Phục vụ sững sờ, đáp: “Quán chúng tôi là quán thịt chó, đương nhiên món ăn cũng phải liên quan đến thịt chó rồi.”
“Có đồ ăn khác không?” Thương Sùng hỏi.
“... ....”
“Tùy ý mang hai món lên là được, những thứ khác, chờ nghĩ ra sẽ gọi cậu.” Giọng nói của Thương Sùng rất thong thả, rất hờ hững. Nhưng hành động bình thường này lại khiến cho nhân viên đứng bên cạnh đột nhiên sợ run cả người.
Ôm quyển thực đơn để ở trên bàn vào lòng, cậu nhân viên liền phẫn nộ rời đi.
Sở Niệm hướng về phía bóng lưng cậu ta làm mặt quỷ, vẻ chán ghét trên mặt đã nói rõ tâm tình cô lúc này.
“Mùi vị ở đây thật sự khiến người ta khó chịu.”
Thật ra không chỉ có mùi mà đến cả từng hồi tiếng kêu nức nở truyền ra từ phòng bếp cũng khiến lòng cô khó chịu.
Thương Sùng hạ mí mắt, bên môi thoáng qua chút ý tứ như có như không, hỏi: “Muốn đi xem à?”
Sở Niệm gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn hai chữ ‘Phòng bếp’ trên cánh cửa kia. Chỗ đó truyền đến tiếng khóc mà chỉ động vật mới có thể phát ra, bị nhốt ở đó chắc chắn là đám chó nhỏ bị bọn buôn chó tìm mọi cách bắt được rồi bán đến đây.
Mặc dù bản thân không biến thái đến mức muốn đi xem những đầu bếp kia giết chó như thế nào, thế nhưng.....Bảo cô cứ để mặc như thế, cô thật sự là không làm được.
“Nếu như động tĩnh quá lớn, em không sợ sẽ đánh rắn động cỏ sao?”
Lời anh nói làm cho cô trầm tư, sau một hồi giống như là châm chước, cô ngẩng đầu lên. Lông mi cong dài như cánh bướm dập dờn trên đôi mắt cô, chớp chớp theo ánh nhìn của cô, một lần nữa quan sát hoàn cảnh trong tiệm.
Một lát sau, cô mở miệng: “Anh thấy em mua lại quán này xong, nên để cho người khác thuê hay là làm chút buôn bán nhỏ nhỉ?”
Thương Sùng nở nụ cười, anh nâng tay thân mật véo nhẹ chóp mũi cô, giữa hai đầu lông mày tràn đầy vẻ dịu dàng sâu đậm đến khắc cốt.
“Em đấy, cứ để cho người khác thuê đi, để cho em buôn bán, quán này......Chắc sẽ bị em chơi đến phá hủy mất.”
Sở Niệm tinh nghịch cười một tiếng, tay nhỏ chống cằm, trong mắt lóe lên ánh lửa hạnh phúc, giọng nói cũng bị hành động vừa rồi của anh chọc cho mềm nhũn.
“Có phải em chỉ chớp mắt một cái thì anh cũng đoán ra được suy nghĩ trong lòng em hay không? Thương Sùng ơi Thương Sùng,---ll,,,e..quy,,,do,,,,,nnnn----anh có biết anh hành động như vậy làm cho người ta vừa vui lại vừa buồn hay không?”
“Xin chỉ giáo?” Thương Sùng hứng thú, tà tà nhướng mày, liếc cô.
“Vui là vì anh hành động như vậy sẽ làm em cảm thấy rất hạnh phúc, dù sao chỉ có đặt đối phương vào trong tim mới có thể cẩn thận, chú ý đến nhất cử nhất động của đối phương. Còn buồn đương nhiên cũng là anh tỉ mỉ quá làm cho em vừa có ý nghĩ tinh quái đều không thoát khỏi đôi mắt của anh. Tiếp tục như vậy, chẳng phải em mãi không vùng dậy nổi sao?”
Lời cô nói một câu hai nghĩa, bản lĩnh lươn lẹo không biết là học từ ai. May mình là một ‘ông già’, bằng không thật đúng là không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô.
“Anh lại không biết em là kiểu người dễ bị chèn ép, ức hiếp đấy, song, nếu như em còn có chủ ý xấu nào với anh, vậy anh khuyên em sớm chết tâm đi.”
Thương Sùng nhàn nhạt nhìn cô, nhếch môi chậm chạp nói tiếp: “Anh cũng không muốn đến lúc đó lại giống như lần trước, chọc người nào đó đỏ bừng mặt như mông khỉ. Cuối cùng, còn bắt anh phải dỗ dành mới ổn.”
Bị anh nói như vậy, Sở Niệm liền nghĩ tới 'Sự kiện máy bay' lần trước. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ửng, cái miệng nhỏ lẩm bẩm, dời ánh mắt qua nơi khác.
“Em chính là thích bắt anh dỗ dành đấy, không phục thì đến cắn em đi.”
“Có rát nhiều cơ hội để cắn em, nếu như em thật sự hy vọng anh làm như vậy ở trên đường lớn, anh miễn cưỡng một tý, cũng có thể theo tâm ý của em.”
“... ....”
Thật đúng là tên lưu manh, chiếm tiện nghi của mình còn như là miễn cưỡng phối hợp, tên này đúng là không biết xấu hổ!
Vô ý thức cong khóe miệng, Sở Niệm lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong ví ra. Hiếm khi hào phóng đặt thẻ ở trước mặt anh, nói: “Giao cho anh bàn chuyện làm ăn với những người kia đấy, anh cũng biết em không khéo miệng mà.”
Trêu chọc vài câu coi như là tình thú, kế tiếp thì phải nghiêm túc làm việc rồi.
“Em nhất định phải mua lại quán này? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Thương Sùng liếc qua chiếc thẻ ngân hàng đặt trên bàn, con số trên đó đã bị mờ rồi, xem ra, tấm thẻ này hẳn là tất cả gia sản của cô nhóc này rồi.
Trong đôi mắt đen nhánh chợt lóe qua tâm tư phức tạp, anh nhìn cô, tâm tình tùy ý biến thành nghiêm túc.
“Em cũng biết nơi này làm ăn không tốt, mặc kệ làm cái gì cũng thế.”
Sở Niệm nở nụ cười, sao cô không hiểu lời anh nói chứ. Xung quanh đây từng là hiện trường hung án, hơn nữa ông chủ quán này còn chết oan chết uổng.—ll,,,ê,,quy,,,,don,,,,,----Trên ti vi, internet đều đang nói đến chỗ này và có rất nhiều suy đoán trái chiều.
Đừng bảo là hiện tại, về sau có ai nguyện ý muốn thuê lại quán này còn là một vấn đề.
“Coi như là tích đức tán nguyện đi, dù sao.......Đại gia em cũng có tiền.” Sở Niệm dựa vào lưng ghế ngồi, đôi môi mang nét cười hướng về phía Thương Sùng nhíu mày.
Mặc dù tự mình biết kết quả không như ý, nhưng cô không quan tâm!
Những con chó lang thang đó, có thể cứu được lần nào hay lần đó. Tiếp theo, nếu chúng nó vẫn bị bắt được, vậy chỉ có thể trách vận mệnh đã an bài mà thôi.
“Không thành vấn đề, vậy anh sẽ thành toàn cho em.”
Thương Sùng lắc đầu khẽ cười một tiếng, cô nhóc này thật đúng là quá tùy hứng. Đứng dậy, anh kéo thẳng vạt áo, không hề cầm tấm thẻ trên bàn, xoay người liền đi về phía quầy thu ngân.
Sở Niệm nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng anh, nhìn nét mặt hờ hững của anh, đang hạ giọng nói chuyện với ông chủ quán vừa được nhân viên gọi ra, trong lòng cô liền nổi lên sự cảm động không thể nói lên lời.
Từ khi quen biết đến bây giờ, Thương Sùng vốn là như vậy, yên lặng xử lý tốt tất cả mọi chuyện giúp cô. Mặc kệ cô mềm lòng hay là tùy hứng, đến cuối cùng, anh vĩnh viễn đứng ở bên cô.
Mà cô, thật ra trong lòng đã sớm lệ thuộc vào anh. Lần đầu tiên được người che chở như vậy, cái cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay này, thật sự làm cho trong lòng Sở Niệm rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Cô ngồi ở một bên nhìn anh, thỉnh thoảng trong lúc trò chuyện anh lại quay đầu tìm kiếm bóng dáng của cô. Ánh mắt thường giao nhau trong không khí, tựa như một loại xúc cảm không lời, luôn nhắc nhở cả hai là họ sẽ luôn ở bên nhau.
Tình yêu vốn nên như thế, em che gió che mưa cho anh, anh vì em đứng đó bảo vệ. Coi như không có một câu nói, chúng ta vẫn hiểu tâm ý của nhau...
Cảm giác được bọn họ đã bàn bạc khá ổn, cô mới thu hồi ánh mắt. Cô nhìn quán cháo trắng với một hàng người dài ở góc đường bên kia, xoay người đi vào nhà bếp.
Ánh sáng trong phòng bếp mờ mờ, bên trong đặc mùi máu tươi gay mũi và tiếng động vật kêu khiến người ta không nhịn được muốn nôn mửa.
Sở Niệm nhìn đống thịt chó đã bị lột da, rửa sạch sẽ trên bàn, cùng với linh hồn của con chó còn chưa rời đi, chóp mũi không nhịn được liền xót xót.
Cô không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung ánh mắt của con chó nhỏ kia, nó cứ ngây ngốc như tượng gỗ ở bên cạnh thi thể của mình, đôi mắt xanh tràn đầy nước mắt.