CHƯƠNG 563: SỰ BÀI NGOẠI CỦA ĐÔNG CHÂU
Bầu trời ảm đạm, khắp nơi là từng dãy núi kéo dài được cảnh vật màu xanh biếc bao phủ, dù thời tiết không tốt nhưng cũng có thể cảm giác được phong cảnh nơi đây thật đẹp.
Cách đó không xa, hai con yêu thú mang sừng trâu dùng cặp mắt lóe lục quang, nhìn chằm chằm vào đối phương, trong miệng phát ra tiếng kêu “Moo moo moo”, tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng.
Một khắc sau, trên bầu trời xẹt qua một tia chớp.
Ngay lúc hai con yêu thú mài móng sau lấy đà để nhảy lên, không gian xung quanh đột nhiên trở nên vặn vẹo, sau đó mở ra một khe hở đen như mực, năng lượng không gian lập tức tràn lan khắp xung quanh.
Hai bóng người xuất hiện trong khe hở kia, vô thanh vô tức.
Hai con yêu thú lập tức ngừng chiến, cặp mắt hung ác nhìn hai người đột nhiên xuất hiện kia, nhe răng trợn mắt, như thể sẽ bổ nhào tới bất cứ lúc nào.
Thiếu niên mang bộ dạng thanh tú bất chấp tình huống mà dò xét xung quanh, đưa nam nhân thoạt nhìn bị nội thương rất nghiêm trọng đến dưới một gốc đại thụ, trong thời tiết sấm chớp rền vang này, chắc không xui xẻo tới nỗi bị đánh chết đâu ha.
Ánh mắt của hai con yêu thú chuyển động theo động tác của thiếu niên, móng sau càng mài dữ dội hơn, âm thanh phát ra cũng càng ngày càng nguy hiểm, nhất là khi chúng nhìn thấy thiếu niên quay lưng về phía mình, hai con yêu thú đột nhiên gầm lớn một tiếng, thả người nhảy lên, tiếng móng đập vào nền đấp vang lên ầm ầm, xông thẳng về phía thiếu niên.
Thời điểm chúng chỉ cách mục tiêu có ba mét, thiếu niên bỗng quay đầu lại, trong mắt mang theo sự thiếu kiên nhẫn rõ ràng, chán nản vung tay lên, một dòng sức mạnh linh hồn mạnh mẽ lập tức dâng trào, ùn ùn kéo tới tấn công chúng.
Hai con yêu thú sợ tới mức tròng mắt sắp rơi ra luôn, vội vội vàng vàng dùng cả tứ chi để phanh lại, quay người định bỏ chạy, nhưng đã muộn rồi.
Hai con yêu thú theo đà lao thẳng vào dòng sức mạnh linh hồn mênh mông ấy, ngay sau đó đã bị đánh văng ra ngoài, không biết rơi vào đâu trong chốn rừng rậm sâu thẳm này, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Một tia chớp xẹt qua trên bầu trời.
Thiếu niên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chuyển nam nhân khỏi gốc đại thụ kia, nhỡ đánh nhau không chết, một tia chớp lại giật chết y thì phải làm sao bây giờ?
Trời đang mưa, trong đầu thiếu niên bỗng lóe linh quang, nhìn nam nhân đang tựa trên vai mình, hắn nói: “Em cõng anh đi tìm xem gần đây có thôn trang hay thị trấn nhỏ nha, được không?”
Nam nhân im lặng liếc hắn.
Thiếu niên chột dạ cười cười.
Nam nhân khẽ rên một tiếng: “Ta còn chưa bị thương tới mức không tự đi được.” Nói xong cũng bỏ cánh tay đang khoác trên vai thiếu niên xuống.
Thiếu niên bĩu môi, vội vàng đuổi theo, hắn chỉ đùa chút thôi mà!
…
Đông Châu là khu vực lạc hậu nhất đại lục Thông Thiên, rất ít khi có người ngoài tới nơi này, ngoại trừ nguyên nhân bị núi non trùng điệp cách trở và linh khí mỏng manh, thì các bộ lạc ở Đông Châu không hoan nghênh người ngoài cho lắm.
Những người ở Đông Châu đều thuộc chủng tộc nguyên thủy của đại lục Thông Thiên, tư tưởng của họ rất khó khai hóa, cho nên tạo thành tình trạng lạc hậu hơn phía ngoài rất nhiều, ví dụ như giữa người phàm và tu luyện giả được phân chia rất rõ ràng, ít khi xuất hiện tình huống tu luyện giả ở trong cùng một thành trấn với người phàm, đương nhiên cũng có ngoại lệ.
Thời kỳ viễn cổ, đa số tu luyện giả ở đại lục Thông Thiên đều là người được trời xanh ưu ái, họ so đấu với những giống loài khác nhau, nhưng lại xem thường người phàm nhu nhược, tu luyện giả ở Đông Châu vẫn kéo dài tư tưởng này, cho nên tu luyện giả rất ít khi đặt chân tới thành trấn của người phàm, mà dù không ở những thành trấn này, thì đẳng cấp giữa tu luyện giả cũng được phân hóa cực kỳ nghiêm trọng.
Tập Cửu trấn là một thị trấn nhỏ cấp hai ở Đông Châu, đẳng cấp của thị trấn nhỏ này chỉ hơn thôn trang của người phàm một chút, người ở đây đều là tu luyện giả, thực lực trung bình khá thấp.
Sáng sớm, có hai bóng người xuất hiện ở cửa trấn.
Những người định ra vào Tập Cửu trấn vừa nhìn thấy hai người đã đồng loạt chạy ra xa như trốn ôn dịch, sau đó đứng ở bên cạnh nhìn họ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Du Tiểu Mặc không biết về sự bài ngoại của Đông Châu, hắn bị nhìn mà không hiểu gì hết.
Nhưng thính giác của hắn không tồi, nghe rõ mồn một âm thanh xì xào bàn tán của mấy người kia, đại ý là ‘Mặc đồ đẹp như vậy, chắc chắn là người từ ngoài đến’, ‘Sao gần đây lắm người ngoài thế’, ‘Lại thêm hai kẻ nữa’, kiểu như vậy.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc đánh giá một lượt, phát hiện y phục của những người này đều cực kỳ đơn giản, vải bố áo thô, gần như không có trang phục gọn gàng đẹp đẽ.
Tuy sớm nghe Trình Hướng Vinh kể qua rằng Đông Châu rất lạc hậu, nhưng hắn không hề nghĩ mấy người này lại lạc hậu tới nỗi không mua nổi một bộ quần áo tử tế.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của một mình Du Tiểu Mặc thôi
Đông Châu lạc hậu thật, nhưng chưa tới mức không mua nổi một bộ quần áo, một bộ quần áo có đáng là bao, sở dĩ mấy người này mặc áo thô vải bố là vì đa số thích thế, hơn nữa cũng có thể phân biệt được giữa dân địa phương và người ngoài.
Ngay lúc hai người muốn vào trấn, một gã nam tử đột nhiên chặn lại ngay trước mặt họ.
Du Tiểu Mặc dừng bước, nhìn gã từ trên xuống dưới, chẳng lẽ còn cấm không cho họ vào trấn sao?
Nam tử mở miệng, “Tập Cửu trấn có quy định, phàm là người ngoài muốn vào trấn đều phải nộp phí, nếu không sẽ cấm không cho bước chân vào, đây cũng là quy củ của Đông Châu.”
Đại khái là sợ họ gây sự, cho nên nam tử lại bổ sung thêm một câu, dù Đông Châu lạc hậu đến mấy thì vẫn có không ít cường giả, nếu các bộ lạc cùng tụ họp lại, thì mấy thế lực như Đan Sư Công Hội cũng phải tạm thời lui bước.
“Phí vào trấn bao nhiêu.” Du Tiểu Mặc không có gì bất mãn. Hắn biết mỗi nơi đều có quy tắc của mình, nhiều thành trì cũng thu lệ phí vào thành, trong mắt hắn thì chuyện này rất bình thường.
Nam tử không ngờ Du Tiểu Mặc lại dễ tính như vậy, giơ một ngón tay lên: “Mỗi người mười linh tinh.”
Còn đắt hơn cả phí vào thành nữa, Du Tiểu Mặc lấy ra hai mươi linh tinh từ trong túi trữ vật ra ném cho gã, “Bây giờ chúng ta có thể nào rồi đúng không?”
Nam tử cầm linh tinh kiếm được thật nhẹ nhàng, lúc này mới tránh ra để họ đi vào.
Du Tiểu Mặc vịn Lăng Tiêu đi vào trấn.
Nhìn bóng lưng hai người, thanh niên đứng vây xem bên cạnh vội vã đi tới bên cạnh nam tử, nhỏ giọng nói: “Trương đại ca, để chúng đi vào thế có được không?”
Trên mặt nam tử nở một nụ cười giả tạo, “Yên tâm, đến lúc ấy sẽ có người “chiêu đãi” chúng sau.”
Phía tước, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu vừa đi được chừng trăm mét, bỗng có một gã thanh niên tiến tới từ phía ven đường, cười hề hề.
“Hai vị gia mới đến Tập Cửu trấn lần đầu đúng không?”
Du Tiểu Mặc đánh giá gã từ đầu đến chân, “Có chuyện gì?”
“Tiểu nhân là A Xuyên, người ở Tập Cửu trấn, tiểu nhân cũng thấy hết những việc các vị gặp ở cửa trấn, người tới nơi này lần đầu không hiểu quy tắc cũng là chuyện bình thường, nếu như hai vị gia có gì không hiểu, đại khái có thể hỏi tiểu nhân.” A Xuyên cười hì hì, ánh mắt quét về Lăng Tiêu đứng bên cnạh.
Lăng Tiêu đột nhiên ho một tiếng, bộ dạng mang bệnh nặng lắm.
Du Tiểu Mặc có chút hiểu về nghề nghiệp của người này, đúng lúc hắn thiếu một người quen thuộc với Tập Cửu trấn, bình thường có thể đi dạo quanh cùng Lăng Tiêu, nhưng giờ không phải lúc, Lăng Tiêu đang bị thương.
“Thế thì phiền ngươi dẫn chúng ta tới khách sạn gần đây.”
“Được, mời hai vị gia đi cùng tiểu nhân.” A Xuyên đáp lại.
Trên đường, A Xuyên vừa dẫn đường, vừa giới thiệu về trấn Tập Cửu cho họ, bởi vì rất nhiều thành trấn ở Đông Châu không chào đón người ngoài, cho nên người ngoài tới thì tốt nhất là ở trong phòng, đừng tùy tiện đi đi lại lại, nếu không lại gặp tai bay vạ gió, còn dính phải một số kẻ rất cố chấp.
A Xuyên dẫn họ tới một khách sạn có tên là Hảo Lai, trang hoàng đơn giản, nhưng bàn ghế và sàn nhà rất sạch sẽ.
“Hai vị gia, mặc dù khách sạn này không phải là khách sạn tốt nhất Tập Cửu trấn, nhưng phục vụ rất chu đáo.”
Du Tiểu Mặc hài lòng gật đầu, tiện tay cho gã hai linh tinh, “Đây là thù lao, tiếp theo không cần làm phiền ngươi nữa.”
A Xuyên cầm linh tinh, gật đầu lia lịa: “Đa tạ hai vị gia, tiểu nhân cáo từ.”
Chưởng quầy của khách sạn đưa họ lên lầu hai, mở một phòng tốt nhất, giá cả rất đắt, một đêm mà đòi tới mười linh tinh, nghe nói đây là giá cả dành riêng cho người ngoài, người Đông Châu chỉ cần một linh tinh cho một đêm nghỉ lại mà thôi.
Du Tiểu Mặc không có tâm tư đi so đo với họ, thanh toán trước một đêm, sau đó dặn chưởng quầy đừng cho bất cứ kẻ nào tới quấy rầy.
Chưởng quầy đáp ứng không ngớt lời.
Du Tiểu Mặc đóng cửa lại, đang định vịn Lăng Tiêu lên giường, tên kia đã tự đi tới, bước chân nhẹ nhàng, hoàn toàn không tìm thấy nổi chút yếu ớt nào.
“Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
Du Tiểu Mặc không nghĩ là Lăng Tiêu đã đỡ rồi, nội thương rất khó được chữa khỏi chỉ bằng điều khí.
Lăng Tiêu hít vào một hơi thật sâu, lắc đầu.
Huyết mạch của Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc đã sớm thức tỉnh ngay khi y mới ra đời, hai dòng huyết mạch mỗi loại chiếm một nửa giang sơn, vẫn luôn duy trì sự cân đối, nhưng sau khi kích phát huyết mạch của Chân Long và Huyền Quy, nếu bây giờ y điều động, hai loại huyết mạch này sẽ tranh giành địa bàn với hai loại còn lại, tới hôm nay vẫn đánh nhau trong cơ thể y, nếu không tìm ra cách khiến chúng bình tĩnh trở lại, nội thương của y sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.
“Vậy phải làm sao đây?” Du Tiểu Mặc gấp gáp hỏi.
Lăng Tiêu đáp: “Bây giờ chỉ có thể thử xem chúng có bình tĩnh lại được không, sau đó nghĩ cách khác.”
Du Tiểu Mặc xoa xoa tay, “Thế cũng được, anh cứ điều dưỡng đi, em sẽ canh chừng giúp anh.” Sau đó bê một cái ghế tới bên cạnh giường, ngồi trên đó nhìn Lăng Tiêu.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống.