Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 123: Chương 123: Súc sinh




Trên cổ nó còn đeo sợi dây xích, hai tai cụp xuống, phát ra từng tiếng rên khiến lòng người khó chịu. Trong nháy mắt, từng giọt, từng giọt nước mắt chảy xuống theo vành mắt nó. Chẳng qua là khi những giọt lệ đó rơi xuống mặt tấm thớt lạnh lẽo thì chẳng lưu lại cái gì.

Sở Niệm đi tới, vươn tay ôm linh hồn của con chó nhỏ vào lòng.

Chết rồi mà còn run rẩy, đây là khi còn sống đã từng bị nỗi đau gì!

“Đừng sợ, luân hồi gì gì đều sẽ qua đi, tuyệt đối không có ai có thể tổn thương mày nữa.” Sở Niệm nhắm hai mắt lại, thở dài thật sâu.

Con chó nhỏ ẳng ẳng hai tiếng, rốt cục vùi người vào vòng ôm của cô. Nó vẫn vẫy vẫy cái đuôi, nếu như không phải thân thể nó màu trắng thì nó vẫn giống như đang còn sống.

Thương người, yêu người, cho nên tới bây giờ nó vẫn không oán hận nhân loại.

Từ trong túi lấy một tờ chú Vãng Sinh ra, Sở Niệm hít mũi một cái. Một tay nâng thân thể con chó nhỏ, một tay đánh một cái kết trên không trung.

Giọt nước màu trắng từ từ bao lấy linh hồn con chó nhỏ, sau đó gần như biến mất hoàn toàn, lúc này Sở Niệm mới đi về phía cánh cửa sau đang bị khóa chặt, tiến vào nơi như địa ngục trần gian kia.

Trong khoảng sân nhỏ bày nhiều loại lồng sắt, từ trong lồng truyền ra từng đợt sủa, rên giống như cầu cứu hoặc như đang sợ hãi.

Sở Niệm nhíu chặt mày, bước qua. Khom lưng nhìn ổ khóa lớn ngoài lồng sắt, vừa định dùng linh lực đánh vỡ liền bị tiếng kêu trong sân sau hấp dẫn sự chú ý.

Chần chờ một lát, cô ngừng động tác, vượt qua những cái lồng chó đó đi tiếp vào bên trong.

Sân sau trống không, ngoại trừ một giá đỡ tay, bên cạnh còn đặt một con dao chặt to còn vương vết máu.---ll,,,ê,,quy,,,,,don,,,,-----Một con chó lông vàng trưởng thành bị treo ở phía trên, đầu hướng xuống, hai chân tách ra, bị sợi dây thừng cột vào hai bên.

Lông trên người nó bị cạo đến dưới ngực, vết máu nhuộm da lông nó, từng giọt rơi trên mặt đất. Lông tơ màu vàng đã mất đi ánh sáng lộng lẫy vốn có, xám xịt mất hết sức sống.

Đầu nó lắc lắc sang bên cạnh, liên tục nhìn sang bên cạnh, coi như có chết cũng không bằng lòng nhắm mắt.

Trong lòng Sở Niệm chấn động, giống như là lấy hết dũng khí, cứng ngắc nghiêng đầu. Cô thấy một con chó nhỏ lông vàng bị nhốt bên cạnh, cả người bắt đầu run rẩy.

Nếu như cô đoán không lầm, con chó nhỏ đó là con của con chó lông vàng kia. Cố chấp nghiêng đầu như vậy, dốc hết sức lực nhìn qua, không phải xuất phát từ thân tình quan tâm, vậy thì là gì.

Giả sử cô đoán không sai, Sở Niệm quả thực không dám tưởng tượng ban nãy nơi này đã xảy ra chuyện gì.

Tuy chúng nó là chó nhưng cũng có linh hồn riêng. Chứng kiến cha mẹ mình chết đi như thế, lúc này trong lòng con chó nhỏ đang suy nghĩ gì chứ?

Nếu như không phải mình bảo Thương Sùng đi nói chuyện với những người kia, đợi con chó vàng trưởng thành này bị lột da xong rồi, tiếp theo.....Sẽ đến con nào?

Súc sinh!

Sở Niệm siết chặt hai tay, từng bước một đi đến bên cạnh con chó nhỏ, ngồi xổm xuống. Nó vẫn còn đang khóc, thấy có người nhích lại gần mình, phản ứng đầu tiên là cụp đuôi muốn trốn.

Bất đắc dĩ, cổ bị buộc dây xích, giật nhẹ, giãy dụa, cuối cùng đành co ro ở trên mặt đất.

Sở Niệm vươn tay sờ sờ đầu nó, lời nói bởi vì phẫn nộ mà run nhẹ: “Đừng sợ, tao tới cứu mày đây.”

Con chó nhỏ trừng hai mắt, nhút nhát e lệ nhìn Sở Niệm.

“Ẳng, ẳng.....”

Sở Niệm thở dài, dùng linh lực tháo sợi dây xích trên cổ nó, ôm nó vào trong ngực.---ll,,ê,,quy,,,,don,,,,----Xoay người ra khỏi sân sau, cô chợt dừng lại.

Quay đầu nhìn đôi mắt đang rưng rưng nhìn mình xuyên qua lồng sắt, cô nói: “Chúng mày yên tâm, lát nữa tao sẽ trở lại.”

... ......

Thương lượng giá cả và ký kết hợp đồng với chủ quán xong, Thương Sùng liền thấy Sở Niệm đi ra từ trong phòng bếp. Sắc mặt cô rất tệ, còn ôm một con chó nhỏ chưa đến sáu tháng ở trong lòng.

Anh tiến lên, hỏi:“Không sao chứ?”

Sở Niệm lắc lắc đầu, đáp: “Không có việc gì.”

Thương Sùng không nói, ôm cô đi đến một bên ngồi xuống. Quay đầu lại nhìn đám nhân viên phục vụ đứng ở quầy hàng chờ bọn họ giao việc, liền nói: “Em có muốn giữ lại những người này hay là....Em cũng biết, bọn họ làm như vậy cũng chỉ vì sinh nhai thôi.”

Người sống trên thế giới này có rất nhiều điều bất đắc dĩ, không cách nào lựa chọn cha mẹ cho mình, làm công việc mà mình chán ghét. Từ xưa đến nay, người giàu và người nghèo đúng là không ngang hàng. Người sống ở đỉnh cao của kim tự tháp, bọn họ có thể sống bừa bãi, phóng túng, không biết quý trọng. Còn người ở đáy, suốt đời chỉ vì cuộc sống mà bôn ba.

Từ lương thiện đến hờ hững, từ một lời nhiệt huyết lưu lạc đến nước chảy bèo trôi. Thực tế chính là như vậy, không thể trách bất cứ kẻ nào.

Sở Niệm nhắm mắt, từ đầu đến cuối vẫn không buông con chó nhỏ ở trong tay ra.

“Cho bọn họ chút tiền hỗ trợ đi, em biết rõ không thể trách bọn họ, nhưng......Em cũng không có cách nào giữ bọn họ lại.”

“Em là bà chủ, anh nghe lời em.” Thương Sùng đứng dậy vỗ vỗ bả vai cô, xoay người đi về phía mọi người.

Biển hiệu quán thịt chó bị dỡ bỏ, bàn ghế trong tiệm cũng bị thanh lý sạch sẽ. Thương Sùng gọi điện thoại cho hiệp hội bảo vệ động vật, chờ xử lý xong mọi chuyện, đã đến chín rưỡi tối rồi.

Nghiêng đầu nhìn Sở Niệm vẫn còn đỏ vành mắt, anh liền dang tay ôm cô vào lòng, an ủi: “Nếu như thật sự luyến tiếc con chó nhỏ kia, vậy em mang nó đến nhà anh nuôi đi.”

Sở Niệm im lặng lắc đầu, coi như mình luyến tiếc nó đến đâu, nhưng dù sao nhà Thương Sùng cũng không phải là vườn bách thú. Hơn nữa, hai người họ còn có việc cần làm, mang theo nó cũng rất bất tiện.

Hít vào một hơi thật sâu, cô cọ cọ má vào bả vai anh, nói: “Sắp mười giờ rồi, chúng ta đi làm việc thôi.”

“Ừ.” Thương Sùng buông cô ra, cúi đầu xuống, hôn lên gương mặt cô.

... .....

Cuối cùng quán cháo trắng đã vãng khách, lúc này một người đàn ông chưa đến 30 đang thu dọn bát đũa trên bàn.---lll,,,ê...quy,,,,,don------Gã ta ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi trắng, quần dài màu đen. Ống tay áo xắn đến khuỷu tay, dáng vẻ trắng trẻo làm cho người ta nhìn, đã cảm thấy rất sạch sẽ.

Giống như cảm giác được sau lưng có người, đang chuẩn bị thu dọn một bàn bát đũa khác liền ngừng tay. Gã xoay người, nhìn về phía đôi nam nữ đứng ở bên ngoài cửa.

Nâng tay chỉnh lại mắt kính gọng vàng trên sống mũi, gã đánh giá qua hai người, nói: “Chào đón quý khách.”

Thương Sùng nhếch môi dưới, nắm tay Sở Niệm đi vào trong quán, hỏi: “Nhà anh còn cháo không?”

“Vừa vặn còn hai phần.” Gã đi đến bên cạnh hai người, tiếp tục duy trì dáng vẻ bất động, kéo ghế ra cho bọn họ ngồi.

“Xem ra vận khí của chúng tôi quá tốt, nếu như hết sạch cháo thì tối nay bạn gái tôi sẽ mất ngủ rồi.”

Thương Sùng và Sở Niệm nhanh chóng nhìn nhau, sau đó ngồi xuống chỗ của mình.

Sở Niệm cười cười, nhìn gã hỏi: “Anh là chủ quán à? Thật trẻ tuổi.”

Gã gật đầu, cánh mũi giống như ngửi được cái gì, giật khẽ hai cái. Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc trước bắt đầu có chút vui vẻ.

Sở Niệm đương nhiên sẽ không bỏ qua hành động đó của gã, cô xê dịch thân thể, tiếp tục nói chuyện với gã: “Ông chủ, anh có thể nói cho tôi biết, anh tên gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.