Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Linh Linh mang vẻ mặt khiêm tốn cẩn thận, tỏ ra vẻ nhát gan sợ phiền phức: “Bác Từ nói rất đúng, cổ ngữ có nói, con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm, có thể sửa lại chính là đồng chí tốt. Cháu đồng ý tuyệt đối.”
Thành Hưng Vinh: ???
Có như thế nào cũng chưa nghĩ đến Trần Linh Linh sẽ là một người như vậy, làm sao cô có thể đánh trống bỏ cuộc lúc này? Đây không phải là làm hại ông ta sao? Người ta tiếp tục sẽ đem cái mũ khiêu khích châm ngòi ly gián chụp lên đầu ông ta, ông ta phải làm sao bây giờ?
Thành Hưng Vinh cảm thấy bị lừa, mà Lưu Đan hôm nay vừa mới vui mừng Trần Linh Linh cuối cùng cũng đứng lên, không nghĩ tới vừa thấy Trần Kiến Cường, cô lại suy sụp. Quả thực là bùn nhão không trét được lên tường.
Bí thư Từ nhìn Trần Linh Linh, này còn không phải là một cái tiểu thí hài nhi sao? Có thể đỉnh cái gì dùng?
Đứa nhóc ấy chính giờ phút này tìm trong cặp sách, lấy ra một cái phong thư, đặt lên bàn, bí thư Từ từ phong thư rút ra những tấm ảnh vỡ vụn...
Bí thư Từ nhìn ở trên bàn làm việc của anh ta một đống ảnh chụp được bày ra, anh ta cau mày, nhớ tới lời nói của Chủ nhiệm Tiền và Chủ nhiệm Đào, Tạ Mỹ Ngọc xé hết ảnh của Trang Yến, vốn dĩ muốn gây chuyện với Trần Kiến Cường, chuyện này hai vợ chồng bọn họ làm thật sự quá hồ đồ.
Về nhà, bà vợ của anh ta là Mã Hồng Mai lấy toàn bộ chân giò hun khói mà Tạ Mỹ Ngọc mang tới ra. Đầu năm nay ngay cả thịt ăn một miếng cũng không dễ dàng, huống chi là một miếng giăm bông lớn, ngay lập tức anh ta đã chuyển ý niệm trong đầu, chuyện này đến chỗ anh ta mới xong.
Hắn ta ho khan một tiếng: “Linh Linh à! Chuyện này, dì Đào của cháu với bác Tiền đã từng nói qua với bác, ba mẹ cháu làm như vậy quả thật là không đúng, không nên xé đi vật tưởng niệm duy nhất của cháu. Chuyện này, bác đã phê bình ba cháu rồi, để cho cậu ấy trở về cũng nói với mẹ cháu luôn.”
Trần Kiến Cường lập tức hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy! Bí thư phê bình rất đúng, lúc tôi trở về sẽ cùng với Mỹ Ngọc suy nghĩ lại.”
Hắn ta lần lượt cất những bức ảnh đi, thu được một tấm là hai cha con Trang Yến và Trang Dũng chụp ảnh chung, bị Trần Linh Linh dùng tay đè lại, cô nhìn về phía bức ảnh này: “Cháu phát hiện bác Từ giác ngộ không quá cao nha!”
Bí thư Từ nhăn lại mày, tiểu nha đầu tóc vàng này sao lại dám nói anh ta như vậy? Anh ta tự xưng là một người có hàm dưỡng, sắc mặt lạnh lại mặt giãn ra: “Tiểu nha đầu, cháu nói bác Từ như vậy, bác Từ sẽ không vui đâu! Chuyện của ngày hôm nay, bác vẫn luôn là người đứng về phía cháu mà, chẳng lẽ giúp cháu còn giúp sai rồi sao?”
Hi bùn đại sư nói như vậy, Trần Linh Linh ở trong lòng mắt trợn trắng, trên mặt sắc mặt nghiêm nghị: “Cái gì cũng phân lớn nhỏ vấn đề có tính nguyên tắc hay tính phi nguyên tắc. Cháu chịu một chút ấm ức không tính là vấn đề có tính nguyên tắc, rốt cuộc lại làm lớn chuyện, cũng là giữa hai ba con, nữ nhi ở trong tay cha mẹ chịu một chút ấm ức, đó đều là chuyện nhà. Nhưng mà, ba cháu vô tình nuông chiều dung túng gia đình xúc phạm liệt sĩ, đây là vấn đề mang tính nguyên tắc.”
Tất cả bọn họ đều cho rằng cô sẽ tung ảnh để giật gân? Xin lỗi, hôm nay cô ấy chỉ muốn nói chuyện với họ về các vấn đề nguyên tắc.
“Bác Từ, cháu muốn tố cáo với tổ chức, ba tôi, là ông Trần Kiến Cường tư tưởng có vấn đề. Hơn nữa vấn đề này còn vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức ông ấy phạm phải sai lầm vô cùng lớn, cư nhiên còn không biết bản thân làm sai.”