Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Kiếm khá ngạc nhiên, đưa mặt về phía cô: “Tôi đưa mặt cho cô, nếu cô dám đánh thì tôi trả sách cho cô!”
Cô nhớ lại nguyên chủ từng cáo trạng, mẹ Lưu Kiếm tìm tới Tạ Mỹ Ngọc, Tạ Mỹ Ngọc hết sức nhiệt tình với em gái ruột của bí thư Từ, đâu thể có nửa câu trách móc nào?
Bà ta về nói với nguyên chủ: “Con làm quá làm gì chứ? Thằng bé thích con mới cố tình ghẹo con thôi mà!”
Cho nên lúc nào sau lưng thằng ranh con cũng có một phụ huynh trẻ trâu, nếu phụ huynh trẻ trâu không quản, vậy thì cô trừng phạt thằng ranh con.
Trần Linh Linh siết chặt quả đấm nhanh chóng ra tay, một quả đấm đánh vào gò má của Lưu Kiếm, Lưu Kiếm bị cô đánh đến nỗi lùi lại một bước, ngã về phía sau, bạn cùng bàn sau lưng cậu ta tránh ra, Lưu Kiếm từ trên ghế té xuống sàn, cái bàn cũng rầm một tiếng lật ngược dưới đất.
Quyển sách của Trần Linh Linh bị cậu ta ném xuống mặt sàn, cô nhặt quyển sách lên lại, đặt quyển sách lên bàn của mình, ngồi xuống. Cô mở ra số trang khi nãy đang đọc, lấy bút máy tiếp tục chọn lọc.
Lưu Kiếm dưới mặt đất đẩy bàn ghế ra đứng dậy, bịt gương mặt đau nhói nóng hầm hập lại, lao tới trước mặt Trần Linh Linh, một tay nắm lấy cổ tay của cô: “Trần Linh Linh, mẹ nó cô thật sự dám đánh tôi ư?”
Lời nói này hỏi ra tiếng lòng của cả lớp, từ trước đến nay, Trần Linh Linh bị Lưu Kiếm bắt nạt chỉ dám co rút vào một góc rưng rưng nước mắt, lại thật sự dám đánh Lưu Kiếm.
Vẻ mặt của Trần Linh Linh không cảm xúc nhìn Lưu Kiếm, một khuôn mặt trông y hệt ngày trước, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn khác nhau, nhịp tim của Lưu Kiếm đập nhanh hơn, thậm chí không dám đối mặt với cô.
“La hét gì hả? Xin vả mặt thì đánh thôi. Chẳng lẽ không phải do anh xin sao?” Trần Linh Linh nhìn cậu ta: “Lấy tay của anh ra.”
Lưu Kiếm lấy lại tinh thần, hung ác nói: “Cô tưởng tôi không dám đánh cô ư?”
“Anh có gì không dám?” Trần Linh Linh nhìn cậu ta, đếm chi tiết những chuyện ác ôn từ nhỏ tới lớn của cậu ta: “Nhét con ếch vào hộc bàn tôi, xé rách sách bài tập của tôi, chặn tôi lại ở trong con hẻm, giở trò lưu manh với tôi…”
Trần Linh Linh nói tới đây, híp đôi mắt lại, mỉm cười nhìn cậu ta: “Anh nói nếu tôi chạy tới đồn công an để báo án, cho dù những sự việc này điều tra nhận được kết quả sau cùng như thế nào, anh còn có thể thông qua thẩm tra chính trị phi công không?”
“Cô dám?”
Trần Linh Linh nhìn thằng ranh con này phô trương tỏ vẻ, miệng hùm gan sứa, nụ cười của cô dịu dàng tới mức khiến người ta như tắm trong gió xuân, nhưng lúc này lọt vào trong mắt Lưu Kiếm, lại là gió xuân này y như cây kéo, từng nhát đều muốn đâm cậu ta, nghe thấy cô thốt lên một tiếng: “Anh nói sao?”
Lưu Kiếm cảm thấy tim gan phèo phổi của mình đều sắp run rẩy rồi.
Chỉ một câu nói này, Lưu Kiếm đứng dậy: “Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, không hát thì không hát, thôi vậy!”
Các bạn học coi đến nỗi hơi choáng váng, chuyện này cứ vậy bỏ qua ư? Đây còn là kẻ ngang ngược Lưu Kiếm không?
Tiếng tập thể dục phổ biến vang lên, học sinh ra sân trường tập hợp, Lưu Kiếm che một nửa khuôn mặt lại, Phương Viên Viên chạy sang ôm chầm cánh tay của Trần Linh Linh: “Đúng là con hổ không phát cáu bị người ta tưởng là mèo bệnh mà.”
“Tớ cũng đâu phải con hổ.” Trần Linh Linh đẩy nhẹ Phương Viên Viên: “Đi đứng ngay ngắn, tập thể dục kìa.”
Sau bài tập thể dục phổ biến thì chính thức bắt đầu vào học, buổi trưa là toán học và chính trị, buổi chiều là ngữ văn.