Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tạ Mỹ Ngọc nhìn theo Trần Linh Linh đi từ trong phòng lấy cặp sách ra, đóng cửa lại, còn khoá cửa, lòng nóng như lửa nói: “Con đi đâu?”
Trần Linh Linh dòm trên ngó dưới đánh giá bà rồi nói: “Đi ăn sáng chứ gì? Còn có thể làm gì được?”
“À không!” Đang định đến nhà dì Trương ăn cơm đó!” Trần Linh Linh nói.
“Ba mẹ con mất rồi à? Sao lại đến nhà dì Trương ăn?” Bà Hoàng đứng trước cửa nhà hai bên, nhìn theo hướng cánh cửa đang mở của nhà họ Trần, trông thấy Tạ Mỹ Ngọc đi ra: “Mẹ cháu không ở nhà sao?”
Trương Xảo Vân đi đến kéo Trần Linh Linh, liếc nhìn cửa nhà họ Trần đang mở: “Có ba mẹ, nhưng cơm thì không bắt buộc phải ăn, Sau này Linh Linh sẽ ở nhà chúng tôi ăn cơm.”
“Trương Xảo Vân, chị đang reo rắc mối bất hòa gì thế?” Tạ Mỹ Ngọc đi ra: “Sao tôi lại không cho con trẻ ăn chứ?”
“Sao lại gọi tôi là gieo rắc bất hoà? Tối qua tôi trông thấy Linh Linh đáng thương đến thế, cũng không phải chỉ mình tôi, hàng xóm trên dưới biết bao nhiêu người đều trông thấy cả. Cả nhà ba người không ai ở nhà, để một mình Linh Linh trong đó, còn giấu gạo dầu ăn khoá lại trong phòng, không để con bé ăn.” Trương Xảo Vân la lên: “Lão Châu, ông nói xem có đúng không?”
Cái miệng to lớn của Trương Xảo Vân, xuyên thấu cả lầu trên lầu dưới, rất nhiều người ló đầu ra. Hàng xóm trên lầu xuống đổ rác, vừa hay cũng là thành viên trong đoàn tham quan hôm qua, cũng vội chen miệng vào: “Đúng rồi đó! Hôm qua chúng tôi cùng nhau tầm bảy tám người đó! Trong phòng bếp chỉ có một hũ muối, muốn cô bé nhỏ nhắn này ăn muối à!”
Chú nhà họ Châu cũng tiếp lời: “Đúng vậy đấy! Chúng tôi thấy Linh Linh đáng thương quá, thế nên hai người là tôi và lão Thành đã thương lượng xong xuôi, sau này Linh Linh sẽ tập trung ở nhà lão Thành, nếu như Xảo Vân không có thời gian nấu cơm, thì đến nhà tôi ăn. Dù sao không thể để con bé đói, ai bảo Linh Linh đáng thương đến thế, mẹ chết rồi, cha không thấy đau xót sao?”
Trần Kiến Cường đang ngủ trong phòng nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, đây cửa ra, trông thấy Tạ Mỹ Ngọc mang theo gương mặt đầy ý cười, nói nhẹ nhàng với Trần Linh Linh: “Linh Linh, tối qua là do chị con đùa với con thôi, ba mẹ nửa đêm đã phê bình chị con rồi. Con làm như thế có hơi quá đáng rồi đó?”
Trần Kiến Cường đi đến trước cửa, gương mặt âm trầm nói: “Trần Linh Linh, con về nhà cho ba. Hôm nay cả buổi sáng mẹ con dậy nấu cơm, con lại lãng phí tấm lòng của cô ấy sao? Nếu con không về thì sau này cũng đừng hòng về nữa.”
Trần Linh Linh nhìn ông ta, rồi lại nhìn biểu cảm của Tạ Mỹ Ngọc: “Ba làm như thế cũng quá đáng rồi đấy! Thêm nữa nếu tôi không về, căn nhà này không phải nên thu hồi rồi nhỉ?”
Trương Xảo Vân nghe thấy điều này, kéo Trần Linh Linh vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Trần Linh Linh vào nhà họ Thành, Thành Hưng Vinh ra chào hỏi: “Linh Linh, đến đây ăn bánh tết đi, dì Trương của con đặc biệt ra ngoài mua đó.
Trần Linh Linh ngồi xuống, Thành Hưng Vinh rồi đưa bát qua, nửa cái bánh tể, một quả trứng gà, Thành Hưng Vinh nói: “Lát nữa dì Trương của cháu sẽ đi đặt sữa bò, ngày một tháng sau, cháu có thể uống rồi.”
“Dì à, không cần đâu. Mỗi ngày cháu ăn giống hai người là được, đừng vất vả đi đặt sữa bò cho cháu, có trứng gà đã là tốt lắm rồi.”
Trương Xảo Vân xoa đầu cô, ngồi xuống cùng ăn cơm: “Ngốc nghếch, cháu mới có mười lăm tuổi, đang ở thời kì phát triển, sau này còn phải làm tiếp viên nữa đó! Con xem Quý Nhã Như được nuôi dưỡng tốt biết bao? Còn cháu thì ốm còi cọc, dì phải nuôi cháu béo tốt mới được.”