CHƯƠNG 394: MÁNH KHÓE KIẾM TIỀN
“Ưm…”
Du Tiểu Mặc rên một tiếng khó chịu, dần dần trở mình, mắt cũng mở lớn, hình ảnh lọt vào trong tầm mắt hắn là một khuôn mặt anh tuấn xa lạ, lại càng hoảng sợ hơn, ngồi bật dậy như gắn lò xo, cả người đều tỉnh táo.
Du Tiểu Mặc còn chưa nghĩ kĩ, trên đầu truyền tới một hồi đau nhức, còn cái nơi phía dưới kia hả, cũng hơi đau, “Đau quá…”
Đột nhiên, có một đôi tay đưa đến chạm vào huyệt thái dương của hắn, lực đều đều, không nhẹ không nặ+ng, Du Tiểu Mặc ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng hít khí đầy khoan khoái.
“Có thấy đỡ hơn không?” Giọng nói quen thuộc chậm rãi vang lên bên tai hắn, trầm trầm mà mang theo chút lười biếng khi mới tỉnh dậy, làm cho người nghe cảm thấy ấm áp.
Du Tiểu Mặc đã hoàn toàn tỉnh táo, lúc này tựa gần hơn vào y, vô lại nói: “Không đỡ, đầu còn nặng lắm, về sau tuyệt đối không uống rượu.”
“Được, không uống nữa.” Nam nhân cười nói.
Du Tiểu Mặc mở to mắt, liếc y một cái, “Anh còn dám cười, nếu không phải anh cứ kêu em uống nhiều một chút thì làm sao em lại đau đầu thế này.”
Nam nhân vô tội nói: “Nếu em cảm thấy rượu kia uống không ngon, ta bảo em uống tiếp em sẽ uống sao?”
Du Tiểu Mặc vội ho khan một tiếng, “Đúng là… Rượu kia uống rất ngon.”
Quán rượu này có rất nhiều loại rượu, trong đó rượu trái cây là nổi danh nhất, nghe nói rượu trái cây là đặc sản của thành Lục Nguyệt, vị không cay, cũng không nóng, mà có vị trái cây nhàn nhạt, hương vị không tệ, không hề cảm thấy chán ngấy.
Lúc đầu Du Tiểu Mặc tưởng rằng rượu trái cây rất cây, uống rồi mới biết vị cũng như nước trái cây, Lăng Tiêu cũng cứ rót cho hắn mãi, thế là hắn cứ uống hết ly này ly khác, trong lúc vô thức đã uống cạn vài hũ.
“Đúng rồi, hôm qua lúc em uống say ấy, hình như đã xảy ra một việc, là việc gì, bây giờ đầu em hỗn loạn quá, không nhớ rõ, anh kể em nghe đi.”
Du Tiểu Mặc chột dạ, vội vàng nói sang chuyện khác, hắn nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, tuy nhớ được mang máng là có Ngọc Tiên Thành, còn có cả Đan Sư Công Hội gì gì nữa, nhưng không thể nhớ rõ chi tiết.
Lăng Tiêu nheop mắt, ngón tay lướt qua khuôn mặt hắn, cười nói: “Không nhớ rõ? Rõ ràng hôm qua em làm Hồ Khang Ninh và Hồ Ân cứng họng đến nỗi không thể nói lại một câu mà.”
Nét mặt không được tự nhiên của Du Tiểu Mặc biểu lộ rõ ràng dưới tay y, “Đã nói không nhớ rõ là không nhớ rõ.” Thoạt nhìn có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Lăng Tiêu thấy hắp sắp xù lông, không trêu chọc hắn nữa, “Ngày hôm qua, người của Ngọc Tiên Thành và Đan Sư Công Hội cùng xuất hiện ở thành Lục Nguyệt, nghe giọng điệu thì có vẻ còn có rất nhiều người nữa sắp tới, ta nghĩ chắc sơn mạch Lục Nguyệt này có thứ gì hấp dẫn bọn chúng rồi.”
“Có biết là thứ gì không?” Du Tiểu Mặc hỏi.
Lăng Tiêu lắc đầu, “Tạm thời vẫn chưa biết, công tác bảo mật của chúng cũng nghiêm ngặt lắm, ngoại trừ bản thân mấy kẻ đó, thì những người khác ở thành Lục Nguyệt hoàn toàn không biết gì.”
Du Tiểu Mặc nói, “Nói không chừng nơi này có bảo bối gì dó.”
Lăng Tiêu cười ha hả: “Bất kể là bảo bối gì, đều là cơ hội tốt cho chúng ta, chúng ta không cần cố ý chạy tới địa bản của gia tộc Xích Huyết để điều tra nữa.”
Tuy nói thế, nhưng dù sao cả Ngọc Tiên Thành và Đan Sư Công Hội đều cùng xuất hiện ở thành Lục Nguyệt này, hai thế lực lớn như vậy rất dễ gây chú ý, cũng không chỉ có mình bọn hắn tò mò về đám người này, nếu đã nghi vấn, sớm muộn gì cũng có người đi thăm dò.
Chỉ vỏn vẹn một buổi tối, tin tức về thế lực Ngọc Tiên Thành tới thành Lục Nguyệt đã được truyền đi, còn nghe nói bản gia của gia tộc Xích Huyết cũng phái người tới.
Hai người thay quần áo khác, Du Tiểu mặc lại gọi Miêu Cầu trở về.
Mặc đồ xong xuôi, Du Tiểu Mặc lại trở thành thanh niên tướng mạo bình thường hôm qua.
Dù thực lực của Miêu Cầu trong đội bóng khá thấp, nhưng thuật biến ảo của nó cực kỳ cao siêu, người bình thường khó mà nhìn thấy, giống như Hồ Ân hôm qua đó, bản thân hắn có tu vi Đế cảnh, nhưng hắn cũng không thể nhìn ra ngụy trang của Du Tiểu Mặc.
Sau đó hai người liền ra khỏi phòng.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, mới sáng sớm mà cửa lớn của thành Lục Nguyệt đã có không ít người tràn vào, đều là do nghe tin tức mà chạy tới, xem ra rất nhiều người đều muốn biết vì sao người của Ngọc Tiên Thành và Đan Sư Công Hội lại tới nơi này.
Đám đông hối hả, thỉnh thoảng còn có người vội vã đi qua trước mặt họ.
Đang lúc Du Tiểu Mặc cảm thấy nghi ngờ, sau lưng bỗng truyền tới một hồi tiếng bước chân dồn dập, hắn vừa quay lại đã thấy một đám người lao tới bên này.
“Nghe nói không ai biết tại sao những người kia lại tới thành Lục Nguyệt.”
“Thật không vậy?”
“Đương nhiên là thật, bởi vì Thương Minh cũng tới.”
“Vậy thì tốt quá…”
Du Tiểu Mặc nhìn mấy người này chạy qua trước mặt, tốc độ rất nhanh, như thể nếu chậm một bước sẽ mất cơ hội vậy đó, mới đầu hắn còn không rõ, nhưng vừa nghĩ đến tính chất của Thương Minh, hắn liền hiểu ra.
Hôm nay Lăng Tiêu mặc một bộ cẩm bào trắng tinh, trên tay còn cầm một chiếc quạt, phong độ nhẹ nhàng cười nói: “Thú vị đây, chúng ta cũng đi xem.”
Bất cứ nơi nào náo nhiệt là không thể vắng bóng Thương Minh được, ở đại lục Thông Thiên, điều này có thể gọi là nhân thức chung, chỉ cần nơi có Thương Minh, rất nhiều bí mật đã không còn là bí mật nữa. Bởi vì ngoại trừ thu thập tình báo, Thương Minh còn buôn bán đủ các loại tin tức.
Khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu chạy tới, nhìn thấy trên quảng trường khổng lồ đang có một con yêu thú lo tớn nghỉ lại.
Ngoại hình của yêu thú rất giống một con rùa, bên trên chở một tùa kiến trúc nhìn rất giống phòng ốc, công trình kiến trúc này được điêu khắc rất tinh mỹ, vừa xem đã biết là thứ để hưởng thụ.
Giờ phút này, mấy người vừa chạy qua Du Tiểu Mặc đều đứng xung quanh con rùa đen kia, líu ríu bàn tán.
Lăng Tiêu bước tới giải thích: “Đây là huyết mạch dòng nhánh của Thông Linh Huyền Quy trong Tứ Linh – Thanh Quy, nghe đồn minh chủ của thương minh đã thu phục được cả tộc Thanh Quy, từ nay về sau các thế hệ của Thanh Quy tộc đều phục vụ cho Thương Minh.”
“Thu phục được cả dòng nhánh của Thông Linh Huyền Quy, vị minh chủ kia lợi hại ghê.” Du Tiểu Mặc khen ngợi, hơn nữa có thể nghĩ tới việc dùng rùa làm phương tiện di chuyển, cách nghĩ này cũng mới lạ lắm, ít nhất là với người luôn nghĩ rùa là loài động vật chậm chạp như hắn.
Đang nói, phía trên Thanh Quy đã có người lục tục nhảy xuống.
Mười mấy người đều mặc một loại trang phục giống nhau, chỉ có người dẫn đầu là hơi khác một chút, khí tức của người nọ rất mạnh, thân hình cường tráng như thể có thể nhấc bổng cả một ngọn núi ấy, khuôn mặt kiên nghị như đao gọt, phía sau lưng mang theo một thanh đại đao không vỏ.
Đây là một cao thủ dùng đao!
“Là Hùng Tiếu đại nhân, không ngờ Thương Minh lại phái người này tới.”
“A a a, Hùng Thiếu đại nhân là cường giả đứng thứ hai mươi mốt trên Thông Thiên Bảng đó, thần tượng vừa xuất hiện là khác nhau, quả nhiên uy vũ khí phách.”
Nghe nói Hùng Tiếu đại nhân là đồ đệ thứ tám được vị minh chủ kia thu nhận, địa vị trong Thương Minh cũng rất cao, không hổ là minh chủ, thu đồ đệ nào thì người đó đều uy vũ bất phàm hết.”
“Không biết giá tin tức lần này là bao nhiêu?”
“Căn cứ vào độ bảo mật của tin tức, chắc giá cả sẽ không thấp đâu, xem ra sẽ có rất ít người mua.”
…
Sau khi Hùng Tiếu nhảy xuống từ trên mai Thanh Quy, tiếng bàn tán xôn xao của mọi người chưa hề ngừng nghỉ, tuy rằng nhao nhao, nhưng lại nói cho Du Tiểu Mặc không ít tin tức.
Lăng Tiêu ghé vào tai hắn khẽ giải thích: “Thông Thiên Bảng là bảng xếp hạng cường giả ở đại lục Thông Thiên, căn cứ vào thực lực của tất cả rồi phán đoán, trên cơ bản những cường giả hạng trên một trăm đều là cường giả hiện nay, nếu Hùng Tiếu này xếp mạng hai mươi, chắc tu vi khoảng Thần cảnh một sao.”
Đều là trai đẹp, nhưng ấn tượng đầu tiêu mà Hùng Tiếu này mang lại cho hắn tốt hơn cái tên Hồ Ân kia nhiều.
Hùng Tiếu đưa mắt nhìn mọi người đứng đấy, ánh mắt sắc như lưỡi dao, phàm là người bị y nhìn tới đều cảm thấy khó thở, thân hình hắn vô cùng cao lớn, dù đã đứng xuống đất nhưng vẫn cao hơn mọi người một cái đầu, chỉ đứng đó thôi cũng đã mang tới cảm giác áp bách.
Quảng trường lập tức chìm vào yên tĩnh, các loại tiếng ồn bị cái nhìn này của hắn dập tắt hoàn toàn.
Sau khi mọi người im lặng, Hùng Tiếu cao giọng đi thẳng vào vấn đề: “Lời đồn về bảo bối trong sơn mạch Lục Nguyệt, là chính xác, dựa theo quy củ cũ, người muốn biết tin tức có thể mua ngọc giản từ ta.”
Vừa dứt lời, đủ mọi tiếng hồn ào kinh hô bỗng vang lên.
Ban đầu bọn họ còn chưa xác định liệu trong sơn mạch Lục Nguyệt có bảo bối hay không, bây giờ Hùng Tiếu đã nói thế, tất cả đều chắc chắn, chỉ là không ngờ tin tức này lại được giữ bí mật kỹ như vậy, mãi tới khi Ngọc Tiên Thành chạy tới bọn họ mới được nghe nói.
Nếu lần này không có Thương Minh, chắc bây giờ bọn họ vẫn còn mờ mịt,
“Ha ha, Hùng lão ca, đúng là đi tới chỗ nào cũng nhìn thấy bóng Thương Minh, xem ra lần này Thương Minh lại kiếm được một đống linh tinh rồi, không biết giá tiền này thế nào?”
Trong lúc mọi người bàn luận ầm ĩ, một tiếng cường sang sảng bỗng vang lên từ phía sau, tất cả quay đầu nhìn lại mới phát hiện, người lên tiếng là một thanh niên mặc áo trắng nho nhã, thanh niên đi về phía họ, cười tươi như hoa.
Người thanh niên này, không phải là Kiều Vô Song của Ngự Thú Công Hội thì còn là ai!