt ngang lời Thương Sùng, hỏi: “Làm sao anh có được thứ đó? Với cả, coi như ban ngày anh nghe ngóng được ít tin tức, thì sao anh dám kết luận người phụ nữ kia đã gỡ bỏ lòng phòng bị, mà không phải đang diễn trò ở trước mặt anh chứ?”
“Cô ta có diễn trò hay không, tôi vẫn có thể nhìn ra. Về phần máy nghe trộm, chẳng phải được bán đầy trong chợ đêm sao? Có gì đáng ngạc nhiên đâu?” Thương Sùng hờ hững liếc cô một cái, một tay giữ lái, một tay tựa lên cửa kính xe chống đầu.
“Vậy anh có thể đảm bảo máy nghe trộm sẽ không bị người phụ nữ kia phát hiện chứ?”
“Chỗ tôi gài, có chết cô ta cũng chẳng tra ra được. Sở Niệm, em quá coi thường tôi rồi.”
“Chúng ta như nhau.”
Sở Niệm hừ lạnh một tiếng, ngừng một giây hỏi tiếp: “Coi như đúng theo anh nói, anh đã khiến cô ta gỡ bỏ lòng phòng bị, lại gài máy nghe trộm trên người cô ta. Vậy cuối cùng, sao còn lấy chiếc nhẫn đó ra hù cô ta?”
“Rất đơn giản, nếu tôi không làm như vậy, làm sao có thể dẫn dụ Lưu Dương ra?”
“Có ý gì?”
Không phải nói là Đinh Nhiên đẩy Phùng Tư Vân vào trong hồ bơi sao? Lưu Dương chỉ là không cứu Phùng Tư Vân mà thôi, hơn nữa bởi vì tình cảm mà Lưu Dương giúp đỡ Đinh Nhiên giấu xác của Phùng Tư Vân đi. Nếu nói muốn tìm ra hung thủ thật sự đã sát hại Phùng Tư Vân, thì chỉ có Đinh Nhiên, Lưu Dương quá lắm chỉ coi là đồng lõa thôi.
Suy nghĩ bình thường phải là dùng Lưu Dương dẫn dụ Đinh Nhiên ra, nhưng Thương Sùng lại làm ngược lại, điều này làm cho Sở Niệm có chút hồ đồ rồi.
“Không phải tôi vừa nói trên người Đinh Nhiên có mùi rất kỳ quái sao? Nếu như tôi đoán không nhầm thì cô ta đang dùng nước hoa che đậy mùi hôi thối trên người, mùi hôi thối đó cực kỳ giống với mùi thi thể rữa nát Hơn nữa, lúc tôi và cô ta nói chuyện, phát hiện ấn đường cô ta biến thành màu đen, rất giống như dính phải vật gì dơ bẩn. Dùng chiếc nhẫn đó cũng vì thấy có chuyện kỳ quặc, mà trong lúc này, vấn đề xuất hiện hẳn là ở trên người Lưu Dương.” Thương Sùng đảo tròn tay lái, lái xe vào chung cư.
“Cho nên anh dùng chiếc nhẫn kia để hù dọa Đinh Nhiên, khiến cô ta nghĩ là Phùng Tư Vân đang ngồi ở trong xe à?” Lời của anh làm cho nỗi băn khoăn trong lòng Sở Niệm được giải tỏa không ít, chỉ là......
“Sao anh có thể xác định mùi trên người Đinh Nhiên là thi thối? Sao anh lại nhìn ra được ấn đường của Đinh Nhiên biến thành màu đen?”
Quỷ là linh hồn, bọn họ có năng lực tự chủ để người khác thấy hoặc là không thấy. Cho nên lúc Thương Sùng nhìn được Phùng Tư Vân, Sở Niệm cũng không nghĩ nhiều. Nhưng ấn đường biến thành màu đen lại là vấn đề về tướng mạo, những thầy bói nông cạn chưa chắc đã nhìn ra được, huống chi là người bình thường như Thương Sùng.
Lần này Thương Sùng không trả lời ngay câu hỏi của cô, dưới ánh nhìn chằm chằm của cô, vẻ mặt thảnh thơi đỗ xe, mở cửa xe đi xuống.
Sở Niệm sững sờ, vội vàng đóng cửa xe đuổi theo. Đáng tiếc, chân trái vấp vào chân phải, còn chưa chạy được vài bước, cả người cô liền mất trọng tâm ngã dúi dụi về phía trước.