Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Anh không nói với thư kí Từ chuyện em đã thực hiện một đánh giá sâu sắc về tư tưởng và cung cấp cho Linh Linh tiền tiêu vặt vào sáng sớm nay à?”
“Thiệt cho em làm chuyện cả sáng, anh nói với thư kí Từ rồi, em cả đêm không ngủ, tự kiểm điểm chỗ thiết sót của mình, sáng nay đã bù tiền, thư kí Từ cũng nói sẽ giúp anh, cũng tính là qua đó. Vừa nãy, chuyện không cho Linh Linh ăn, em cũng nhanh chóng đền bù đi, đừng để sự việc to tát lên.”
“Em biết rồi, ngày mai em sẽ dậy nấu cơm cho Linh Linh, anh về trễ nên ngủ nhiều chút đi.” Tạ Mỹ Ngọc cười nói.
Lời này Trần Kiến Cường nghe xong cực kì thoải mái nói: “Uỷ khuất cho em rồi!”
“Đồ ngốc, chúng ta là vợ chồng mà! Uỷ khuất gì chứ?” Tạ Mỹ Ngọc đổi chủ đề: “Em nói cho anh tin tốt này, buổi tập luyện hôm nay…”
Tạ Mỹ Ngọc nói chuyện luyện tập cho người đàn ông nghe.
Trần Kiến Cường cười nói: “Con gái nhà chúng ta là tiểu phúc tinh, nếu như lần này nhảy tốt, được lãnh đạo nhìn trúng thì cũng chẳng cần dùng vé của Linh Linh. Tránh được chúng ta bị đâm vào xương sống.”
Trần Kiến Cường ăn mì, đi đến phòng bếp rửa bát nói với Tạ Mỹ Ngọc: “Em về phòng ngủ trước đi.”
“Em ở cùng anh!”
Tạ Mỹ Ngọc cũng nhấc bình giữ nhiệt đến nhà vệ sinh rót nước.
Trần Kiến Cường đang cọ rửa trong phòng tắm, nhìn Tạ Mỹ Ngọc đứng ở cửa phòng tắm mỉm cười, anh vẫy tay: “Vào đây, đóng cửa lại.”
Tạ Mỹ Ngọc tiến vào đóng cửa nhà vệ sinh lại, Trần Kiến Cường ôm cô ta vào lòng: “Con gái ở phòng bên cạnh không tiện…”
Hơn sáu rưỡi Trần Linh Linh mới tỉnh dậy, đây cửa ra đi rửa mặt mũi.
Đã hai ngày liên tiếp Tạ Mỹ Ngọc làm cơm, vẫn thật là hiếm có. Trông thấy Trần Linh Linh, Tạ Mỹ Ngọc nở nụ cười ấm áp: “Mau đánh răng rửa mặt đi.”
Gương mặt Trần Linh Linh méo mó, cô vẫn thích mẹ kế nửa đời trước của mình, tách nhau ra thì sảng khoái, kiểu phong cách tự phụ này luôn khiến cô cảm thấy khó chịu với những vết nổi da gà.
Trần Linh Linh đang đánh răng trong nhà vệ sinh, thì cửa lớn truyền đến tiếng gõ, Tạ Mỹ Ngọc lau tay vào tạp dề đang mặc trên người, mở hé ra nhìn, thì ra là Trương Xảo Vân bên cạnh không đối phó với cô.
Người phụ nữ này luôn ganh tị Trần Kiến Cường thăng chức nhanh hơn chồng cô ta, từ trước đã không vừa mắt cô, miệng không ngừng nói xấu cô sau lưng. Chuyện tối ngày hôm trước, cô ta cũng nói nhiều nhất. Bây giờ lại dưới mắt cạnh tranh chức chủ nhiệm của hai người đàn ông, người phụ nữ này hận không thể giẫm đạp bọn họ xuống, nhưng cô ta cũng không thèm xem lại mình à?
Trong lòng Tạ Mỹ Ngọc rất khinh thường Trương Xảo Vân, nhưng nét mặt lại ra vẻ khách sáo nói: “Chị Trương, sớm thế có gì chuyện gì không?”
Tối qua người đàn ông của Trương Xảo Vân nói với bà rất nhiều chuyện, chỉ cần để Linh Linh xuất hiện cắn lại ba mẹ cô, ông ta sẽ có cách để Trần Kiến Cường không thăng chức nổi, vậy thì vị trí chủ nhiệm đó sẽ thuộc về ông ta rồi. Đừng nói Trần Linh Linh trả tiền, cho dù Trần Linh Linh ăn không công, thì chit cần nhìn thấy gương mặt mất mát của Tạ Mỹ Ngọc và Trần Kiến Cường thôi ông cũng vui vẻ.
Trương Xảo Vân nở nụ cười đặc biệt chân thật: “Tôi đến tìm Linh Linh, để con bé ăn sáng.”
“Chị gọi Linh Linh nhà tôi làm gì?” Tạ Mỹ Ngọc không tin những gì mình vừa nghe thấy.
Còn chưa đợi dì Trương trả lời, Trần Linh Linh bước ra từ nhà vệ sinh nói: “Dì Trương, đợi một chút nhé, cháu ra ngay.”
“Được!” Sau khi dì Trương trả lời Linh Linh, bà xoay người xách mông về nhà.