Truyện: [Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm

Chương 42: Chương 42: Không có ai lên (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Sau đó, không còn sau đó nữa! Hai chị tiếp viên hàng không bị kéo ra thì đã kết thúc đấy.” Cô gái đó nói.

“Trần Linh Linh, thật sự mà nói, chị của cô nhảy múa thật sự đẹp lắm, nếu không còn người ca hát này nữa, chắc bài nhảy của chị ấy là tốt nhất nhỉ? Đến khi đó chị ấy có thể nổi trội rồi.”

Trần Linh Linh nở nụ cười: “Đó là do chị ấy có thực lực này, siêng năng tập luyện vất vả có được đó.”

“Không phải cô rất ghét chị ấy sao? Sao lại nói chuyện giúp chị ấy rồi?”

“Chẳng phải cô nói, thật sự mà nói sao? Ghét cũng không thể che giấu sự thật người ta cố gắng, đúng chứ?”

“Thật ra hai chị tiếp viên hàng không kia còn không hát hay bằng cô đấy!” Bạn học nói với Trần Linh Linh.

“Đừng nói như thế, bọn họ không hợp nhau, tất nhiên không thể hát tốt.”

Tiếng chuông tự học reo lên, Trần Linh Linh về lại chỗ ngồi.

Vào thời đại này, học đến trung học phổ thông thì xem như đã học hết mức, người có thể lên đại học đều là học viên công nông binh cử đi học, hơn nữa phần lớn người đều không muốn học đại học, vào được đại học rồi quốc gia kêu mình đi đâu thì mình phải đi đấy. Giang thành tốt như vậy, chi bằng tốt nghiệp xong hoặc phân phối hoặc thay thế sinh sống và làm việc tại Giang thành.

Áp lực học hành của trung học phổ thông không lớn, trong tiết học tự học cũng không ai nghiêm túc tự học, Trần Linh Linh lấy tài liệu tham khảo mua vào hôm qua ra bắt đầu chọn lọc, toán học và vật lý của mình không vấn đề, càng không cần nói tới tiếng anh, duy nhất mảng ngữ văn này, thời đại khác biệt quá lớn, dù sao điều thể hiện trong văn là suy nghĩ của một người, nhất định phải tư tưởng chính trị vượt ải, mới có thể được điểm cao.

Trần Linh Linh vừa muốn lặng yên coi sách thì quyển sách trong tay bị người khác rút đi, cô ngẩng đầu lên, là Lưu Kiếm ngồi kế bên, cậu ta cầm sách nói: “Đồ khóc nhè, mới không gặp mấy ngày thì cô đã biết ca hát à? Biết ca hát cũng không hát cho tôi nghe đầu tiên?”

Trần Linh Linh nhớ lại ký ức của Lưu Kiếm này để lại cho nguyên chủ, vẻ mặt của cô càng lúc càng lạnh lùng: “Trả sách lại cho tôi!”

Ngày nào Lưu Kiếm này cũng nói mình phải thi phi công, đương nhiên điều kiện bản thân cũng rất tốt, thể lực tốt, xuất thân tốt, quan trọng là ba của cậu ta là phi công không quân tại ngũ, mà cậu của cậu ta là bí thư Từ. Cho nên cậu ta nói làm được phi công, không ai không tin.

Không biết tại sao thằng nhóc này vô cùng có hứng thú với nguyên chủ, học cùng lớp với nguyên chủ từ nhỏ, từ chuyện kéo bím tóc của nguyên chủ, chặn lối về của nguyên chủ, bỏ con giun vào trong hộp bút chì của nguyên chủ…

Lưu Kiếm ném sách của cô lên, nói một cách linh tinh lang tang: “Sách có gì hay đâu chứ?”

Cậu ta giống như không phát hiện sắc mặt của Trần Linh Linh càng lúc càng nghiêm lại: “Còn ngây người làm gì? Hát cho tôi nghe đi!”

Lưu Kiếm là kẻ ngang ngược, bạn học trong lớp không người nào dám đấu với cậu ta, hơn nữa biết cậu ta chính là thích trêu chọc Trần Linh Linh, cũng không dám tới khuyên can.

“Trả sách lại cho tôi!” Trần Linh Linh trầm giọng nói.

“Cô hát cho tôi nghe thì tôi trả cho cô.”

Trần Linh Linh lạnh lùng nói: “Thấy ma rồi, anh là cọng hành nào? Mặt của anh to cỡ nào, anh kêu tôi hát thì tôi hát? Tôi thích đọc sách, tôi muốn tiến bộ liên quan tới cái rắm của anh à? Trả cho tôi, có tin tôi đánh anh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.