Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ăn bánh tết và cơm đoàn viên xong, chỉ là bên ngoài là lớp bánh dẻo trắng như tuyết, bên trong có mè đen và bột chiên xù, nửa viên bánh đa, một bát cháo và một quả trứng ăn thôi, nhưng bữa sáng này quá phong phú trong thời đại này.
Không quan tâm vợ chồng nhà họ Thành đã có Tiểu Cửu Cửu của mình, chỉ riêng với bữa sáng này, cặp đôi đã được coi là tốt bụng.
Dì Trương mở cửa, tiễn Trần Linh Linh đến tận cửa, dùng sắc mặt của người mẹ đưa con đi học vào sáng sớm nói: “Linh Linh, đi đường cẩn thận nhé!”
“Cháu biết rồi ạ!”
Trông thấy cửa nhà họ Trần mở, Trần Kiến Cường bước nhanh ra ngoài, Thành Hưng Vinh chặn trước cầu thang: “Kiến Cường, ông tính làm gì?”
Trần Linh Linh đeo cặp sách, mang theo túi, bay thật nhanh xuống lầu.”
“Lão Thành, mọi người đều là hàng xóm với nhau, khách sáo mà nói, tại sao ông lại nhúng tay vào chuyện nhà tôi chứ?”Trần Kiến Cường hỏi Thành Hưng Vinh một cách sắc bén.
Thành Hưng Vinh trông thấy Trần Linh Linh biến mất hỏi cầu thanh, Trương Xảo Vân trợn mắt, kéo Thành Hưng Vinh đến cửa, Trương Xảo Vân đứng trước cửa nói: “Vợ chồng chúng tôi thấu hiểu lắm! Chủ động chăm sóc con gái của liệt sĩ.”
Hai vợ chồng bước vào, trước khi Thành Hưng Vinh đóng cửa, còn quay đầu liếc nhìn Trần Kiến Cường một cái, Trần Kiến Cường có dự cảm chẳng lành. Trần Linh Linh đi đến khu chung cư cũ bên cạnh cô, chỉ cách đó một hai trăm mét. Chủ sở hữu ban đầu được lệnh của Trần Kiến Cường và Tạ Mỹ Ngọc ngừng liên lạc với Lưu Đan, vì vậy Lưu Đan đã đến trường tìm cô để không làm cô khó xử.
Trần Linh Linh không quan tâm phải vạch rõ ranh giới, nếu có thể vạch rõ, cô chỉ muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Trần Kiến Cường.
Khác với khu nhà của gia đình họ Trần, điều kiện nhà ở ở đây tồi tệ hơn rất nhiều, bên cạnh nhà có một cái giếng trong bồn hoa, rất nhiều người đến lấy nước và quay lại lau dọn.
Tiến vào bên trong rồi đi đến hành lang, phía Đông là gian bếp dùng chung, chủ hộ của tầng nào thì dùng bếp chung tầng đó. Lúc này nhà nhà đang nấu đồ ăn sáng, rồi bưng chiếc nồi về phòng.
Đúng lúc chồng của Lưu Đan là Đổng Dân cũng đang bưng nồi về phòng, Trần Linh Linh gọi ông: “Chú Đổng.”
“Linh Linh à!” Đổng Dân là phi công, ông ấy và Lưu Đan đều nằm trong tuyến đỏ do Trang Yến dẫn dắt, trông thấy Trần Linh Linh thì ông rất vui, nhưng cũng nghi ngờ, tiểu nha đầu này không tiếp xúc nhiều với bọn họ. Vợ chồng hai người cũng rất đau khổ suy nghĩ cách giúp cô, hôm nay sao lại tới đây nhỉ? nghĩ chi nhiều về chuyện cô ấy đến đây làm gì, chỉ cần đến là vui rồi.
Đổng Dân và Lưu Đan đều vừa mới trở về Giang Thành vào hôm qua, chuyện của Trần Linh Linh vẫn chưa truyền đến tai bọn họ.
“Ăn sáng chưa? Cùng ăn nhé.”
“Ăn rồi ạ! Cháu đến tìm dì Lưu Đan.” Trần Linh Linh đi theo ông vào nhà, đếm căn nhà thứ tám trên ban công, Trần Linh Linh đẩy cửa vào.
Đổng Dân bưng nồi vào trong, ngôi nhà này là một căn hộ một phòng ngủ với diện tích tiêu chuẩn là 16 mét vuông, có hai chiếc giường đặt cạnh nhau và tấm rèm ở giữa hiện đang được mở ra. Có tủ dựa vào tường ở phía bắc, và không thừa không gian khi đặt máy khâu và bàn ngăn kéo.
Con trai của Lưu Đan, Đổng Kiếm Phong sáu tuổi tự mình mặc quần áo, Lưu Đan đang ngồi trên giường mặc quần áo cho tiểu nha đầu mới hai tuổi.
Trần Linh Linh gọi một tiếng: “Dì ơi!”
Trông thấy cô bước vào, Lưu Đan có chút kinh ngạc: “Sao Linh Linh lại đến đây rồi? Kiếm Phong, Phi Phi, gọi chị đi con?”
Phi Phi giọng sữa gọi: “Chị ơi.”
Kiếm Phong cũng gọi cô: “Chị.”