Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 394: Chương 394: Bỏ Chạy




CHƯƠNG 393: BỎ CHẠY

Xung quanh tràn ngập uy áp cường đại, như cuồng phong bạo vũ, đè thẳng xuống quán rượu nho nhỏ này, một vài người sợ tới mức ngã khỏi ghế, đặt mông xuống đất, nhưng nét mặt ai nấy đều ngây dại.

Khi tất cả mọi người bị uy áp cường đại này làm cho kinh sợ, thì Hồ Khang Ninh đang phải đứng mũi chịu sào.

Đường đường là cường giả Hoàng cảnh, nhưng khi đứng trước khí thế này chỉ như con thuyền nhỏ bấp bênh trên biển rộng, bị đánh bay khỏi quán rượu như một miếng vải rách, chật vật đập thẳng vào bức tường đá đối diện, tiếng động ầm ầm vang lên, lúc rơi xuống mắt đất gã còn lăn lông lốc vào vòng mới dừng lại, đã hấp hối.

Cả quán rượu chìm trong tĩnh lặng.

Mấy giây sau, từng đợt từng đợt tiếng hít khí liên tiếp vang lên.

Ánh mặt mọi người nhìn nam tử anh tuấn và thanh niên đã có thêm sợ hãi và kính sợ.

Tuy họ không biết là ai đã ra tay, nhưng chắc chắn là một trong hai người này, đa số đều nghĩ là do nam tử anh tuấn kia.

“ẦM!”

Ngay trong lúc mọi người nghi ngờ không thôi, một tiếng động đinh tai lại vang lên.

Tiếng động kia truyền tới từ phía bên cạnh, mọi người quay đầu nhìn sang, không bất ngờ lắm khi thấy khuôn mặt Hồ Ân lúc này đã đen hơn than, tay phải của hắn siết chặt, đang đặt trên bàn, hiển nhiên tiếng động kia chính là do hắn tạo ra. Ánh mặt lạnh lẽo như băng giá nhìn chằm chằm vào nam tử anh tuấn và thanh niên, âm lãnh như rắn độc, như thể một giây sau sẽ róc xương nuốt họ vào bụng.

Phía sau hắn là người của Ngọc Tiên Thành, ánh mắt nhìn hai người đều cực kỳ u ám, như cái nhìn dành do người đã chết, khí tức trên thần đều rục rịch, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.

“Hai vị cũng quá không để Ngọc Tiên Thành chúng ta vào mắt, còn dám đánh người của ta ngay trước mặt ta, nếu hôm nay không có lời giải thích, ta sẽ coi như các ngươi đang gây hấn với Ngọc Tiên Thành.”

Hồ Ân lạnh lùng đứng lên, khí thế cường giả điên cuồng tuôn ra khỏi cơ thể hắn, uy áp cuồng loạn như gió bão, nhanh chóng lao về phía hai người nọ.

Nam tử anh tuấn nâng mí mắt, lười biếng liếc nhìn hắn.

Khí thế của Hồ Ân như bị một bức tường vô hình cản lại, nửa bước khó tiến.

Một lát sau, khí thế mà Hồ Ân dùng hết sức để bạo phát bị đánh ngược trở về, không những không thắng thế, mà sắc mặt còn tái nhợt vài phần, lúc này hắn không còn vẻ đắc ý hung hăng như lúc trước, cả mặt mũi tràn đầy hoàng sở nhìn chằm chằm vào nam tử anh tuấn kia.

Chỉ so đấu khí thế thôi mà hắn đã bị khống chế hoàn toàn, có thể nói là thua triệt để, bản thân hắn là cường giả Đế cảnh ba sao, muốn dùng khí thế đánh bại hắn, chỉ có thể là Đế cảnh bảy sao, hoặc là cường giả Thần cảnh. Mặc kệ là loại nào, chắc chắn thực lực của nam tử cao hơn hắn rất nhiều.

Phía bên cạnh, nụ cười như có như không của Thành Đông Thanh cũng biến mất, giữa lông mày được nhuộm bởi một màu căng thẳng, dùng ánh mắt vừa kiêng kị vừa phức tạp nhìn chằm chằm vào nam tử đằng kia.

“Xem ra, đúng là các hạ muốn trở thành địch với Ngọc Tiên Thành chúng ta rồi, đã như vậy….”

Tuy Hồ Ân ỷ vào sau lưng có Ngọc Tiên Thành làm chỗ dựa, nhưng trước khi những người khác của Ngọc Tiên Thành còn chưa tới, hắn không dám có hành động thiếu suy nghĩ, nếu như đối phương nổi sát tâm, vậy thì cái được không bù nổi cho cái mất, dù đấu không lại nhưng Hồ Ân không muốn cúi đầu.

Khóe miệng nam tử cong lên một nụ cười mỉa mai, rốt cục cũng mở miệng nói câu đầu tiên với hắn, “Há miệng ngậm miệng cũng chỉ có Ngọc Tiên Thành, ngoài những lời này người còn cái gì để nói không, nếu cảm thấy ta đang khiêu thích Ngọc Tiên Thành, sao không tự mình ra tay, hay là nói, ngươi sợ ta?”

Nghe được câu này, cả khuôn mặt Hồ Ân đều sầm lại.

Tuy những gì y nói là sự thật, đúng là hắn không đánh lại y, cũng rất kiêng kị thực lực của y, nhưng bị nói thẳng trước mặt đám đông thế này, sao hắn có thể nhẫn nhịn cơn giận này.

Hồ Ân siết chặt nắm đấm, hai mắt như muốn phun lửa, khuôn mặt vặn vẹo nhìn chằm chằm vào nam tử anh tuấn, rít lên: “Ngươi có giỏi thì cứ chờ ở đây, đợi trưởng bối của Ngọc Tiên Thành chúng ta tới sẽ cùng ngươi lĩnh giáo một hai, đến lúc ấy, ta xem ngươi còn có thể kiêu ngạo như bây giờ được không.”

“Có bệnh!”

Thanh niên bên cạnh nam tử bỗng lên tiếng châm chọc, ánh mắt nhìn Hồ Ân càng ngày càng mất kiên nhẫn, đầu hắn đau quá mà tên này cứ léo nhéo léo nhéo không ngừng. Nói xong hắn không thèm để ý tới Hồ Ân nữa, vùi vào mặt cánh tay nam tử, thì thào lẩm bẩm, cũng không biết đang oán trách gì.

“Ngươi nói cái gì, có gan thì nói lại lần nữa.” Giọng nói vang dội tới mức chói tai của Hồ Ân lại tiếp tục vang lên, bị một kẻ châm chọc đã đủ làm cho hắn giận diên, bây giờ một tên thanh niên thoạt nhìn rất yếu cũng dám lên giọng mắng hắn, thật sự cậy mình có bạn lợi hại thì miệt thị được hắn à!

Liên tiếp bị đối phương khinh thường, lý trí của Hồ Ân như bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, gần như sắp cháy rụi, hắn thật sự muốn lao qua thẳng tay giết quách chúng đi cho rồi.

“Đội trưởng, tỉnh táo một chút, bây giờ ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu, quân tử báo thù mười năm không muộn.”

Hai gã cường giả ngồi bên cạnh cũng là người của Hồ Ân, thấy hắn sắp bị cơn giận làm mất lý trí, vội vàng đi tới giữ chặt lại, chỉ sợ hắn xúc động chạy qua.

Lúc này, Thành Đông Thành đột nhiên lên tiếng: “Hồ Ân huynh, bọn hắn nói có lý, ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn, nếu không người nam nhân kia sẽ thật sự ra tay giết ngươi, đừng vì chút khí phách mà bỏ mạng, ngươi còn có tiền đồ sáng lạn, nếu bỏ mạng ở đây thì cái được không bù nổi cái mắt đâu, tốt nhất là giao hắn cho trưởng bối.”

Lửa giận trong lòng Hồ Ân như được dội một chậu nước lạnh, chỉ trong nháy mắt đã dập tắt hơn phân nửa.

Có lẽ hắn sẽ không nghe lời khuyên của thủ hạ, nhưng Thành Đông Thanh thì khác, hắn là đệ tử của đại sư Tân Nhạc – người phụ trách đan sư công hội ở Nam Lục, vuốt mặt cũng phải nể mũi.

Hơn nữa, quan trọng nhất là hắn đã có bậc thang để xuống nước.

“Hừ, nếu Đông Thanh huynh đã nói như vậy, ta sẽ nể mặt Đông Thanh huynh.” Hồ Ân làm bộ lớn tiếng, nhìn hai người rồi hừ lạnh.

Kẻ này đúng là chết vì sĩ diện, rõ ràng đã yếu thế mà còn vì thể diện cố nói mấy câu để vớt vát, chẳng lẽ hắn không biết càng làm thế thì càng khiến người ta chế giễu mình sao? Điển hình của kiểu chạy trối chết.

Nói xong câu đó, Hồ Ân sai người khiêng Hồ Khang Ninh đang nằm bẹp dí ngoài kia, sau đó dẫn người bỏ đi mất.

Hắn không thể đứng ở quán rượu này lâu hơn nữa, không bị mỉa mai cho tức điên, thì sĩ diện cũng đã mất hết, làm gì còn mặt mũi mà ở lại.

Thành Đông Thanh cũng đi.

Quán rượu lại tiếp tục trở về sự bình yên vốn có, mãi một lát sau mới có tiếng bàn tán khe khẽ của mọi người, Ngọc Tiên Thành hoành hành ở Nam Lục nhiều năm, hôm nay lại đá trúng miếng sắt cứng ở chính quán rượu nhỏ này, không chỉ bị nói đến cứng họng, mà còn chật vật bỏ chạy, quả là hiếm thấy.

Sau khi bàng hoàng qua đi…

“Nhưng nói lại, sao Ngọc Tiên Thành và Đan Sư Công Hội lại cùng xuất hiện ở thành Lục Nguyệt, hơn nữa nghe giọng điệu của Hồ Ân, hình như còn có trưởng bối sắp tới, hẳn là có đại sự gì sắp xảy ra rồi, sao chưa nghe nói gì hết nhỉ?”

Cũng không lâu lắm, sự chú ý của mọi người liền chuyển qua chuyện khác.

“Ta không nghĩ Ngọc Tiên Thành và Đan Sư Công Hội lại cùng đi lịch luyện đâu, nhất định là có chuyện gì, chỉ là tin tức đã bị khống chế, cho nên chúng ta mới không biết mà thôi.”

“Nếu Ngọc Tiên Thành và Đan Sư Công Hội đã tới, chắc các thế lực khác cũng không vắng họp đâu.”

“Tự dưng ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào quá đi, không biết lần này lại xảy ra chuyện gì nữa đây…”



Trong lúc mọi người bàn tán ầm ĩ, nam tử anh tuấn và thanh niên cùng đứng lên, mọi cử động của hai người đều nằm trong tầm quan sát của đám đông, họ vừa khẽ động, bầu không khí vốn náo nhiệt đã yên tĩnh hẳn.

Nam tử anh tuấn vịn thanh niên hơi say lên lầu, từng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đã bị bỏ lại dưới lầu, nhưng mọi người vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, cố nhìn về phía hai người rời đi.

Về đến phòng, thanh niên đột nhiên ngửa khuôn mặt hơi say, ôm cổ nam nhân rồi hôn sâu.

Nụ hôn mang theo mùi rượu, thanh niên cứ cắn gặm đối phương chẳng có kỹ thuật như vậy, mặc dù có chút xằng bậy, cũng có chút đau đớn, nhưng nam nhân lại bị gặm tới nỗi dục hỏa tăng vọt, lập tức xoay người ôm hắn lên giường.

Lúc đè lên, bàn tay nam tử đột nhiên tóm lấy một nhúm màu trắng gì đó, tiện tay quăng ra ngoài, theo động tác liên tiếp này, bộ dáng của thanh niên đã xảy ra biến hóa rõ rệt.

Khuôn mặt bình thường bỗng trở nên thanh tú, từ thanh niên biến thành thiếu niên, đương nhiên, đây là Du Tiểu Mặc.

Cái nhúm trắng trắng bị nam nhân ném bay nhẹ nhàng tiếp đất, nó nhìn về phía hai người trên giường “Meow” một tiếng rất tủi thân, sau đó nhún nhảy chạy khỏi phòng.

Nam nhân thừa dịp người phía dưới vẫn đang choáng váng, cúi đầu hôn sâu, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, đầu lưỡi tùy ý càn quét trong miệng hắn, rồi lại ngậm lấy đầu lưỡi của Du Tiểu Mặc bắt đầu khiêu khích, hai tay không hề nhàn rỗi, từ từ dò xét tiến vào bên trong vạt áo, tìm được nơi đang đứng thẳng lên kia, dùng sức nhéo.

“A…”

Du Tiểu Mặc bị kích thích, không nén nổi tiếng rên rỉ, hai tay lại càng ôm y chặt hơn.

Một giây sau nam nhân lại hôn hắn, tất cả tiếng rên rỉ đều bị nuốt trọn, Du Tiểu Mặc đã sớm say, toàn thân mềm nhũn tùy ý sắp đặt.

Nam nhân buông cánh môi ra, vuốt ve khuôn mặt hắn, khẽ cười: “Xem ra chỉ có lúc em uống say mới có thể nhiệt tình một chút.”

Vừa dứt lời, Du Tiểu Mặc đột nhiên nâng một chân lên, đầu gối tình cờ cọ đến nơi đang sưng giữa hai chân y, một luồng nhiệt lập tức tuôn ra chạy khắp bốn phía, mà kẻ đầu têu thì đang vô tâm cười cười.

Nam nhân hít một hơi, cúi đầu hôn hắn.

“Tên tiểu yêu tinh này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.