Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 565: Chương 565: Hắc Điếm




CHƯƠNG 564: HẮC ĐIẾM

Bình thường người sống ở Tập Cửu trấn không bao giờ ra ngoài vào buổi tối, bởi vậy những thứ như chợ đêm cũng không tồn tại, thời gian vừa tới, trên đường đã đen thui một màu, ngẫu nhiên chỉ thấy ánh sáng le lói trong cửa sổ nhà nào đấy, khách sạn Hảo Lai cũng là một trong số đó, người đứng dưới đường có thể thấy đèn trên cửa sổ tầng hai vẫn chưa tắt.

Gió lạnh giận dữ thổi qua màn đêm, mạnh tới nỗi biển hiệu của khách sạn cứ lung lay không ngừng.

Trong hành lang, chưởng quầy cầm theo một chiếc đèn dầu đi tới từ góc rẽ, ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn chiếu vào mặt lão, nhờ sự trợ giúp của bóng tối xung quanh, nhìn chưởng quầy có vẻ gì đó rất âm u khủng khiếp.

Chưởng quầy cầm ngọn đèn lên lầu, bước chân dẫm lên cầu thang vang lên tiếng cọt kẹt, trong màn đêm yên tĩnh này, tiếng động như được nhân lên gấp mấy trăm lần.

Lên tới lầu hai, chưởng quầy nhìn mấy gian phòng chưa tắt đèn, gương mặt đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười quỷ dị yếu ớt.

Trong phòng, Du Tiểu Mặc đang tập trung tinh thần quan sát Lăng Tiêu, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Ai lại đến gõ cửa vào giờ này?

Du Tiểu Mặc cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn đứng dậy mở cửa. Cửa vừa mở, hắn đã bị chưởng quầy đứng bên ngoài dọa chết khiếp, hành tang hơi tối, lão còn đặt ngọn đèn ngay dưới cằm, nhìn y như một con quỷ.

Chưởng quầy nở nụ cười nịnh nọt, thả tay đang cầm đèn xuống, đưa tay bưng khay tới trước mặt hắn: “Khách quan, đây là đồ ăn khuya miễn phí bản *** tặng cho các vị.”

Du Tiểu Mặc nói: “Không cần, ta không đói, mang về đi.” Bây giờ hắn làm gì còn tâm trạng mà ăn với uống, cho dù tặng miễn phí mười chén cũng không cần.

Nói xong hắn chuẩn bị đóng cửa.

Chưởng quầy vội vàng đưa tay ngăn động tác của hắn lại, khiên tốn cười nói: “Khách quan, dù bây giờ ngài không đói, có khi lát nữa lại đói cũng không chừng, ngài không ăn thì mấy món này cũng để đó không ai ăn cả, lãng phí lắm.”

Du Tiểu Mặc nhíu mày lại, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Gương mặt chưởng quầy cười tươi rói, mang theo ngọn đèn rời đi.

Trở lại trong phòng, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng nhớ tới cử chỉ khác thường của chưởng quầy, rõ ràng người ở Tập Cửu trấn ghét người ngoài đến thế, vậy mà lại tặng đồ ăn khuya miễn phí sao?

Bây giờ đầu óc hắn rất hỗn loạn, hoàn toàn không có tâm trạng để nghĩ mấy chuyện phức tạp, chỉ đặt khay lên bàn rồi trở về ngồi lên cái ghế kia, bỏ đống thức ăn khuya cô đơn một mình.

Đại đường lầu một.

Hai gã tiểu nhị là đàn ông, nhưng đầu bếp lại là một đại thẩm trung niên, vừa nhìn thấy trưởng quầy đi xuống, ba người lập tức vây lại, vừa định hỏi đã thấy sắc mặt âm u của lão.

“Chưởng quầy, có chuyện gì thế?” Đầu bếp vội hỏi.

Chưởng quầy trầm mặt nói: “Có lẽ phải hủy bỏ kế hoạch.”

“Vì sao?” Mọi người không hiểu, bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi mà.

Chưởng quầy nói: “Có một tên khách trong phòng không hứng thú với đồ ăn khuya, mặc dù ta đã đưa vào rồi, nhưng chắc chắn hắn sẽ không ăn, không đánh gục được chúng sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta.”

“Chẳng lẽ chúng ta phải buông tha cho chúng như vậy? Nghe A Xuyên nói thì hai tên đấy là con dê béo đó!” Đầu bếp cầm một con dao thái rau, lưỡi dao sắc đến lóe sáng, nét mặt âm tàn.

“Đương nhiên là không.” Chưởng quầy nói: “Ta thấy hai kẻ kia sẽ ở đây thêm một thời gian ngắn nữa, có vẻ một trong hai người đang bị thương, rất có thể chúng muốn ở lại Tập Cửu trấn cho đến khi khỏe hẳn, chỉ cần chúng còn ở trong khách sạn, chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội.”

Tiểu nhị giáp hỏi: “Thế hai tên khách còn lại thì sao?”

Gần đây Tập Cửu trấn có không ít người ngoài ghé đến, nhờ có A Xuyên giới thiệu, trong khách sạn của họ có tới bốn người ngoài, hai tên còn lại sẽ đi vào ngày mai.

“Chắc bây giờ chúng đã ăn bữa khuya mà ta đưa lên, phải xử lý chúng sạch sẽ, bằng không đợi chúng tỉnh sẽ phát hiện trong đồ ăn khuya có gì đó.” Chưởng quầy trầm ngâm: “Thế này đi, ta sẽ đánh lạc hướng hai kẻ đang thức, các ngươi trói hai tên kia lại, động tác phải nhẹ nhàng, tránh bị phát hiện.”

“Được.”

Bốn người lập tức chia nhau hành động, khách sạn Hảo Lai chính là hắc *** trong truyền thuyết.

A Xuyên đúng là người ở Tập Cửu trấn, nhưng gã còn có một thân phận khác, đó chính là giới thiệu những người từ ngoài tới đến khách sạn Hảo Lai, sau đó hạ dược, trói họ lại và cướp hết tiền tài, ngoài cướp ra thì cũng giết không ít người, dù sao cũng chỉ là một đám người ngoài.

Vì vậy, không đến hai khắc nữa, chưởng quầy lại gõ cửa phòng Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc đành phải ra mở cửa, “Lại có chuyện gì nữa.”

Chưởng quầy nói: “Khách quan, tiểu nhân đoán có lẽ ngài đang phiền não vì chuyện của bạn mình, liền làm hai món đồ ăn vặt, còn có một hũ rượu, nếu ngài cảm thấy chán, có thể vừa uống rượu vừa ăn gì đó.”

Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy chưởng quầy này thật thú vị, hắn nhìn đĩa đồ trên tay lão, hỏi: “Tập Cửu trấn bài xích người từ ngoài tới, ngươi cũng phải thế chứ hả, sao lại tốt đến mức tặng đồ cho ta thế này?”

“Khách quan nói đúng lắm, đúng là Tập Cửu trấn bài xích người ngoài, nhưng có một phần nhỏ không thế, ví dụ như tiểu nhân, dù thu tiền phòng của ngài hơi đắt, nhưng tiểu nhân làm vậy cũng vì bất đắc dĩ, nếu biểu hiện quá khác người, sẽ bị người trong trấn bài xích, ngài nói có đúng không?” Chưởng quầy đáp, không chút hoang mang.

“Thôi được rồi, cứ đặt mấy thứ đó xuống.”

Du Tiểu Mặc cảm thấy lão nói cũng có lý, hắn không biết chưởng quầy cố ý.

Đạt được mục đích, chưởng quầy liền vâng lời đi vào phòng, âm thầm liếc về phía trong, lão có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ qua lớp bình phong kia.

Đặt đồ ăn xuống, chưởng quầy cầm khay đồ ăn khuya lúc trước lên, nói: “Khách quan, mấy món này đã lạnh, ta sẽ mang xuống.”

Trong rượu và thức ăn không bỏ thuốc, vì tránh để họ phát hiện ra có thứ kì lạ trong đồ ăn khuya, lần này chưởng quầy tới cũng là vì tiện thể bưng cái khay này xuống.

Du Tiểu Mặc khoát khoát tay bảo lão mau đi đi.

Chưởng quầy nghĩ thầm chắc kéo dài đã đủ rồi, vì vậy liền rời khỏi phòng.

Đến phòng bếp, chưởng quầy đổ hai chén đồ ăn khuya đi, sau đó chạy tới kho củi, quả nhiên mấy người còn lại đã trói hai tên người ngoài vào rồi. Dù họ là tu luyện giả, nhưng thuốc được hạ vào đồ ăn không phải là thuốc mê thông thường, thuốc mê chỉ để đối phó với người phàm thôi.

Bốn người vơ vét hết của cải của nạn nhân, chỉ có hai túi trữ vật.

Đáng tiếc là hai người này đều là tu luyện giả bình thường, tổng số linh tinh không hơn nổi một trăm viên, dù là một số tiền kha khá, nhưng không đủ để thỏa mãn bọn họ, quả nhiên không thể buông tha cho hai con dê béo kia được, chắc chắn trên người chúng phải có không ít linh tinh.

Chưởng quầy quay đầu nói với đầu bếp: “Tiếp theo giao cho ngươi.”

Đầu bếp vỗ ngực một cái, nét mặt quỷ dị, “Chưởng quầy cứ yên tâm, mấy chuyện tiếp theo cứ giao cho ta.” Nói xong mụ liền lấy ra dao thái rau luôn mang bên người.

Trên lầu hai, Du Tiểu Mặc không hề biết đã có hai người ngoài thiệt mạng trong khách sạn này rồi.

Hai món ăn chưởng quầy đưa tới là đậu phộng và mứt củ sen, lâu lắm hắn không được ăn mấy món này rồi, bỗng cảm thấy thèm ăn.

Nếu chưởng quầy biết mấy món này có thể dụ dỗ Du Tiểu Mặc, chắc sẽ hối hận không thừa cơ hạ dược, lãng phí cơ hội một cách vô ích, cơ mà chỉ có một mình Du Tiểu Mặc ăn thì kế hoạch của lão vẫn sẽ thất bại thôi.

Hừng đông hôm sau, Lăng Tiêu vẫn điều dưỡng trên giường.

Du Tiểu Mặc đưa tay đấm đấm cái lưng mỏi nhừ, gục xuống bàn nghỉ một chút cho thoải mái, toàn thân ê ẩm muốn chết, nếu không phải hắn lo mình ngủ sẽ gây ảnh hưởng tới Lăng Tiêu thì còn lâu hắn mới bỏ qua cho cái giường mềm mại kia nhé.

Thấy tình hình của Lăng Tiêu có vẻ khả quan, Du Tiểu Mặc ra khỏi phòng, vừa ngáp vừa xuống lầu, tình cờ gặp ngay chưởng quầy ngay đầu bậc thang.

“Khách quan, ngài dậy sớm quá.”

Du Tiểu Mặc nghĩ thầm đúng giờ mà, né lão ra đi xuống lầu, nói: “Món mứt củ sen hôm qua ăn ngon lắn, tối lại cho ta một đĩa nữa nhé, làm thêm mấy món nữa, không cần thêm rượu, chỉ cần một bình trà thôi.”

Chưởng quầy đáp ứng không ngớt lời, sau đó xuống lầu thu xếp.

Đại khái là để chuẩn bị trước, Du Tiểu Mặc mới về phòng chưa được năm phút, chưởng quầy đã bưng đồ ăn lên, kèm theo món mứt củ sen hắn đích thân chọn còn bánh bao nóng nổi và mấy chén cháo mới múc ra khỏi nồi, đĩa nào cũng rất đầy đặn.”

Lần này Du Tiểu Mặc không để cho lão vào phòng, nhận lấy đồ rồi đuổi người đi.

Sau khi đặt khay xuống, hắn đi đến phía sau tấm bình phong xem xét tình trạng của Lăng Tiêu, chưa mở mắt, chỉ sợ sẽ quấy rầy tới y nên không gọi.

Du Tiểu Mặc nhìn món mứt củ sen làm hắn thèm ăn, nhưng ánh mắt vẫn bị mấy chiếc bánh bao nóng hổi bên cạnh hấp dẫn, vỏ bánh bao rất trắng, kích cỡ cũng lớn, nhìn đã muốn chảy nước miếng ròng ròng.

Du Tiểu Mặc không nhịn được, lấy một cái bẻ ra, mỗi khi ăn bánh bao hắn thường có thói quen này, bẻ bánh bao thành hai nửa rồi mới ăn, ăn như thế sẽ cảm nhận được vị thơm ngon ngay từ những miếng đầu.

Nhưng khi hắn chuẩn bị đưa vào miệng, bỗng phát hiện bên trong nhân bánh hơi kì lạ, hình như trong thịt còn có thứ gì đó?

Du Tiểu Mặc lôi thứ kia ra, dí mắt vào xem xét mới phát hiện đó là một mẩu móng tay rất nhỏ, sao bên trong bánh bao lại có móng tay người?

Tay Du Tiểu Mặc run lên, nửa cái bánh bao rơi xuống đắt.

Cái vận khí quỷ quái gì thế này, sao lại gặp phải bánh bao nhân thịt người!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.