Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 37: Chương 37: Chương 37: Chó cưng




Thương Sùng xoay người, bước nhanh tới, tay mắt lanh lẹ đỡ cô vào trong ngực.

Cúi đầu nhìn Sở Niệm ở trong ngực, trong đôi mắt Thương Sùng chợt lóe qua rất nhiều tâm tình. Chỉ là lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt anh lại nhanh chóng biến thành trêu chọc, nhướn mày đẹp, nói: “Chạy vội như vậy làm gì? Tôi cũng đâu nhốt em ở bên ngoài chứ.”

Sở Niệm tức giận trợn mắt liếc anh một cái, đáp trả: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa, nếu không phải do anh nói một nửa, tôi có thể suýt chút nữa ngã xuống sao!”

Thương Sùng cong cong khóe môi, nhìn cô một hồi lâu, mới xoay người dùng chìa khóa mở cửa nhà. Cởi áo vest ra tùy ý ném vào một góc trên ghế sofa, ngồi trên sofa điều chỉnh một tư thế thoải mái, lúc này mới dùng ánh mắt ý bảo Sở Niệm ngồi ở đối diện mình.

Sở Niệm mím chặt môi, hai mắt nhìn chằm chằm anh, hỏi: “Bây giờ có thể nói chưa?”

“Hôm qua không phải tôi đã nói với em là trước kia tôi từng đi lính sao?”

“Vậy thì sao?” Tham gia quân ngũ chỉ có thể chứng tỏ thân thủ tốt, cô chưa từng nghe qua tham gia quân ngũ còn có thể làm chó nghiệp vụ hay là gậy thần cả.

“Khi đó gặp chuyện còn kinh khủng hơn cả hiện tại, vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, tôi liền học qua vài thứ từ một ông lão ở trong núi. Mặc dù bản lĩnh còn kém em, nhưng đối phó với vài tên quỷ nhỏ thì vẫn là dư dả.”

Vẻ mặt Thương Sùng rất ổn định, lời nói cũng không có sơ hở, một câu trả lời đơn giản đã khơi thông vấn đề trước đó của Sở Niệm. Nếu anh nói là sự thật, có thể ngửi thấy mùi thi thối cũng đúng thôi.

Cúi đầu suy tư hồi lâu, Sở Niệm liền hỏi ra sự nghi ngờ lớn nhất ở trong lòng: “Được, chúng ta tạm thời bỏ qua việc đó của anh. Hiện tại tôi chỉ muốn biết, làm sao anh lại nghĩ là mùi thi thối đó ở trên người Đinh Nhiên sẽ liên quan đến Lưu Dương chứ? Có lẽ cô ta nhiễm mùi đó từ nơi khác, đây là điều có thể mà.”

“Cho nên, trước đó tôi chỉ nói là suy đoán mà thôi, cũng đâu có nói là chắc chắn, không phải sao?” Thương Sùng cười cười, rất là vô tội nhún hai vai, xòe hai bàn tay ra.

“Lại nói, Sở Niệm à, em không hề phát hiện ra là sự chú ý của mình luôn đặt sai chỗ sao?”

“Có ý gì?”

“Từ lúc gặp Đinh Nhiên, lực chú ý của em luôn đặt ở trên người tôi. Em không có suy nghĩ xem tiếp theo chúng ta cần phải làm gì, ngược lại cứ hoài nghi người bên cạnh mình suốt.”

“Tôi không có hoài nghi, chỉ là trên người anh có rất nhiều bí ẩn mà tôi không nghĩ ra mà thôi. Lại nói ... ...”

Sở Niệm chu cái miệng nhỏ nhắn, học bộ dạng của Thương Sùng, nhún hai vai, bất đắc dĩ chớp chớp hai mắt, đáp: “Chuyện kế tiếp, anh đều nghĩ xong rồi. Tôi còn nghĩ nữa, có hữu dụng không?”

Thương Sùng thấy cô như vậy thì rất buồn cười, giả bộ bất đắc dĩ lắc đầu với cô. Đứng dậy lên tầng cầm máy tính xách tay xuống, ngồi ở bên cạnh Sở Niệm.

Ngón tay thon dài thoăn thoát gõ ra một hàng chữ ở trên máy tính, thấy cột tải chạy đến một trăm phần trăm, liền gác chéo hai chân, dựa vào lưng ghế sofa.

Sở Niệm không hiểu anh hành động như vậy là muốn biểu đạt cái gì, nhíu mày nhìn chằm chằm máy tính.

Đó là một đoạn ghi âm, là cuộc gọi mà Đinh Nhiên cuống quít chạy vào chưng cư, về đến nhà liền gọi đi.— Đinh Nhiên giống như là sợ hãi khóc thút thít trong điện thoại, ngoại trừ nói chuyện tối hôm nay với đầu dây bên kia, trong miệng còn liên tục lẩm bẩm: 'Cô ta trở về tìm em báo thù' gì gì đó.

Phần lớn thời gian đều là Đinh Nhiên lẩm bẩm, Sở Niệm nghe mà có chút phiền lòng. Nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, nhìn nhìn Thương Sùng liên tục im lặng, cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục nghe.

Có lẽ là do Đinh Nhiên cứ khóc thút thít và lẩm bẩm linh tinh đã khiến người bên kia có chút bực bội rồi. Cho nên, trong lúc người phụ nữ kia không ngừng nức nở, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói của đàn ông.

Tiếng nói đó nghe cũng không tệ lắm, trong trẻo nhưng không lỗ mãng. Nếu như không phải giữa các câu của gã ta để là lộ ra vẻ âm trầm, Sở Niệm nhất định cho rằng người nam ở đầu dây bên kia giống như là ánh mặt trời.

Nghiêng đầu nhìn Thương Sùng một cái, Sở Niệm lặng lẽ dùng khẩu hình hỏi ra hai chữ “Lưu Dương?” à.

Thương Sùng gật đầu nhẹ, toàn thân buông lỏng dựa vào ghế sofa, giật giật cái cổ.

Bên trong máy ghi âm tiếp tục cuộc đối thoại, Đinh Nhiên vẫn giống như bệnh nhân tâm thần nhắc đi nhắc lại, Lưu Dương thì vẫn im lặng, chỉ là thỉnh thoảng sẽ ‘ừ’ vài tiếng, giống như là có lệ đáp.

Cuối cùng, dưới sự đòi hỏi kiên trì của Đinh Nhiên, Lưu Dương mới nói tối mai sẽ đến và gặp cô ta. Sau đó tùy tiện nói vài câu an ủi, Lưu Dương liền tắt điện thoại.

Thương Sùng tắt máy vi tính, nhìn về phía Sở Niệm đang nhíu chặt mày, liền hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

“Mặc dù giọng của Lưu Dương khá âm trầm, nhưng hình như không có gì bất thường.”

“Điều này, ngày mai chúng ta qua đó sẽ có đáp án ngay.”

“Nhưng mà thời gian của Phùng Tư Vân đã không còn nhiều nữa, chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ như vậy, còn thích hợp sao?” Tiết tấu của Thương Sùng rất chậm, Sở Niệm rõ ràng rất không quen. =Nếu như vào lúc bình thường, cô cũng có thể kiên nhẫn chờ thời cơ. Thế nhưng, tình huống hiện tại thì khác hẳn.

Bộ dạng Thương Sùng vẫn như cũ, đầu tiên là hờ hững nhìn cô một cái, sau đó mới chậm rãi phun ra mấy chữ: “Phùng Tư Vân ở trong bùa trữ hồn của em, lát nữa em có thể kiểm tra tình hình của cô ấy một chút.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó chờ tối mai chúng ta sẽ đi gặp tên Lưu Dương kia.”

Đi gặp? Sở Niệm trợn trắng mắt, nói: “Anh sẽ không để tôi trốn ở trong xe giả vờ làm Phùng Tư Vân nữa chứ? Theo như lời anh nói lúc trước, mùi hôi thối trên người Đinh Nhiên là lây nhiễm từ chỗ Lưu Dương, vậy anh cảm thấy Lưu Dương sẽ sợ Phùng Tư Vân tìm mình báo thù sao?”

“Tôi chưa nói sẽ để cho em tiếp tục ở lại trong xe, cũng chưa nói tối mai chúng ta sẽ làm giống như đêm hôm nay mà, đúng không?” Thương Sùng nhếch nhếch khóe môi, trong đôi mắt đen như mực tràn đầy tính toán tự tin.

Sở Niệm mất kiên nhẫn, nhíu mày nhìn chằm chằm anh, hỏi tiếp: “Anh có thể nói hết trong một lần được không? Lúc nào cũng khiến trái tim tôi lơ lửng, có phải anh cảm thấy chơi rất vui hay không? Rất thỏa mãn à?”

“Đúng là có chút thú vị.”

Thương Sùng không chút kiêng nể cười cười, giành trước khi Sở Niệm gầm thét, nói tiếp:“Thật ra chỉ cần em tĩnh tâm suy ngẫm là có thể biết được kế hoạch của tôi, hiện tại em chưa nghĩ ra, cũng chỉ vì sự bực bội làm cho em phân tâm mà thôi.”

“Đó không phải là do anh à! Trước kia, lúc chưa có anh, tôi cũng chưa từng thấy bản thân như thế này Với cả anh coi tôi là con giun trong bụng anh à? Anh nháy mắt một cái là tôi có thể hiểu rõ anh đang suy nghĩ gì sao?” Sở Niệm cực kỳ khó chịu hừ một tiếng.

Vừa mới bắt đầu, Sở Niệm còn cho là mình là người khống chế chuyện này. Nhưng mà về sau, cô lại phát hiện mình rớt khỏi vị trí người khống chế, mà kẻ leo lên còn đạp mình xuống dưới chính là Thương Sùng.

Ở giữa, chính mình ỡm ờ, cũng tùy anh. Chỉ là, hiện tại sao cô cứ có cảm giác Thương Sùng là ông chủ cầm cục xương, không ngừng trêu chọc chó cưng của mình. Đáng ghét hơn chính là con chó cưng đó không phải là Đinh Nhiên, cũng không phải là Lưu Dương, mà là Sở Niệm cô chứ.

Cô không muốn làm thú cưng, càng không muốn làm chó, không muốn cắn cục xương đó, nhưng lại hết cách rồi.

Chuyện phát triển đến tình trạng bây giờ, cô mới giật mình phát hiện tất cả quyền chủ đạo đều ở trong tay Thương Sùng, cô không hề có chút năng lực chống cự nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.