Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Dì chắc chắn sẽ đi, cái tên Từ Vĩnh Căn cũng không phải thứ gì tốt đẹp. Anh ta trèo lên cao nhờ vu cáo hãm hại, trước kia bà Hứa cũng bị anh ta ụp nồi cho. Rõ ràng bà của cháu có thể được ở lại Hồng Kông,đi ra nước ngoài cùng người ta, nhưng bà kiên quyết bỏ lại tất cả mà quay lại, cuối cùng bị đánh làm tư bản và giam giữ tên cường quyền năm xưa.” Lưu Đan căm hờn nói.
Bị Đổng Dân trừng mắt: “Những điều này đừng nói nữa, những năm gần đây em không thăng lên được chút nào, không phải chính là nói tư tưởng em có vấn đề à.”
“Dựa vào việc giẫm đạp lên trưởng bối của mình để thăng chức, em không thích.” Tính cách Lưu Đan rất cứng rắn.
“Được rồi, sau này em phải không chế tính khí của mình, đừng có nổi nóng với anh ta.” Đổng Dân biết tính khí của người mình yêu như thế nào.
“Biết rồi!” Lưu Đan quay đầu nhìn Trần Linh Linh nói: “Quan hệ giữa ba cháu và bí thư Từ không tệ, nhưng không phải chỉ vì bối cảnh tốt của ba cháu, mà một phần cũng có công lao của Tạ Mỹ Ngọc.”
“Tạ Mỹ Ngọc?” Trần Linh Linh có chút khó hiểu.”
“Tạ Mỹ Ngọc ở trong hệ thống cửa hàng bách hóa, cô có thể mua những thứ thiếu thốn mà người khác không mua được, cô thường đưa chúng cho người yêu của bí thư Từ. Dì đã từng nhìn thấy trước đó.”
Nghe thấy lời này của Lưu Đan, cũng tính là nghiệm chứng cách đoán của Trần Linh Linh, Thành Hưng Vinh muốn thăng chức quả thật là rất khó. Xét cho cùng, việc thăng chức cho Trần Kiến Cường là đúng đắn về mặt chính trị và có những lợi ích. Cũng tự khen chính mình đã nghĩ đến việc mời Lưu Đan đi cùng, hôm nay tuyệt đối không nhượng bộ bí thư Từ ba phải.
Trần Linh Linh nhìn thời gian cũng không còn nhiều nói: “Dì à, vậy cháu đi học trước nhé.”
“Được thôi! Sau khi cháu tan học, hãy đến tìm dì tại văn phòng lữ đoàn tiếp viên hàng không trên tầng hai của tòa nhà văn phòng.”
“Vâng.” Trần Linh Linh từ nhà của dì Lưu Đan đi ra khỏi khu căn hộ tiến đến trường học, bước vào lớp.
Đã có hơn một nửa bạn học đến đây, tốp ba tốp năm trò chuyện, đang nói về việc hội diễn văn nghệ.
Dù sao lần hội diễn văn nghệ này sẽ có lãnh đạo lớn của tổng cục tới, còn có thủ trưởng của không quân cũng sẽ đến xem, cũng đã được xem là một chuyện lớn trong căn cứ.
“Ước chừng tiết mục áp chót đó không thể diễn nữa, hôm qua hai tiếp viên hàng không mắng chửi lẫn nhau quá đáng quá.”
Tối qua Trần Linh Linh nghe mẹ con Phí Nhã Nhã nói được vài câu, lập tức hào hứng gia nhập đoàn tám chuyện: “Có phải hai người phụ nữ cãi nhau không?”
Chắc là cãi lộn quá mức hình tượng, bạn học nữ bật cười ra tiếng: “Chẳng phải chính là vậy sao?”
Trần Linh Linh hỏi một cô gái khác: “Hôm qua cô cũng có đi ư?”
“Đúng thế! Đúng thế! Không phải cô Trương nói sao? Diễn tập tại lễ đường lớn. Mấy người chúng tôi chuồn sang đó xem, tiết mục thật sự hay lắm. Tiết mục sau cùng là nhân viên hàng không ca hát bằng tiếng anh, một chị tiếp viên hàng không nói người hát chính kia phát âm không chuẩn trước, muốn uốn nắn phát âm của cô ta, có lẽ trước kia từng có sửa vài lần chăng? Chị tiếp viên hàng không hát chính đó cãi cọ với cô ta. Sau đó hai người chửi nhau ngay tại chỗ, cuối cùng đều đã động tay.”
Đánh người? Điều này cũng khoa trương quá nhỉ? Vì một bài hát, đến nỗi sao?
Trần Linh Linh hỏi: “Sau đó thì sao?”