Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 396: Chương 396: Không Hề Đắt Nha




CHƯƠNG 395: KHÔNG HỀ ĐẮT NHA

Kiều Vô Song là một trong những nhân vật trẻ tuổi có danh tiếng lẫy lừng của Ngự Thú Công Hội, nghe nói đứng sau hắn là một vị ở tổng hội của Ngự Thú Công Hội tại Trung Thiên, tuy không phải là người duy nhất, nhưng thanh danh của hắn rất lớn, nhất là tại Nam Lục.

Ngự Thú Công Hội ở Nam Lục là chi nhánh của Trung Thiên, Kiều Vô Song hoạt động ở Nam Lục là chủ yếu, cho nên danh khí của hắn ở Nam Lục rất lớn. Cùng là cường giả trên Thông Thiên Bảng, tuy thứ hạng thấp hơn Hùng Tiếu một chút, nhưng tuổi của hắn lại nhỏ hơn Hùng Tiếu.

Kiều Vô Song vừa xuất hiện, sự chú ý của mọi người cùng chuyển về phía hắn.

Có lời đồn Kiều Vô Song giao hảo với Thương Minh, nhưng mãi vẫn chưa có ai chứng minh được đó là sự thật, bởi vì gần như không ai được thấy Kiều Vô Song và Thương minh đi cùng nhau, nhưng bây giờ, căn cứ vào xưng hô của hắn với Hùng Tiếu, bọn họ có thể xác định rồi, lời đồn quả nhiên là thật.

Sau Ngọc Tiên Thành và Đan Sư Công Hội, người của Thương Minh và Ngự Thú Công Hội cùng xuất hiện, có lẽ không lâu nữa, những thế lực khác cũng sẽ đến nơi.

“Kiều lão đệ hỏi giá, chẳng lẽ muốn mua?”

Quan hệ giữa Hùng Tiếu và Kiều Vô Song thật sự không tệ, tuy còn chưa tới mình thân thiết tới tâm sự mọi điều, nhưng y và Kiều Vô Song đã qua lại nhiều lần, đây là một người nam nhân nhìn có vẻ nho nhã, nhưng tính cách rất thẳng thắn, bởi vậy, vừa thấy Kiều Vô Song xuất hiện, nét mặt cương nghị của Hùng Tiếu lập tức dịu đi, nhưng vẫn còn nghiêm túc lắm.

Kiều Vô Song vẫn nhận ra, hắn lắc đầu cười nói: “Mua thì miễn đi, ta không bỏ nổi số tiền đó để mua ngọc giản, huống chi bỏ linh tinh ra để mua tin tức mình đã biết, Vô Song công tử đây đâu có phải kẻ đần, nếu mua thật, có lẽ ngày mai sẽ có người nói ta bị lừa đá vào đầu rồi.”

“Kiều lão đệ cứ đùa, ai dám mắng Vô Song công tử ngươi.” Hùng Tiếu cười ha hả, y rất thích kiểu nam nhân nói chuyện sảng khoái như Kiều Vô Song, đây cũng là điểm làm y tán thưởng hắn.

Kiều Vô Song cười nói: “Hùng lão ca, ngươi đừng để ý đến ta nữa, chính sự quan trọng hơn.”

Hùng Tiếu không nói, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy hảo cảm của hắn và Kiều Vô Song lại tăng lên vài phần.

Trong đám người, Du Tiểu Mặc rất hâm mộ mấy người thế này, sống tiêu sái tự tại, đây mới gọi là nhân sinh chứ, cả ngày tính kế tới tới lui lui, đều chỉ dành cho mấy kẻ rảnh rỗi tới đau trứng mà thôi.

So với Thành Đông Thành và Hồ Ân, kiểu người như Hùng Tiếu và Kiều Vô Song mới dễ làm cho người ta có ấn tượng tốt.

Không chỉ có Du Tiểu Mặc cảm thấy hâm mộ, những người khác cũng có suy nghĩ như vậy.

“Không cần nói nhảm, chắc mọi người đều biết tin tức trong ngọc giản này rất quý giá, giá cả lần này, tuy không phải là cái giá cao nhất mà Thương Minh đưa ra từ trước tới nay, nhưng cũng không thấp, một ngọc giản có giá mười vạn linh tinh.” Hùng Tiếu cao giọng tuyên bố.

Vừa mới nói xong, rất nhiều người bị con số mười vạn này làm cho trợn mắt há mồm.

Dù Nam Lục có giàu có hơn Bắc Động, thì người thật sự có linh tinh cũng không nhiều, đối với nhiều người mà nói, mời vạn linh tinh này là một đống tài sản lớn, ai lại tình nguyện đi bỏ một đống linh tinh như thế để đi mua tin tức chứ, đâu phải ăn no rỗi việc.

Cho nên sau khi Hùng Tiếu nói xong, không ai đáp lại.

Dường như Hùng Tiếu cũng ngờ tới loại tình huống này từ sớm, y không hề thấy bất ngờ.

Cái giá tiền này là kết quả sau khi hắn và những người khác đã thương lượng kĩ, đúng là tin tức trong ngọc giản có giá trị không cao, nhưng chỉ khi có đói mới biết được nó đáng để mua.

Khi bầu không khí chìm vào yên tĩnh, phía sau bỗng có tiếng cười vang lên, dường như có vẻ đột ngột trong bầu không khí yên tĩnh này, dường như chủ nhân của tiếng cười nọ không hề biết khách khí là gì, cho người ta cảm giác người này đang cười nhạo.

Du Tiểu Mặc thấy âm thanh này hơi quen quen, như thể đã nghe được ở đâu đó rồi, nhưng hắn không nhớ ra được, cùng nhìn theo mọi người.

Đó là một nam nhân hơi quen mặt, được người ta vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt chen vào đám đông.

Còn những nguời chắn ở trước mặt gã rối rít tự giác mở ra một con đường.

Người nam nhân này không hề xa lạ, chính là Thành Đông Thanh đã xuất hiện ở quán rượu hôm qua, bởi vì Du Tiểu Mặc uống say cho nên không có ấn tượng gì mấy.

Thành Đông Thanh đi tới trước mặt Hùng Tiếu và Kiều Vô Song, cười nhạt: “Quả nhiên Thương Minh vẫn như trước, không thể thoát được cái thói ham tiền, tin tức người khác lấy được mà các ngươi cũng không biết ngại, còn mang ra bán lấy linh tinh, huống chi, một ngọc giản chứa tin tức mà cũng dám bán mười vạn, đúng là thèm muốn linh tinh tới phát điên rồi, bây giờ không bán được cho ai, quả là mất mặt.”

Hùng Tiếu lạnh lùng liếc nhìn gã, “Liên quan quái gì đến ngươi.”

Nụ cười trên mặt Thành Đông Thanh vụt tắt.

“Phì….”

Âm thanh này vừa vang lên, trong đám đông có người không nhịn được cười.

Trong bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh này, tiếng phì cười kia rất vang dội.

Thành Đông Thanh vừa bị chửi lập tức giận tái mặt, gã không thể nổi giận với Hùng Tiếu, liền đem tất cả cơn giận trút lên người này, ánh mắt âm lãnh lia về phía tiếng cười vang lên, nhưng bị cản trở, gã không thể nào phát hiện ra nơi đã vọng ra tiếng cười nhạo kia. Nghĩ như vậy, gã càng thêm căm giận.

Người đứng sau Thành Đông Thanh biết rõ tâm trạng gã rất tệ, một tên nam tử lập tức rút vũ khí ra, chỉ thẳng vào đám người, cả giận quát: “Tên nào mới cười, lập tức lăn ra đây cho ta.”

Mọi người sợ bị liên quan, nguyên một đám vội vàng lui lại, vì vậy Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đứng trong đám đông liền bị bạo lộ, trên mặt đất trống trải kia, hai người như bị cô lập.

Nam tử vừa thấy họ, cũng nhận định họ chính là người cười nhạo, còn đang định gầm lên đã nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn quen thuộc kia, đối phương đang nở một nụ cười mờ mịt nhìn gã, cảnh tượng ở quán rượu ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu gã, nam tử cố gắng nuốt mấy lời đã ra đến miệng lại.

Hình ảnh Hồ Khang Ninh bị đánh tới thê thảm vẫn hiển hiện ngay trước mắt, nam tử tự biết mình không phải là đối thủ của Lăng Tiêu, yếu hầu như bị ai bóp, không nói ra lời, gã quay đầu lại khổ sở nhìn Thành Đông Thành.

“Là các ngươi!” Thành Đông Thanh cũng nhận ra họ, lập tức biết có chuyện gì xảy ra rồi.

Người dám cười nhạo gã, chắc cũng chỉ có hai kẻ này, nếu không thì làm gì có ai đã biết rõ thân phận gã mà vẫn dám cười.

“Bọn họ là ai?”

Hùng Tiếu thấy Thành Đông Thanh nhận ra hai người này, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nghe cái giọng điệu nghiến răng nghiến lợi kia, hình như có ân oán không nhỏ.

Lúc này, một người áo xanh đi tới thấp giọng nói rõ ngọn nguồn, cuộc ẩu đả xảy ra ngay giữa quán rượu, với mạng lưới tình báo của Thương Minh, chút chuyện này chỉ ngay trong ngày là bọn họ đã biết.

Kiều Vô Song đứng ngay gần đó cũng nghe được, lập tức đưa cái nhìn kinh ngạc về phía hai người, không đến hai ngày đã kết thù với cả Ngọc Tiên Thành và Đan Sư Công Hội, hai người kia có bản lĩnh thật.

Du Tiểu Mặc thấy bị phát hiện rồi, liền giơ tay vẫy vẫy với gã: “Xin chào, lại gặp mặt.”

Sắc mặt của Thành Đông Thành càng tệ hơn, có vẻ chỉ hận không thể tận tay xé rách nụ cười của hắn, nhưng, gã kiêng kị nhìn nam tử anh tuấn đứng bên cạnh thanh niên kia, sớm muộn gì gã cũng sẽ xử lí hai kẻ này.

Đang nghĩ ngợi, hai người đã đi về phía Hùng Tiếu.,

“Vị đại ca kia, ta muốn mua một cái ngọc giản.”

Du Tiểu Mặc đi tới trước mặt Hùng Tiếu, cười tủm tỉm đề nghị.

Thực ra hắn không muốn làm chim đầu đàn đâu, nhưng chẳng hiểu sao mọi người lại không phản ứng, cộng với chuyện Thành Đông Thanh đột nhiên chen vào, hắn còn có chuyện muốn làm, vì vậy đành phải mở lời trước tiên.

Hùng Tiếu không ngờ người đầu tiên lên tiếng muốn mua lại trẻ như vậy, hơn nữa, mới nãy Thành Đông Thành còn đang châm chọc không ai mua, bây giờ hắn lại đi làm chim đầu đàn, rất có thể Thành Đông Thanh sẽ trút hết lửa giận lên đầu hắn. Y không tin hai người không nghĩ tới chỗ này, nếu đã dám làm thế, đúng là người có can đảm.

Hùng Tiếu vô thức sinh ra chút thiện cảm với hai người họ, lúc này sảng khoái lấy một chiếc ngọc giản ra, ném thẳng cho hắn: “Đón lấy đi.”

Du Tiểu Mặc đón được ngọc giản, sau đó thanh toán mười vạn linh tinh cho Hùng Tiếu, hắn liếc nhìn Thành Đông Thanh với cái mặt tái xanh ở đằng kia, đột nhiên cười nói: “Một khối ngọc giản nhỏ như vậy có giá mười vạn linh tinh, ái chà, thực ra không hề đắt nha.”

Nghe được câu này, mọi người rối rít xấu hổ.

Đối với kẻ có tiền mà nói, đúng là mười vạn linh tinh không đắt, mà còn rất đáng.

Bởi vì chỉ bỏ ra mười vạn linh tinh mà mua được tin tức người khác không biết, chẳng phải rất lời sao?

Nhưng đối với những người tổng tài sản còn chưa tới mấy vạn như họ, mười vạn linh tinh không phải quý giá bình thường thôi đâu, dù họ có đập nồi bán máu cũng không lấy ra nổi, cho nên đành phải đứng tham gia náo nhiệt cho bõ.

Thiếu chút nữa thì Thành Đông Thanh đã nhổ ra một búng máu.

Mới nãy gã còn châm chọc Hùng Tiếu không bán được tin tức, bây giờ người này lại nói mấy câu như tát thẳng vào mặt gã, ba lần bốn lượt, thật sự cho rằng gã không dám ra tay sao?

“Tiểu tử, ngươi giỏi lắm!”

Thành Đông Thành oán độc ném xuống một câu lạnh lẽo tới tận xương, sau đó vung tay mang người rời đi.

Bị người của Đan Sư Công Hội ghi hận không chỉ là chuyện nhỏ nhặt, phải biết Đan Sư Công Hội là một trong những thế lực đứng đầu đại lục Thông Thiên đó, rất nhiều nơi đều có bóng họ, hơn nữa vì muốn mời đan sư cao cấp của Đan Sư Công Hội luyện đan cho, không thiếu tu luyện giả muốn nịnh nọt họ, có thể nói, đắc tội với họ chẳng khác nào trở thành kẻ địch của nhiều người.

Mọi người không khỏi liếc nhìn Du Tiểu Mặc đầy đồng tình, đúng là một người can đảm.

Mà nam nhân anh tuấn bên cạnh hắn cũng không cản hắn lại, chẳng biết hai người này ở đâu ra, gan cả đám đều lớn hơn trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.