CHƯƠNG 416: HUY HIỆU ĐAN SƯ
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc dậy từ rất sớm.
Hạn chót để báo danh vào Tiêu Dao Viện là xế chiều hôm nay, hắn phải chạy tới trước khi hết thời gian, sau khi rửa mặt, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu xuống lầu ăn điểm tâm.
Tình cờ nhìn thấy tráng hán ngày hôm qua, vừa thấy họ, lưng của người nọ bỗng ưỡn đến mức thẳng tắp.
Tuy Du Tiểu Mặc cảm thấy kỳ quái, nhưng không tò mò.
Sau khi ăn xong điểm tâm, bọn họ hỏi bà chủ về vị trí của Tiêu Dao Viện, nghe thấy bọn họ muốn tới Tiêu Dao Viện, sắc mặt của bà chủ xinh đẹp bỗng biến thành quái lạ, “Chẳng lẽ hai vị công tử muốn tham gia báo danh vào Tiêu Dao Viện hả?
Du Tiểu Mặc không muốn giải thích thêm, liền gật đầu.
Bà chủ mỉm cười, “Không nhìn ra hai vị công tử lại có bản lĩnh như vậy, nhưng các ngươi nên chuẩn bị tâm lý, không nhiều người qua được các bài thi của Tiêu Dao Viện đâu.”
Du Tiểu Mặc tiếp tục gật đầu, Hoàng Phủ Lập đã nói với hắn.
Tiếp theo, bà chủ nói vị trí cho bọn họ, Tiêu Dao Viện nằm ở trung tâm của thành Trung Tâm, học viện kia rất bắt mắt, chỉ cần tới gần trung tâm là nhìn thấy ngay.
Cám ơn bà chủ, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cùng ra ngoài.
Thực ra Tiêu Dao Viện nằm chính giữa Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công Hội, khu vực ấy chính là khu phồn hoa nhất trong thành Trung Tâm, bởi vì nó có khu giao dịch lớn nhất Trung Thiên, nghe nói hàng năm đều tổ chức đủ các hội giao dịch lớn nhỏ, người tham gia nhiều không kể xiết.
Hai người không đi bộ, mà là cưỡi một công cụ di chuyển chỉ có ở Trung Thiên – Hổ Sư thú, bởi vì bà chủ nói cho bọn họ biết, Tiêu Dao Viện cách xa tửu lâu tới vạn dặm, muốn đi bộ qua phải mất tới nửa ngày.
Hổ Sư thú là yêu thú cấp bảy, trên lưng có mọc một đôi cánh, có thể bay rất nhanh.
Bà chủ đã từng nói, nếu cưỡi Hổ Sư thú chỉ mất hơn nửa canh giờ là tới nơi rồi, quả nhiên, nửa canh giờ sau, Hổ Sư thú đã đáp xuống một quảng trường rộng lớn.
Trên quảng trường còn có hơn trăm con Hổ Sư thú khác, phân nửa đều là người báo danh tham gia kì thi của Tiêu Dao Viện.
Đứng ở quảng trường nhìn, quả nhiên đã thấy kiến trúc mà bả chủ nhắc tới, tiêu dao viện như một con quái vật không lồ nằm yên lặng giữa rất nhiều kiến trúc nhỏ xung quanh, càng làm nổi bật sự khí phái và to lớn của nó.
Đi khỏi quảng trưởng vài bước, bọn họ liền nghe được một tiếng huyên háo truyền tới từ phía trước, đó là một khoảng đất trống rộng hơn vạn mét vuông, trên khoảng đất trống nhốn nháo toàn người là người, xếp thành một hàng rất dài.
Từ xa nhìn lại, bọn họ có thể nhìn thấy cửa chính này ngay phía trên khoảng đất trống, ba chữ lớn ‘Tiêu Dao Viện’ uốn lượn như muốn bay tới mây xanh, khí thế khoáng đạt.
Tiêu Dao Viện không có yêu cầu đặc biệt với số tuổi của viện sinh, chỉ cần dưới trăm tuổi là có thể báo danh, người thông qua kỳ thi có thể trở thành viện sinh, đãi ngộ rất tốt. Hàng năm có hơn vạn người tham gia thi tuyển, nhưng bởi vì yêu cầu nghiêm khắc, cho nên chỉ còn khoảng năm, sáu trăm người là đủ quy cách.
Đương nhiên Du Tiểu Mặc đã có thiếp đề cử, hắn sẽ không ngốc tới mức đi xếp hàng, hắn chỉ đứng cùng Lăng Tiêu đứng nhìn một lát, cuối cùng cũng đợi được một người nhìn có vẻ giống đạo sư của Tiêu Dao Viện.
Đạo sư kia thấy hai người cản trước mặt mình, giận dữ, “Muốn báo danh thì phải xếp hàng, đầu cơ trục lợi là vô dụng.”
Nghe ý của người nọ, có vẻ không phải là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Du Tiểu Mặc nghe xong là biết mình đã bị hiểu lầm, vội vàng lấy thiếp đề cử của Hoàng Phủ Lập, đưa cho người kia: “Vị đạo sư này, đây là thiếp đề cử mà Hoàng Phủ trưởng lão cho ta, xin ngài xem một chút.”
“Hoàng Phủ trưởng lão?” Đạo sư nọ giật mình, nhận lấy tấm thiếp, xem xét xong mới biết Hoàng Phủ trưởng lão mà hắn nói là ai, hóa ra là người của Ngự Thú Công Hội bên Nam Lục, rốt cục thì sắc mặt cũng dịu đi nhiều, mới lên tiếng: “Vậy đi theo ta.”
Du Tiểu Mặc mừng rỡ kéo Lăng Tiêu đi cùng.
Thực ra Tiêu Dao Viện chỉ có điểm báo danh ở bên ngoài, nhưng nếu có mấy thứ như thiếp đề cử này nọ, đạo sư sẽ đăng ký dùm họ, cách làm này cũng không thể xem như đi cửa sau.
Đạo sư kia mang theo bọn họ đi vào trong Tiêu Dao Viện, sau đó rẽ bên phải, đi khoảng trăm hơn mét, cuối cùng đi vào một nơi phòng họp, rồi gọi người trẻ tuổi đứng cách cửa vào không xa.
“Đàm Trạch, bọn họ được trưởng lão của Ngự Thú Công Hội giới thiệu tới, ngươi đăng ký giúp họ.”
Đàm Trạch được gọi lập tức đi tới, cung kính nói: “Dạ, đạo sư!”
Đạo sư kia gật đầu, sau đó nói với Du Tiểu Mặc có việc gì không hiểu cứ hỏi người kia, rồi vội vội vàng vàng đi, xem ra là có chuyện muốn làm.
“Xin chào, bây giờ ta sẽ phụ trách đăng ký giúp cho các ngươi, ta là Đàm Trạch, xin chỉ giáo nhiều!” Đàm Trạch cười tủm tỉm nói với hai người: “Bây giờ, mời các ngươi đi theo ta qua bên này.”
Du Tiểu Mặc biết rõ Đàm Trạch đã hiểu lầm, nhưng hắn không giải thích ngay.
Đàm Trạch tìm một quyển báo danh, “Xin hỏi các ngươi tên là gì?”
Du Tiểu Mặc nói: “Ta là Du Tiểu…. Hắc! Trên thực tế chỉ có mình ta muốn ghi danh thôi.”
Đàm Trạch kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên người Lăng Tiêu, nhìn vài giây, rồi gật đầu, hoặc là đã quá tuổi, hoặc là không phải đan sư, “Du Tiểu Hắc sao, vậy mời lấy huy hiệu đan sư của ngươi ra.”
“Hử?” Du Tiểu Mặc ngơ ngác, “Huy hiệu đan sư là cái gì?”
“Ngươi không biết?” Lần này tới phiên Đàm Trạch kinh ngạc.
“Ta… Ta mới tới Trung Thiên lần đầu…” Du Tiểu Mặc lúng túng nói, Kiều Vô Song không nói với hắn, hắn nào có biết báo danh còn phải có cái thứ huy hiệu phiền phức gì nữa.
Đàm Trạch giải thích: “Báo danh tham gia thi tuyển có hai yêu cầu, một là dưới một trăm tuổi, hai là huy hiệu đan sư, nếu ngươi không có, ta thấy tốt nhất là ngươi nhanh tới đan sư công hội để bổ sung, nếu không thì muộn mất, thời gian báo danh sắp hết rồi.”
Du Tiểu Mặc kinh hãi, “Từ đây tới Đan Sư Công Hội tốn bao nhiêu thời gian?”
Đàm Trạch thấy hắn lo lắng như vậy, liền an ủi: “Đừng lo, nếu cưỡi Sư Hổ thú thì chỉ cần hai canh giờ rưỡi cả đi cả về, vậy là đủ rồi.”
“Đa tạ nhắc nhở!” Du Tiểu Mặc ném lại những lời này, vội vàng kéo Lăng Tiêu chạy ra ngoài.
Đàm Trạch không kịp phản ứng, nhìn lại đã không thấy bóng hai người đâu rồi.
Ra khỏi Tiêu Dao Viện, bọn họ lập tức chạy về quảng trường lúc trước, Sư Hổ thú trên quảng trường cũng có hành trình tới Đan Sư Công Hội, cũng vừa lúc.
“Không phải người kia nói thời gian còn kịp sao, em quá khẩn trương rồi đó.” Lăng Tiêu thản nhiên nói, y cảm thấy đâu cần phải vội vã đến thế.
Du Tiểu Mặc giải thích: “Em sợ có sự việc xảy ra ngoài ý muốn, đi đường hết một tháng, vất vả lắm mới tới nơi, nếu như vì chuyện gì mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ, em tìm ai khóc đây.”
Lăng Tiêu bình tĩnh: “Tìm ta.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Thực ra hắn cảm thấy, rất nhiều chuyện xảy ra đều khuyên bảo mọi người, càng vội vã càng dễ xảy ra sai lầm.
Nhưng cũng may mà bọn họ thuận lợi tới Đan Sư Công Hội, cũng chứng minh lo lắng của Du Tiểu Mặc ngốc tới nhường nào.
Đan Sư Công Hội nằm ở nơi phố xá sầm uất, tổng bộ không nhỏ hơn Tiêu Dao Viện là bao, người tới người lui, nối liền không dứt, ngoại trừ người xin huy hiệu đan sư để chứng minh thân phận, thì còn có vài người tới nhận nhiệm vụ.
Du Tiểu Mặc vừa đi vào đã thấy nơi tiếp đãi chen chúc, cũng may mà không đợi bao lâu, đám người đã thưa dần, Du Tiểu Mặc đi qua nói với nhân viên tiếp tân trẻ tuổi: “Vị tiên sinh này, ta muốn xin cấp huy hiệu đan sư, xin hỏi phải làm ở đâu?”
Nhân viên tiếp tân ngẩng đầu, liếc nhìn hắn dò xét từ đầu tới chân, mới nói: “Muốn xin cấp huy hiệu đan sư, mời vào bên trong, có trắc thí viên chuyên biệt, phí kiểm tra và phí huy hiệu là mười linh tinh.”
Du Tiểu Mặc nộp mười linh tinh.
Nhân viên tiếp tân lập tức bảo người dẫn bọn họ vào.
Đây là một gian phòng vuông vắn, có cửa sổ có cửa, bài trí bên trong rất đơn giản, chỉ có một tấm bia đá ở vài chiếc bàn, tấm bia đá rộng khoảng nửa mét, dài khoảng hai mét, bên trên chi chít những dấu khắc, có vài vết đã để lại rất lâu trước kia, cũng có vài vết mới được khắc lên.
Trắc thí viên nhìn thấy họ, liền hỏi: “Ai muốn kiểm tra?”
Du Tiểu Mặc nói: “Ta.”
Trắc thí viên giải thích: “Thả sức mạnh linh hồn của ngươi ra, dùng hết toàn lực để công kích tấm bia đá, ta sẽ căn cứ vào dấu vết ngươi lưu lại trên bia đá để phán đoán thực lực và phát cho ngươi một tấm huy hiệu tương ứng.”
Du Tiểu Mặc gật đầu, chỉ là hắn không nghĩ lại kiểm tra bằng phương pháp này.
“Vậy thì bắt đầu đi.”
Du Tiểu Mặc hít thở sâu, nhanh chóng phóng ra một luồng sức mạnh linh hồn công kích vào tấm bia đá. Lần trước lúc đối chiến với Trần Tình Nhi, bởi vì không làm gì được ả, cho nên sau này hắn đã bắt đầu tập trung rèn luyện sức mạnh linh hồn, cần phải tôi luyện sức mạnh linh hồn sắc bén như lưỡi dao.”
Thời gian đã qua lâu như vậy, hắn cũng ít có cơ hội thử uy lực của nó, cho nên không biết đến cùng thì năng lực công kích của sức mạnh linh hồn đã tăng lên bao nhiêu. Nhưng chỉ cần để lại một đường, hơn nữa hắn cũng chỉ cần đủ để lấy được huy chương là tốt rồi, cho nên thời điểm công kích Du Tiểu Mặc không dùng hết toàn lực, chỉ là dù như thế, hắn vẫn thành công làm trắc thí viên kinh sợ.
Khi bụi đá tán đi, trên tấm bia đá xuất hiện một dấu vết rất sâu.
Bên cạnh những vết xước nhẹ nhàng của người khác, dấu vết này thật đáng chú ý.
Trắc thí viên đang trợn mắt há hốc miệng, tấm bia đá này có lịch sử rất lâu đời, bao nhiêu năm rồi vẫn kiểm tra cấp bậc của mọi người rất chuẩn xác, cho nên chỉ có đan sư cao cấp mới để lại được một vết cắt sâu hơn một centimet trên tấm bia đá.