Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô cầm lấy bức ảnh này: “Đây là ảnh chụp chung của mẹ và ông ngoại, một tấm ảnh có hai thế hệ liệt sĩ, một người hy sinh vì đất nước, một người hy sinh vì cứu người, trước bức ảnh này, nếu là quân nhân thì tất nhiên phải làm một lễ quân sự, nếu là người bình thường cũng nên cung kính cúi chào bọn họ. Tuy nhiên, Tạ Mỹ Ngọc xé ảnh, muốn vứt rác. Và ba cháu nghĩ rằng điều này không quan trọng, còn ném nó đi! Chẳng lẽ tư tưởng không phải là có vấn đề sao? Cháu vẫn cho rằng bác Từ đối với vấn đề nhận thức tư tưởng đặc biệt vô cùng sâu sắc, không nghĩ tới, ngay cả điểm này mà nhìn cũng không rõ.”
Không phải chứ? Một nha đầu tóc vàng cư nhiên lại có thể từng bước từng bước nói với anh ta về vấn đề tư tưởng, cô nói những thứ này anh ta còn phải đồng ý, nếu không thật sự sẽ trở thành vấn đề tư tưởng của anh ta.
“Là bác nhìn nhận vấn đề quá thiên vị, không có suy xét chu toàn.”
Những lời này của bí thư Từ, tương đương với việc tán thành lời nói của Trần Linh Linh, Trần Kiến Cường vừa thấy cái hướng gió này không đúng rồi!
Ông ta há mồm: “Bí thư Từ, cái này tuyệt đối là vô tâm có lỗi, Mỹ Ngọc cho rằng người đều đã chết, liền…”
Trần Linh Linh ngắt lời ông ta: “Ba, ba càng nói càng thái quá rồi, ba đối với anh hùng bảo vệ tổ quốc không tôn trọng, đối với liệt sĩ cứu người đã hy sinh không tôn trọng, đối với người vợ đã mất của mình cũng không tôn trọng, còn không biết nhận thức sai lầm của mình, còn mưu toan che đậy, con... Nếu ba không phải là ba của con, con chỉ biết nói với ba một từ ‘hết thuốc chữa’ thôi.
Cô quay đầu hướng về phía Bí thư Từ: “Bác có thấy không? Đây chính là tình trạng tư tưởng hiện tại của ba cháu, ông ấy thậm chí còn không tôn trọng các liệt sĩ, làm thế nào có thể yêu thương cháu? Dưới tiền đề như vậy, ông ấy coi thường cháu, thậm chí ngược đãi, cũng không có kỳ quái. Cháu nghĩ trên cơ bản bác Thành cũng đã nói với bác về tình cảnh của cháu, đương nhiên cháu cũng có thể nói thêm nữa, nhìn một chút là biết, cháu đã không cần phải nói thêm gì nữa. Bác phải là người hiểu hơn bất cứ ai khác về vấn đề tư tưởng này, nó là một vấn đề gốc rễ.”
Bí thư Từ cầm tấm ảnh này, nhìn ở giữa còn thiếu một mảnh nhỏ, sau lưng là dùng bột nhão dán trên một tờ giấy.
Chính trị đúng đắn trong thời đại này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, mà bức ảnh này đã đủ để chứng minh rằng chính trị của Trần Kiến Cường không chính xác. Loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nói lớn thì không có giới hạn.
Thành Hưng Vinh sắp vỗ đùi rồi, cô bé này cũng quá biết đội mũ, đội mũ lên đầu ba cô một chút cũng không hàm hồ.
Trần Kiến Cường cúi đầu nhìn con gái: “Con không cần chuyện bé xé ra to.”
“Ba còn cho rằng đây là vấn đề nhỏ?” Trần Linh Linh không thể tưởng tượng mà nhìn ông ta, biểu tình kia hình như là lần đầu tiên quen biết ông ta, “Những bức ảnh này ngày đó bị Phí Nhã Nhã ném thẳng xuống đất, con sợ mọi người suy nghĩ nhiều, để mọi người biết tình hình tư tưởng của ba, cho nên vẫn nói tình cảm của con và mẹ, đó là đang che giấu cho ba. Tuy nhiên, ba thực sự nghĩ rằng đây chỉ là tình mẫu tử? Sai rồi! Đây là câu hỏi liệu suy nghĩ của một người có đỏ hay không, liệu nội tâm có tôn trọng liệt sĩ hay không, có thực sự là câu hỏi cách mạng hay không. Ba có còn nhớ còn đã hỏi ba một câu không? Con đã từng hỏi ba, chẳng lẽ thật sự nói không được sao? Ba có thích nghe nói dối không? Vào thời điểm đó, con đã biết có một vấn đề lớn trong suy nghĩ của ba. Cuộc cách mạng được chia thành cuộc cách mạng thực sự và cách mạng giả, haiz!”