Chương 133: Cô thương anh
Thương Sùng cong khóe môi, tâm tình sung sướng đi lên cầu thang.
...
Lúc đó, Sở Niệm vừa được Hoa Lệ đưa đến cửa nhà. Chờ Hoa Lệ lên xe đi xa, cô mới lên lầu mở cửa nhà. Còn chưa kịp cởi giày, bà nội đã ngồi trên hồ lô, từ từ bay đến.
“Chuyện tối hôm nay thuận lợi sao?” Bà nội hỏi.
Sở Niệm lắc đầu, đáp: “Khiến nó trốn thoát rồi.”
Bà nội nhíu mày, ngồi trên hồ lô lượn một vòng quanh cháu gái, sau đó mới lo lắng hỏi: “Không có bị thương chứ?”
“Con không sao ạ, chỉ là... Có người vì bảo vệ con mà bị Cẩu Linh đả thương.”
“Có ý gì?”
“Nói ra rất dài dòng.” Sở Niệm thở dài, ngẩng đầu nhìn bà nội.
“Bà nội, hai ngày tới con sẽ ra ngoài tìm Cẩu Linh. Một ngày chưa diệt trừ nó, trong lòng con luôn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện. Con vắng nhà mấy ngày, bà phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Hương châu Úc mà bà thích nhất, lát nữa con sẽ đặt lên bàn cho bà.”
“Biết rồi, con cũng phải chú ý an toàn, nhớ kỹ không được để bị thương.”
“Vâng.”
...
Gần đây giấc mộng biến thành rất kỳ quái, không đến vài ngày lại có một giấc mộng mới trong lúc cô ngủ mơ.
Trong lòng cô luôn luôn có một cảm giác kỳ lạ, giống như đã từng quen biết nhưng chỉ là hư vô.
...
Sáng sớm hôm sau, Sở Niệm phá lệ dậy sớm. Mặc dù biết chỗ Thương Sùng không thiếu cái gì nhưng cô vẫn chuẩn bị vài bộ quần áo, đồ dự bị.
Từ trên giá sách, cô tìm ra một quyển sách dạy nấu ăn điều dưỡng thân thể, dung khăn lau sạch lớp bụi bám trên mặt, sau đó nhét vào trong ba lô.
Rửa mặt, đánh răng, dọn dẹp gian phòng. Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàn, lúc rời đi, cô vẫn không quên quay đầu lại, nhìn lư hương bát giác đang yên tĩnh, không có bất kỳ phản ứng gì.
Mấy cây hương châu Úc đặt ở trên bàn, số lượng cũng đủ để bà nội dùng mấy ngày tới. Giống như nghĩ tới điều gì, Sở Niệm lại lấy một tờ bùa màu đỏ từ trong ba lô ra, sau khi xác định rõ trong phòng đã hạ đủ kết giới, mới yên tâm xoay người rời đi.
Sáng sớm mùa đông rất lạnh, bầu trời xám xịt, gió lạnh thồi nhiều. Đi ở trên đường, Sở Niệm kéo cao áo khoác ngoài, cô cũng không định đến chỗ Thương Sùng ngay, mà là bước nhanh đến siêu thị nhỏ ngay đầu đường.
Tỉ mỉ làm theo sách dạy nấu ăn, mua một đống nguyên liệu nấu ăn. Ở trong mắt cô, ngoại trừ con Cẩu Linh đã chạy thoát ra, thì quan trọng nhất vẫn là giúp Thương Sùng điều dưỡng tốt thân thể.
Muốn mua bữa sáng cho anh nhưng lại không biết anh thích ăn cái gì. Quả nhiên bản thân không đủ tỉ mỉ, không thể giống như anh đối xử với mình.
Đột nhiên, trong lòng dâng lên chút cảm giác áy náy. Vì vậy, đứng trong quán ăn sáng, Sở Niệm rất hào phóng kêu ông chủ mang hết món ăn ra.
Tung lưới trên biển rộng là hành vi lãng phí, nhưng chỉ cần nghĩ đến có thể mua được đồ ăn anh thích, vậy là đủ rồi.
Nửa giờ sau, xách theo túi lớn túi nhỏ, Sở Niệm đã đứng ở trước cửa nhà Thương Sùng. Vừa định nâng tay nhấn chuông cửa, ai ngờ cửa liền mở ra.
Sở Niệm nhìn người đàn ông đứng ở phía bên trong, hơi sững sờ, hỏi: “Cẩm Mặc và Hoa Lệ đâu? Anh đừng nói với em là hiện giờ trong nhà chỉ có một mình anh đấy?”
Thương Sùng quăng cho cô một nụ cười không rõ hàm ý, sau đó liếc nhìn đống đồ đặt dưới đất, hỏi: “Xem qua hình như là muốn chuyển nhà à?”
“Nghĩ loạn cái gì, những thứ này đều là mua cho anh ăn.” Sở Niệm trợn mắt liếc anh một cái, đặt điểm tâm trong tay lên bàn ăn.
“Bởi vì không biết anh thích ăn cái gì, cho nên em liền bảo ông chủ cho em mỗi món một phần. Em biết rõ anh rất hay bắt bẻ, nhưng quán ăn ven đường này đúng là ăn rất ngon.”
Thương Sùng không nói tiếng nào, chỉ yên lặng ngồi ở trước bàn. Đôi mắt đen láy trong trẻo nhưng lạnh lùng từ từ di động theo sát bóng dáng cô, một cái nhăn mày, một nụ cười, một động tác cũng sẽ không bỏ qua.
Bên tai còn nghe thấy giọng nói của cô, mềm mại, dịu dàng như gãi gãi vào tim anh. Đột nhiên, Thương Sùng phát hiện, Sở Niệm có tiềm chất làm vợ hiền mẹ thảo, chỉ cần bớt lời đi, vậy là hoàn mỹ.
Trước mắt bày đầy một hàng đồ ăn còn đang bốc hơi nóng, Thương Sùng mới vừa ngẩng đầu liền thấy được lúc cô vỗ tay, bàn tay đã bị siết ra dấu đỏ. Trong lòng anh căng thẳng, đi qua ngay.
Sở Niệm vẫn đang càu nhàu, hoàn toàn không phát hiện ra anh đã đến bên cạnh mình. Đến khi trên eo xuất hiện thêm một cánh tay quen thuộc, mới ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh...” Lời còn chưa nói ra miệng, Thương Sùng đã hôn xuống.
Một tay anh rất an phận vòng ngang hông cô, một tay ôm gáy cô. Hành động nhìn như dịu dàng, lại mang theo chút cảm giác bá đạo nhè nhẹ.
Không thể trốn thoát, cũng không để cho đào thoát.
Đầu lưỡi anh quấn chặt lấy đôi môi mềm mại của cô, không có bất kỳ khe hở nào, chỉ quấn quýt si mê cùng cô.
Vừa mới bắt đầu, Sở Niệm còn hơi kinh ngạc, hai tay chống đỡ ở trước ngực anh. Nhưng là, một lát sau theo nụ hôn say đắm, phòng tuyến trong lòng cô đã bị gỡ bỏ hoàn toàn.
Bàn tay nhỏ bé không xương vòng ra sau cổ anh, vừa mới bắt đầu còn ngẩn người tiếp nhận, đến bây giờ bắt đầu khó chia lìa.
Thương Sùng siết chặt tay, hô hấp của Sở Niệm liền biến thành dồn dập.
Anh tựa như một đứa trẻ không biết điểm dừng, rời khỏi đôi môi cô, anh liền hôn dọc theo gò má, vành tai cô, cuối cùng theo cần cổ mảnh mai, bóng loáng của cô đi xuống phía dưới.
Thương Sùng có thể cảm giác được khắp mọi nơi trên thân thể cô đều đang run rẩy vì anh.
Sôi trào, bành trướng, quả thực muốn ngừng mà không được.
Anh không muốn đợi, hiện tại, anh liền muốn cô!
Trầm trầm thở gấp một tiếng, Thương Sùng đặt thân thể cô bên cạnh bàn. Không để cho cô có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, anh liền cởi nút áo trước ngực cô.
Một sự mềm mại, êm ái làm cho Sở Niệm thở dài một tiếng, động tình đến cực điểm, cô cúi đầu nhìn người đàn ông đang vùi đầu vào ngực mình kia.
Trước kia mình và Thương Sùng thân mật, nhiều lắm là chỉ tới cái cổ. Nhưng bây giờ, mình lại không muốn ngăn cản anh.
Cô thương anh, rất thương anh. Coi như giao mình cho anh, cô cũng nguyện ý.
Thân thể Sở Niệm càng lúc càng nóng, cô bám ở trên người Thương Sùng, khẽ run rẩy. Rất khẩn trương nhưng lại rất tốt đẹp.
Cho đến khi cô nghiêng đầu nhìn thấy hai bóng dáng lấp ló ở đầu bậc thang, tất cả liền bị phá hỏng rồi.
Sở Niệm ôm chặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ dán chặt vào lồng ngực rắn chắc của anh.
“Đừng, trong nhà, trong nhà có người.”
Thương Sùng ngước mắt, áo sơ mi trên người do triền miên mà bị túm hơi nhăn. Cổ áo tròn tùy ý mở rộng ra, lộ ra lồng ngực trắng nõn đang phập phồng kịch liệt của anh.
Anh thè lưỡi liếm môi dưới của mình, giống như là dư vị hoặc như là vẫn chưa thỏa mãn.
Nâng tay chỉnh trang lại quần áo cho cô, lúc này Thương Sùng mới kéo cô ngồi lại trên ghế lần nữa. Ngón tay thon dài, trắng nõn có tiết tấu gõ nhẹ trên mặt bàn, sắc mặt cực kỳ âm trầm làm cho người ta lạnh cả người.
“Không ra, vậy thì đứng đó suốt đời đi.” Ngồi ở trên ghế, Thương Sùng đột nhiên mở miệng, giọng nói rất là lạnh lùng.
Đầu bậc thang, hai người không hẹn mà cùng sợ run cả người, anh đẩy tôi, tôi đẩy anh đi ra từ khúc cua.