Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 45: Chương 45: Chương 45: Tôi không thu đồ đệ




“Sao bây giờ lại như vậy? Chẳng lẽ là vì thời tiết trở nên lạnh rồi, không hẳn đâu.”

“Haizz, chuyện là thế này, sau khi quán bar ở bên cạnh xảy ra chuyện, lợi nhuận của tiệm chúng tôi càng ngày càng tệ rồi.”

Sở Niệm nghe mà tò mò, liếc Thương Sùng đang dửng dưng ngồi ở đối diện, chớp chớp mắt, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Mà còn ảnh hưởng đến cả chuyện làm ăn của các anh thế?”

“Chính là đã chết người, những nơi như quán bar vốn rất dễ gặp chuyện không may. Chỉ là, bây giờ mọi người rất mê tín, ngay cả tiệm chúng tôi cũng gặp họa theo. Cô nói đi, làm sao thế giời này có ma quỷ được chứ, không biết đầu óc của những người đó nghĩ cái gì nữa.”

Sở Niệm cười hì hì, lên tiếng phụ họa vài câu. Nhân viên cửa tiệm bưng đồ ăn lên, rồi cười hì hì rời đi.

Nhìn cô cầm xiên thịt, không có ý muốn nhường cho mình, vẻ mặt Thương Sùng cười như không cười nói: “Dù gì cũng nên khách khí một chút, dù sao vẫn còn người đang ngồi đối diện em đó.”

“Vậy thì sao, dù sao bữa cơm này cũng dùng tiền của tôi mà.” Coi như là nợ, cũng là tiền của cô mà.

Thương Sùng nhếch khóe môi, lấy một tờ khăn giấy đưa tới trước mặt cô. Đợi cô tiếp nhận khăn giấy, lau miệng xong, anh mới mở miệng nói: “Chuyện vừa rồi, em thấy thế nào?”

“Chuyện gì?” Sở Niệm đang ăn rất vui vẻ, chẳng thèm nâng mí mắt. Thịt nướng của tiệm này đúng là quá ngon, mềm tươi đến mức cô không dừng ăn lại được.

“Chuyện quán bar kia đó.”

“Không phải là chết người sao.” Sở Niệm cảm thấy ăn như vậy không đã, dứt khoát mỗi tay cầm một xiên, bắt đầu tấn công từng bên.

“Hơn nữa, coi như là chuyện ma quái, cũng chẳng có chút liên quan đến tôi. Tôi không nhận vụ đó, trên thế giới này đâu chỉ có mình tôi biết bắt quỷ chứ.”

Trên thế giới này còn nhiều yêu ma quỷ quái, cô cũng không rảnh mà gặp một cái bắt một cái. Hơn nữa, cứ nghĩ là bùa chú của cô mà không phải dùng tiền làm à.

Đối với tướng ăn của Sở Niệm, trong lòng Thương Sùng đúng là có chút khó chấp nhận, nhưng mà khó nói ra cái gì, dứt khoát dời mắt ra phía bên ngoài, nhấp một ngụm trà, nói: “Em đó, đúng là sắp bị tiền lấp đầy mắt rồi.”

“Đại gia à, tôi cũng không có gia cảnh tốt như anh đâu. Tôi phải tự nuôi sống mình, không kiếm tiền, tôi ăn cái gì uống cái gì đây?”- Sở Niệm lườm anh một cái, thả cái xiên không trong tay xuống, cầm lấy một xiên cánh gà.

“Đúng rồi, anh nói xem, chúng ta ném Đinh Nhiên và Lưu Dương ở trên đường cái như vậy, chờ bọn họ tỉnh lại sẽ đến cục cảnh sát tự thú sao?”

Lần này Đinh Nhiên bị dọa sợ không nhẹ, song Lưu Dương bị nữ quỷ nhập vào người rồi cũng sẽ không có ký ức gì. Ngộ nhỡ gã ta lại giấu tiệt chuyện đó thì sao?

“Cho dù bọn họ không đi tìm cảnh sát, bảo vệ chung cư cũng sẽ giúp bọn họ. Về phần tự thú hay không thì không phải là vấn đề mà chúng ta cần quan tâm.” Thương Sùng cười tà.

“Nếu như em lo lắng thì nên lo lắng cho Phùng Tư Vân. Em bỏ cô ấy lại, xảy ra một đống chuyện thì em sẽ hối hận đó.”

“Phùng Tư Vân chẳng thể làm ra sóng to gió lớn gì, tuy tôi không biết vì sao trên người cô ấy không nhỏ nước nữa, song dựa vào phẩm cách của cô ấy, sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý gì. Tôi để cô ấy ở đó, một mặt là vì tôi từng đáp ứng để cho cô ấy gặp Lưu Dương, một mặt là cô ấy không có biện pháp đầu thai, tôi cũng không muốn lưu cô ấy ở bên người.”

Sở Niệm không thích nợ người khác, càng không thích người khác nợ mình. Khi đó cô và Phùng Tư Vân chỉ là quan hệ giao dịch, nếu như cô ấy hại người, vậy lúc gặp lại, mình sẽ không lưu tình. Nếu như cô ấy chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình rồi rời khỏi đó, vậy thì cô ấy là quỷ du đãng hay đi đâu, đều không có chút quan hệ nào với Sở Niệm cô.

Khóe miệng Thương Sùng nhếch cao, ẩn chứa chút ý tứ mờ ảo, đợi Sở Niệm ăn xong xiên cánh gà thứ ba, anh mới chậm rãi mở miệng: “Chúng ta nói chút về cuộc giao dịch đi chứ?”

Bây giờ Sở Niệm giống như bị quỷ đói quấn thân, nhiều thịt như vậy mà vẫn chưa thấy no bụng, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, lại bắt đầu gặm một cái cánh gà.

“Giao dịch gì?”

“Về sau lúc em đi bắt quỷ thì đưa tôi theo, tôi sẽ không lấy một phần thù lao nào. Hơn nữa, tiền trước đó em nợ tôi, em cũng không cần trả. Nhân tiện, sau khi thành công một giao dịch, tôi còn cho em một số tiền bằng một nửa số thù lao mà cố chủ (người thuê) trả cho em.”

Thương Sùng cảm thấy điều kiện mình đưa ra, là người bình thường chắc sẽ không từ chối. Dù sao trên thế giới này ==-- không có ai lại vô duyên vô cớ đưa tiền cho người khác. Anh rất tự tin, trong mắt có ý cười như đã thành công. Đáng tiếc, Thương Sùng lại quên mất cô nhóc trước mắt này vốn không thích làm theo lẽ thường.

Nhìn cô nhai cái cánh gà kia, sau đó chậm chạp nhổ xương ra, trong miệng còn có thịt nên lời nói ra cũng mơ hồ không rõ: “Tôi không nhận học trò.”

“Cái gì?” Thương Sùng sửng sốt một chút, chưa nghe rõ lắm.

“Tôi nói tôi không nhận học trò.”

“...”

Cô nhóc này thấy mình muốn bái cô làm thầy ở đâu vậy hả? Có phải đầu óc bị gì hay không?

Sở Niệm ngẩng đầu, có chút lưu luyến thu tầm mắt về từ trên đống đồ ăn. Nâng chén trà lên uống một ngụm, lúc này mới lặp lại lời vừa nói.

Thương Sùng giật giật khóe miệng, hỏi: “Em nghĩ tôi muốn bái em làm thầy ư?”

“Không thì sao?” Cô đâu có ngốc, tự dưng lại có cái bánh nhân thịt lớn như vậy từ trên trời rớt xuống, nói anh không có tâm tư khác, rõ ràng là không thể nào. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy điều duy nhất khiến Thương Sùng coi trọng mình chính là năng lực trừ ma của mình mà thôi. Nhưng thật đáng tiếc, cho tới bây giờ pháp thuật của nhà họ Sở đều không truyền cho người ngoài. Cho dù anh có cho cô một núi vàng, cô cũng không có phúc hưởng.

Thương Sùng bất đắc dĩ, nâng tay xoa xoa huyệt thái dương.

“Nếu tôi nói tôi không muốn học những chiêu đó của em, chỉ là muốn hợp tác, em tin không?”

“Không tin.” Sở Niệm trả lời như chém đinh chặt sắt.

“...”

Anh hoàn toàn hết chỗ nói rồi, lần đầu tiên phát hiện mình và cô nhóc này lại khó khơi thông như vậy. Thật sâu thở ra một hơi, Thương Sùng nhíu mày, nói: “Tôi thật sự không có hứng thú với mấy chiêu của em. Em nghĩ kỹ đi, một tuần sau trả lời thuyết phục cho tôi.”

Sở Niệm nhìn anh một cái, hỏi: “Nếu đã không có hứng thú, vậy tại sao phải tìm tôi?”

“Bởi vì em khá thú vị.”

“Anh coi tôi như món đồ chơi à!”

“Đồ chơi còn ngoan hơn em.” Thương Sùng liếc cô một cái.

“Dù sao món đồ chơi sẽ không mạnh miệng hoặc là xù lông.”

Sở Niệm khẽ cắn môi, tay nhỏ bé cầm que sắt giương nanh múa vuốt chọc chọc ở trước mặt anh. Bộ dạng kia như là muốn chọc cho Thương Sùng thành búp bê xì hơi, xem anh còn dám phá hủy hình tượng của mình nữa không.

Thương Sùng cười khẽ, trong đôi mắt màu đen lướt qua vẻ cưng chìu. Vuốt đầu cô giống như là đang vuốt ve thú cưng.

“Ăn no rồi thì chúng ta trở về thôi.”

Sở Niệm chu cái miệng nhỏ nhắn, ghét bỏ hất tay anh ra, hỏi: “Vậy đồ thừa kia thì sao?”

Mấy lần dùng cơm với Thương Sùng, hình như là chỉ có cô ăn từ đầu tới cuối. Sở Niệm sờ sờ cái bụng tròn vo, nhìn que sắt và đống xương xẩu ở trước mặt mình.

“Đành phải bỏ thôi, ai bảo em ăn không vô mà còn gọi nhiều như vậy.” Thương Sùng cố làm ra vẻ đáng tiếc nhún vai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.