Quay đầu lại, nhìn Vương Lượng đã chạy về phía bọn họ, Sở Niệm nâng một bàn tay làm dấu ở trước ngực, lập tức có tia sáng màu xanh nhạt bao trùm lên vết thương của Thương Sùng.
Yêu khí đã trừ, nhưng miệng vết thương còn đang rỉ máu, phải xử lý nhanh một chút mới được.
Cúi đầu nhìn nhìn quần áo mình, may mà hôm nay có mặc một áo sơ mi trắng ở trong áo khoác.
Túm lấy vạt áo, dùng sức xé ra. Một mảnh vải trắng rơi vào trong tay cô, không đợi Thương Sùng mở miệng, khom lưng dùng mảnh vải che miệng vết thương của anh.
Cùng lúc đó, nằm ở trong lòng cô, Thương Sùng như có như không cong khóe môi.
........
Vương Lượng vội vàng chạy tới, cho dù bị một màn kia hù sợ không nhẹ, nhưng sau khi kiểm tra vết thương của Thương Sùng, anh đã hết sức ổn định tâm thần, dùng di động gọi 120.
Cùng nhân viên cứu hộ nâng Thương Sùng đặt lên xe rồi thu xếp thỏa đáng cho Sở Niệm. Kiểm tra, xét nghiệm, khâu lại, mọi việc vặt đều do Vương Lượng sắp xếp bác sĩ xử lý. Thậm chí, lần đầu tiên anh dùng chính thân phận nhân viên cảnh vụ của mình để giúp Thương Sùng lấy được giấy phép đặc biệt từ chỗ bác sĩ.
Mặc dù không hiểu nhưng anh ta cũng không đồng ý để Thương Sùng rời khỏi bệnh viện vào lúc này.
Nhìn bác sĩ và y tá xoay người rời đi, Vương Lượng thở dài, xoay đầu nhìn Thương Sùng, nói: "Anh Thương, hay anh suy nghĩ lại đi, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì rất khó xử lý."
"Thân thể của tôi, trong lòng tôi biết rõ." Thương Sùng nâng mắt nhìn anh ta, nụ cười trên mặt đột nhiên có thêm vài phần thâm sâu.
"Lát nữa Sở Niệm lấy thuốc về, phải phiền cảnh sát Vương rồi."
Vương Lượng nhíu mày,---ll…ê,,,quy,,,don,,,,----anh ta đương nhiên biết rõ những lời này là có ý gì, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
.............
Cầm một đống thuốc, Sở Niệm lại hỏi qua bác sĩ về tình hình của Thương Sùng, xác định không có bất kỳ sơ sót nào, lúc này mới chạy thẳng đến bên ngoài phòng bệnh.
Kết quả vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Thương Sùng đã thay quần áo từ lúc nào, đang ngồi cạnh giường bệnh, mà bên