Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 44: Chương 44: Chương 44: Học cách tin tưởng tôi




Sở Niệm suy nghĩ một chút, đáp: “Ban nãy động tác của nữ quỷ kia nhanh đến nỗi tôi không thể đạp ngã cô ta, nhưng anh lại làm được. Anh đừng nói với tôi, hành động đó chỉ là trùng hợp. Tôi không tin trên đời này lại có người may mắn như anh, đạp một cái là chuẩn.”

Thương Sùng trừng mắt nhìn, giọng điệu rất là vô tội: “Tôi có thể nói là trùng hợp không?”

“Anh coi tôi là đứa trẻ lên ba à!”

“Ba tuổi thì hơi gượng ép, mười tuổi thì đúng hơn.”

“Anh!”

Thương Sùng khẽ cười một tiếng, vươn bàn tay không ra nhéo nhéo khuôn mặt tức giận của Sở Niệm, nói: “Cô nhóc, tôi đã từng nói với em là tôi chưa từng nghĩ tổn thương em, em phải học cách tin tưởng tôi, giống như tôi tin tưởng em vậy.”

Tay của anh thật lạnh, lúc chạm vào khuôn mặt Sở Niệm, liền khiến cô run nhẹ. Lòng bàn tay có vết chai, hẳn là từ trước lên qua cái kén tạo thành. Mặc dù đang nhéo khuôn mặt mình, nhưng lực tay rất vừa. Khóe môi anh cong thành một vòng cung đẹp mắt, khóe mắt cũng quấn hút và vô cùng dịu dàng, khác hẳn với vẻ lạnh lùng, im lặng lúc trước.

Trái tim Sở Niệm không khống chế được nảy lên hai cái, một hạt mầm kỳ lạ đang cố gắng vươn mình, phá vỏ mà ra.

Cô nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên chút bối rối. Dùng tay đẩy bàn tay Thương Sùng ra, Sở Niệm mất tự nhiên, trừng anh một cái, quát khẽ: “Đừng ầm ỹ, lo lái xe của anh đi.”

Thương Sùng bị hành động đó của cô chọc cười, tâm tình cực kỳ vui mừng ngừng xe ở ven đường. Thấy anh cởi dây an toàn ra, Sở Niệm nghi ngờ hỏi: “Không phải là muốn về nhà sao?”

“Suốt một ngày em chưa ăn cơm, trải qua sự giày vò vừa rồi, lúc trước ăn nửa cái bánh ngọt đó chắc chắn đã sớm bị tiêu hóa xong rồi. Nếu tôi không đưa em đi ăn một chút gì, chỉ sợ bụng của em lại réo thôi.”

Sở Niệm bĩu cái miệng nhỏ nhắn, xuống xe. Nhìn tiệm thịt nướng ven đường, mùi thơm phả vào mặt, cô dùng sức hít mũi một cái, khen: “Thơm quá!”

“Đó là đương nhiên, tiệm này mở hơn năm mươi năm rồi, tay nghề và hương vị đều là số một số hai trong Mộ Thành.” Thương Sùng vòng đến từ đầu xe bên kia, đứng ở bên cạnh Sở Niệm, thấy cô đang quan sát mình, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”

“Thầy Thương, tôi biết anh am hiểu cái gì rồi.”

“Là cái gì?” Trong mắt Sở Niệm đầy vẻ trêu chọc, Thương Sùng biết rõ cô lại đang giở trò xấu rồi. Trong lòng không hề để ý đến tiếng thầy kia, ngược lại còn rất phối hợp nhìn cô.

“Anh am hiểu nhất chính là võ miệng, nếu ngày sau không làm giảng viên nữa, đi làm nhân viên chào hàng gì đó cũng rất có tiền đồ đấy.--= =--Luật sư thì không quá thích hợp với anh. Dù sao...Cả người anh đều không có dáng vẻ của luật sư, kiểu đứng đắn nhiệt tình ấy, anh hoàn toàn không có.”

“Em đúng là suy nghĩ không ít vì tôi.”

“Đó là đương nhiên, dù sao quen biết cũng lâu, tự đáy lòng tôi cũng hi vọng cuộc sống sau này của anh sẽ ngày càng tốt hơn.” Sở Niệm nhe răng, cười sáng lạn như hoa xuân.

Thương Sùng nhướn đuôi mày, hỏi: “Ý là tôi còn phải cám ơn em à?”

“Không cần đâu, cảm tạ gì đó là quá khách khí rồi.”

“Ha ha, nếu không muốn khách khí, vậy em mời bữa cơm này đi.”

“...”

Thương Sùng nói xem như chọc phá da mặt dày của Sở Niệm, tươi cười không nổi, chỉ có bĩu cái miệng nhỏ nhắn kia thôi.

Thương Sùng nghiêng đầu, chọc: “Sao thế, không có tiền à?”

“Anh biết rõ còn cố hỏi.”

“Vậy ngày khác đi, hôm nay về nhà trước đã.” Thương Sùng rất là tiếc nuối nhìn nhìn nhà hàng cách chưa đến một trăm mét kia, thuận tiện thở dài, lúc này mới xoay người đi về phía xe ô tô.

Chỉ là vừa bước ra một bước, cánh tay mình liền bị người nắm lấy. Thương Sùng nín cười, xoay người nhìn xem Sở Niệm, hỏi: “Làm sao vậy?”

Sở Niệm chu môi, tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Đói bụng rồi.”

“Trên xe còn cái bánh ngọt, hay là em ăn tạm đi, trong nhà chắc là có mỳ tôm.”

“Tôi không muốn ăn cái đó...”

“Hả? Vậy em muốn ăn cái gì?”

“Ăn thịt.”

“Tiền đâu?”

“.....Nợ trước.”

‘Ở dưới mái hiên nhà người, sao có thể không cúi đầu.’ Bây giờ Sở Niệm thật sự hiểu rõ ý của câu này rồi. Cô không có ở dưới mái hiên, nhưng tình cảnh trên người không có quá ba mươi đồng, cũng khiến cô phải cam chịu.

Cô rất muốn kiêu ngạo rời khỏi đây, chỉ là con sâu ăn trong bụng không chịu buông tha cô, giống như là kháng nghị, hiện tại đang kháng nghị điên cuồng trong dạ dày cô này.

Đột nhiên, Sở Niệm ý thức được chính mình sai lầm rồi. Từ ngày đầu tiên quen Thương Sùng, bản thân so đấu với anh vẫn chưa từng thắng qua =-Nếu không phải vừa rồi mình nhất thời tùy hứng thì có lẽ giờ đã ngồi trong tiệm thịt nướng rồi.

Đây chẳng lẽ là ‘không tác quái sẽ không chết’ trong truyền thuyết sao? Thật sự là đáng giận!

Thương Sùng không chế nhạo cô nữa, song cũng không định buông tha cho quyết định của mình. Sở Niệm tức giận trừng anh một cái, nghiến răng kèn kẹt.

“Sao, có phải anh còn muốn tôi viết giấy nợ cho anh nữa hay sao.”

Môt ít thịt nướng, coi như Sở Niệm ăn đến phun ra cũng sẽ không vượt qua năm trăm đồng. Chút tiền ấy có thấm vào đâu so với bữa cơm tiêu mất mấy ngàn tệ hôm trước chứ. Còn thế nào, thế nào nữa!

“Không đến mức đó.” Thương Sùng nghiêng đầu cười một tiếng, hàm răng màu trắng lắc lư làm cho Sở Niệm hoa mắt. Xoay người đi vài bước về phía tiệm thịt nướng, anh liền ngừng lại.

“Đại gia, ngài lại sao nữa?” Sở Niệm đã sắp xù lông, cho tới bây giờ cô chưa gặp qua người đàn ông nào mà đòi hỏi nhiều như anh .

Cô chỉ muốn ăn thịt mà thôi, có được không, được không hả!

Thương Sùng cười hời hợt, im lặng nhìn Sở Niệm trong chốc lát, rồi đi thẳng vào trong tiệm.

Mặc dù hiện tại đã là nửa đêm, nhưng trong tiệm nướng vẫn có vài người khách, không hẳn là ngồi đầy, nhưng cũng đến hai ba bàn. Song, khi bọn họ vào bên trong liền phát hiện, tiệm này kinh doanh năm mươi cửa hàng, thế nhưng lúc này chỉ có hai người bọn họ là khách.

Chẳng lẽ đồ ăn của tiệm này không hề tốt như quảng cáo sao?

Bước lên đón bọn họ là một chàng trai tầm mười bảy, mười tám tuổi, làn da màu lúa mạch làm cậu ta thoạt nhìn rất khỏe mạnh. -Vóc dáng không quá cao phù hợp với đôi mắt trong trẻo kia, làm cho người ta có cảm giác là một đứa nhỏ đơn giản chất phác ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Thương Sùng và Sở Niệm đi theo cậu ta đến một vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống, chọn một đống đồ ăn xong, Sở Niệm thừa dịp cậu ta rót trà cho mình, bèn tán gẫu cùng.

“Anh đẹp trai, hình như các anh muốn đóng cửa rồi à, có phải chúng tôi đến quá muộn không?”

Nhân viên cửa tiệm đáp: “Không có, tiệm chúng tôi luôn đóng cửa vào sáu giờ sáng.”

“Sáu giờ? Nếu như không có khách cũng vẫn mở đến sáu giờ mới đóng cửa sao?”

“Đúng.”

“Ông chủ các anh cũng quá không đồng cảm với nhân viên rồi, đã không có ai còn không cho các anh về nhà nghỉ ngơi, kiên trì thế làm gì.” Sở Niệm bất mãn bĩu môi.

Nhân viên cửa tiệm cười cười, đưa chén trà nóng hôi hổi vào trong tay cô, trả lời: “Kỳ thật không thể trách ông chủ chúng tôi, trước kia tiệm chúng tôi làm ăn khá tốt. Không riêng nơi này ngồi đầy người, ngay cả bên ngoài đường đều là khách của chúng tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.