Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 134: Chương 134: Đút cho anh




Chương 134: Đút cho anh

Dè dặt nhìn sắc mặt anh, đứng ở một bên, Cẩm Mặc vừa tức giận vừa hối hận.

Nếu không phải cậu nhất thời xuôi tai đồng ý chủ ý thiu của Hoa Lệ thì giờ cậu chắc đã sớm ra bên ngoài ngắm người đẹp rồi. Giờ thì hay rồi, chẳng những thấy được hình ảnh khiến người ta sôi máu mà còn bị chủ nhân bắt quả tang.

Cậu khóc thầm trong lòng, cậu thật sự chỉ là tòng phạm mà thôi.

Hoa Lệ đá Cẩm Mặc một cái, không phải chỉ chứng kiến người ta âu yếm hay sao, có cần kinh sợ thế không?

Hướng về phía Thương Sùng cười hắc hắc, Hoa Lệ giả bộ tự nhiên, nhìn về phía Sở Niệm, nói: “Chị Niệm Niệm, buổi sáng tốt lành.”

“... Buổi sáng tốt lành.” Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Niệm nóng ran như ấm nước sôi.

“Sáng sớm hôm nay em vốn định qua đón chị Niệm Niệm, nhưng quên đặt đồng hồ báo thức, cho nên đã ngủ quên. Chị Niệm Niệm sẽ không giận Hoa Lệ chứ?”

“Đương nhiên sẽ không.”

“Vẫn là chị Niệm Niệm tốt nhất.” Hoa Lệ cười ngọt ngào, kéo cái ghế ra định ngồi xuống.

Nhưng mà, sao Thương Sùng có thể để cô dễ dàng vượt qua cuộc khảo nghiệm như thế?

Nâng mắt nhìn Hoa Lệ, anh nói: “Hoa Lệ, sáng sớm hôm nay mẹ em gọi điện về nói là nhớ em, bảo em quay về đó vài hôm đi.”

Hoa Lệ sững sờ, nói: “... Anh, Hoa Lệ mới đến chỗ anh mà. Không, không muốn về nhanh như vậy.”

“Anh cũng hết cách, đù sao cũng là ý của người lớn.”

Thương Sùng nhướng mày, lạnh lùng nhìn về phía Cẩm Mặc, nói tiếp: “Trong nhà cậu cũng gọi điện đến, mấy ngày nữa anh sẽ đặt xong vé máy bay cho cậu và Hoa Lệ, cậu nhớ chăm sóc tốt cho nó.”

“... Anh hai.” Cẩm Mặc hoàn toàn ngốc rồi, ý chủ nhân là muốn cậu và Hoa Lệ cùng nhau biến mất sao?

Bàn tay ở hai bên người nắm thật chặt, Cẩm Mặc nặng nề thở dài một tiếng, cũng không muốn quản Hoa Lệ ở bên cạnh nữa, im lặng, xoay người ra khỏi nhà.

Hoa Lệ biết rõ lần này chủ nhân đã giận thật rồi, trong đôi mắt to màu xanh nước biển tràn đầy nước mắt. Cô rất uất ức nhìn Sở Niệm một chút, rồi xoay người, khóc ròng rời đi.

Lần này, trong phòng hoàn toàn chỉ còn Sở Niệm và Thương Sùng. Nhưng không khí... Hình như có hơi sai sai.

Sở Niệm dùng cùi chỏ đụng đụng Thương Sùng còn đang hờn dỗi, nháy nháy mắt.

“Có phải hơi quá đáng hay không?”

“Yên tâm, anh có chừng mực.”

Thương Sùng liếc cô một cái, cuối cùng sắc mặt cũng dịu xuống. Anh dựa sát vào khuôn mặt nhỏ của cô, nói khẽ một câu: “Chuyện vừa rồi, hình như em cũng không để ý lắm. Hay là, ăn cơm xong chúng ta lại tiếp tục nhỉ?”

“...”

Sở Niệm không nói gì, mặc dù biết anh nói vậy chỉ để chọc mình bớt rối lòng nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn không chịu thua kém, hồng rực rồi.

Cầm bình sữa trên bàn ăn, cô tức giận đẩy mặt anh ra, quát nhỏ: “Đừng ồn nữa, nếu còn không ăn thì sẽ nguội mất đó.”

Thương Sùng nở nụ cười, tay nâng cằm lên, nghiêng người nhìn cô.

“Anh muốn ăn, nhưng không nhúc nhích được.”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh bị thương, vừa động cánh tay, miệng vết thương sẽ đau nhức.”

“... Vậy vừa rồi lúc anh hôn em, sao không thấy anh kêu đau gì cả?” Sở Niệm sửng sốt một tý, nghiêng đầu nhìn anh.

“Vừa rồi là do cảm tính chiếm cứ đại não, đồng thời hormone cũng lấn áp tế bào đau đớn trên người. Nhưng giờ thì khác, em khiến cho một người đàn ông thấy ‘dục cầu bất mãn’, làm sao có thể lại xem nhẹ nỗi đau một lần nữa đây?”

Dục cầu bất mãn? Sở Niệm theo bản năng liếc hạ thân anh một cái, hai tay lập tức che mắt lại.

Thật đúng là đủ cương cứng, cảm xúc biến đổi nhanh chóng như vậy, còn có thể khiến nó đứng thẳng không ngã, thật lòng là không dễ dàng.

“Biết rõ anh có nhiều khổ cực đi.” Thương Sùng nhếch môi cười, cố ý tiến đến bên người Sở Niệm, dùng chân cọ cọ cô.

Sở Niệm không nói gì, cứng người hỏi: “Vậy anh muốn làm sao?”

“Đút cho anh.”

“... Được!”

...

Sau khi Thương Sùng bị thương, sự hiểu biết của cô về anh lại thêm một điều mới rồi. Rõ ràng là sống lưng bị thương, vì sao anh lại làm như là đứt hai cánh tay vậy?

Đòi cô đút cho ăn, kêu cô rót nước, thậm chí muốn xem ti vi, tên đáng ghét đó cũng bắt cô chuyển mọi kênh nữa.

Thật vất vả nhịn đến buổi trưa, Sở Niệm đi tới phòng bếp, dự định nấu cơm trưa cho anh. Nhưng ai có thể nói cho cô biết, vì sao Thương Sùng cũng muốn theo vào!

Không giúp đỡ thì thôi, anh ở bên cạnh liên tục chê bai cô là chuyện gì chứ?

Thương Sùng: “Có thể nấu cơm hay không? Biết được đâu là nồi à?”

Sở Niệm: “...”

Thương Sùng: “Trước khi rửa rau phải làm sạch đã, em muốn cho anh ăn thuốc trừ sâu sao?”

Sở Niệm: “...”

Thương Sùng: “Chị hai à, em có thể nói cho anh biết, trước khi cắm cơm, em đã vo gạo chưa?”

Sở Niệm: “...”

Thương Sùng: “Đổ thêm dầu vào chảo đi, dù sao anh cũng đã chuẩn bị tâm lý bị tiêu chảy rồi.”

Sở Niệm: “...”

Thương Sùng: “Không cạo sạch lông trên móng heo, Sở Niệm, em thật sự là quá tuyệt vời.”

Sở Niệm: “...”

Thương Sùng: “Đúng, đổ thêm muối vào, một lọ không đủ thì trong tủ bên trên vẫn còn đấy.”

...

Lần đầu tiên Sở Niệm phát hiện ra tính tình của mình vẫn rất tốt, dù sao bị Thương Sùng ghét bỏ thành như vậy, cô cũng không định cầm vung nồi trong tay đập anh choáng váng.

Chậm chạp đổ canh móng giò ra bát, Sở Niệm thở phào, rốt cục buổi trưa giống như cơn ác mộng này cũng sắp kết thúc rồi.

Bốn món mặn một món canh vô cùng đơn giản, đối với người không xuống bếp như Sở Niệm mà nói, đã xem như rất thành công rồi. Dù sao cô vẫn cho rằng bề ngoài của bữa cơm này hơi tệ thì những cái khác đều tính là ok.

Đáng tiếc, ngồi ở đối diện cô, Thương Sùng lại không nghĩ vậy. Anh dùng chiếc đũa chọc chọc món rau xào đen xì, môi mỏng khẽ mím.

Một lúc sau, anh mở miệng gọi cô: “Sở Niệm.”

“Làm sao vậy?” Sở Niệm vùi đầu ăn cơm.

“Em xác định ăn nhiều dầu mỡ như vậy, đối với vết thương của anh... Vẫn ổn à?”

Đôi đũa trong tay Sở Niệm dừng một tý, tiếp tục không ngẩng đầu, đáp: “Chắc là không có việc gì.”

“Em chắc chắn?” Thương Sùng nhướn mày không tin.

“Em chắc chắn.”

“Vậy sao từ đầu tới đuôi em chỉ ăn mỗi cơm? Cũng không nếm thử đồ em làm đi?”

Sở Niệm cúi đầu thấp hơn, cơm nhai trong miệng cô còn phát ra tiếng ken két. Thật vất vả nuốt xuống, cô nói: “Bữa cơm này là em chuẩn bị cho anh trong lúc dưỡng thương, vừa rồi em không có bị thương, ăn chút cơm là được rồi.”

Thương Sùng cười khẽ vài tiếng, người trong lòng đã nói như vậy, mình mà bắt bẻ nữa thì hơi quá đáng rồi.

Nâng mắt nhìn nhìn món ăn với màu sắc quái dị trên bàn ăn, anh cầm đũa lên, chính thức ăn.

Hai phút trôi qua, người đối diện cũng không lên tiếng. Năm phút trôi qua, phía đối diện vẫn là yên tĩnh. Mười phút qua rồi, hình như anh vẫn chưa hạ đũa. Đến nửa tiếng sau, trên bàn ăn, ngoại trừ tiếng gắp thức ăn đứt quãng của Thương Sùng, hai người họ vẫn yên tĩnh tựa như không khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.