Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 416: Chương 416: Quả Hồng Mềm




CHƯƠNG 415: QUẢ HỒNG MỀM

Sau khi sự việc ở địa cung kết thúc, Du Tiểu Mặc trở lại thành Lục Nguyệt, hắn không để đám Xà Cầu vào không gian nữa. Nhưng bọn họ cũng không quay về khách sạn đã ở lúc trước, mà tìm một nơi khác để nghỉ lại.

Vào ban đêm, Lăng Tiêu xử lý hai viên nguyên tố chi tâm trong không gian một phen, lần này vì tránh không cho chúng chạy loạn, y dùng dụng cụ nhốt chúng lại.

Sau đó là Thôn Kim thú, từ sau khi rời khỏi địa cung, tên này không có ý định trở về nữa, thẳng thắn ỷ lại vào Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu không chịu đi, có lẽ là do lo lắng bọn họ sẽ đuổi Thôn Kim thú đi, Miêu Cầu cứ dùng cặp mắt dễ thương ngập nước của nó nhìn bọn họ mãi.

Du Tiểu Mặc cũng không muốn thả Thôn Kim thú, cho nên khế ước với nó luôn.

Sau khi khế ước xong, hắn mới biết được một điều về Thôn Kim thú.

Thời gian Thôn Kim thú tồn tại chỉ muộn hơn hai viên nguyên tố chi tâm một chút mà thôi, nói chính xác hơn thì, nó là do hai viên nguyên tố chi tâm cùng sinh ra. Nhưng bởi vì trời sinh không thể biến hóa, cho nên sống đến ngày hôm nay, Thôn Kim thú vẫn mang ngoại hình của yêu thú.

Nhưng căn cứ vào suy đoán của Du Tiểu Mặc thì, nó cô đơn.

Sống ở dưới địa cung lâu như vậy, nó cô đơn như tuyết, vì vậy định chọn một người mạnh nhất trong số những người xông vào địa cung để đi theo, cuối cùng đã chọn trúng… Hắn?

Lúc Du Tiểu Mặc đưa ra kết luận này, bị Lăng Tiêu ban cho một cái liếc mắt rất chi là khinh bỉ.

“Em nói mà không thấy ngại hả?” Lăng Tiêu nhìn hắn cười đầy ẩn ý, “Theo ta thấy, người được Thôn Kim thú chọn trúng hẳn là ta, chỉ có điều trong lòng nó có kiêng kị, sợ ta dùng một chưởng đập bẹp, cho nên…”

Cho nên chọn trúng quả hồng mềm là hắn sao?

Trong lòng Du Tiểu Mặc đang tặng cho y một ngón giữa, cái bức tường cao vút này đúng là sỉ nhục người ta mà!

Đương nhiên Lăng Tiêu không thấy được, nhìn Thôn Kim thú bên cạnh Du Tiểu Mặc mới lên tiếng: “Nhưng nó cũng hiểu được lựa gió bỏ buồm đó, biết rõ quan hệ giữa ta và em, cho nên muốn nịnh bợ em.”

Du Tiểu Mặc cười há há.

Thôn Kim thú lùi về sau một bước.

Giải quyết chuyện của Thôn Kim thú xong xuôi, Du Tiểu Mặc trả phòng, cùng Lăng Tiêu đi tìm không gian truyền tống ở thành Lục Nguyệt, không gian truyền tống từ Nam Lục tới Trung Thiên không nhiều, cũng may mà thành Lục Nguyệt có một nơi, nhưng bởi vì ở chỗ vắng vẻ, cho nên chi phí đi Trung Thiên rất đắt.

Sau khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu thăm dò được vị trí của không gian truyền tống, phải tới ba giờ chiều mới tới nơi, chỗ này khá vắng vẻ, chỉ có lác đác vài người.

Không gian truyền tống do thành chủ thành Lục Nguyệt quản lý, lợi nhuận kiếm được từ không gian rất lớn, nhưng chi phí đi Trung Thiên quá đắt, rất nhiều người đều không bỏ ra được, cho nên một tháng có hai ba người đi cũng gọi là khá rồi, bởi vì đôi khi một tháng còn chả thấy có ma nào bén mảng đến kìa.

Nghe thấy bọn họ muốn tới Trung Thiên, những người có mặt ở đây đều kinh ngạc nhìn qua.

Người có thể đi tới Trung Thiên đều là người có tiền, bởi vì mỗi người phải trả hai vạn linh tinh cơ mà.

Du Tiểu Mặc dứt khoát nộp bốn vạn linh tinh, còn đám Xà Cầu đã bị hắn đưa hết vào không gian rồi, chứ ở ngoài tự dưng mất không mấy chục vạn linh tinh, hắn đâu có ngu dữ vậy.

Người phụ trách thấy hắn dứt khoát thế này, cười tươi tới nỗi chẳng thấy con mắt đâu, nhanh chóng dẫn bọn hắn đi tới không gian truyền tống, nơi này không khác mấy so với truyền tống ở thành Thiên Hương, rất nhiều người trông coi, ban đầu người phụ trách còn định đề cử cho Du Tiểu Mặc mua một chiếc thuyền lá, nhưng nghe nói hắn đã có rồi, liền thất vọng không thôi.

Không lâu sau, bóng Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã biến mất trong không gian truyền tống.

Lúc này, đến lượt Lăng Tiêu tu luyện, Du Tiểu Mặc ngồi bên cạnh nhìn y. Ngoại trừ tăng tốc độ thì thuyền lá còn có tác dụng phòng ngự, cho nên Lăng Tiêu mới có thể yên tâm tiến vào trạng thái tu luyện.

Nhưng còn chưa tới một tháng, Lăng Tiêu đã mở mắt.

Bởi vì diện tích của Trung Thiên không nhỏ, khi tới nơi còn phải tìm cách để tới Tiêu Dao Viện, mà thời gian lần này quá gấp.

Cũng may mà bọn họ không phí oan bốn vạn linh tinh, cửa vào của không gian truyền tống nằm ngay bên ngoài một tòa thành, hơn nữa Tiêu Dao Viện nằm ngay ở thành Trung Tâm của Trung Thiên, rất nổi tiếng, thời xuyên có người qua lại, cho nên rất nhiều thành thị đều thiết lập không gian truyền tống đi tới thành Trung Tâm.

Cứ như đổi xe ấy, hai người đi không ngừng bước, vừa tới nơi đã lên ngay một không gian truyền tống khác.

Chi phí chỉ bằng một phần mười lúc trước, nghe thì có vẻ rẻ, nhưng thật ra thì không hề.

Chỉ mất hai ngày, bọn họ đã tới thành Trung Tâm.

Nơi này là khu vực phồn hoa nhất Trung Thiên, ở đây ngoại trừ hai thế lực lớn là Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công Hội, thì Thông Thiên Điện cũng nằm ngay gần đó, nghe nói Thông Thiên Điện đứng vững như núi trong lòng mọi người.

Thành Trung Tâm có ba loại đặc sản, theo thứ tự là linh đan, linh thảo và yêu thú.

Bởi vì có hai công hội lớn ở chỗ này, cho nên đây cũng là nơi có nguồn linh đan, linh thảo dồi dào nhất, nghe nói trong công hội có cả đan sư cấp mười hai tọa trấn, còn yêu thú, chủng loại yêu thú ở thành Trung Tâm tuy nhiều, nhưng nhiều mấy cũng không thể hơn Tây Cảnh được rồi.

Rốt cục cũng tới được thành Trung Tâm, Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng.

Hắn chưa bao giờ phải chạy gấp như vậy, suýt nữa thì đã mệt chết luôn rồi, cũng may mà mai mới là ngày hết hạn báo danh, cuối cùng thì cũng được nghỉ ngơi.

“Lại nói tiếp, em chưa bao giờ thấy một thành thị nào phồn hoa mà lại sạch sẽ tới vậy.” Du Tiểu Mặc vừa lau mồ hôi vừa nói.

Đứng ở đầu đường nhưng bầu không khí phồn hoa đã ập thẳng vào mặt, đường đi rộng rãi làm hắn cứ cảm thán mãi, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn gặp một con đường rộng mười mét, hơn nữa còn rất sạch sẽ, ngay cả một người bán hàng rong cũng không có, tất cả đều là cửa hàng độc lập.

Lăng Tiêu giải thích: “Thành Trung Tâm quản lý khá nghiêm khắc, đường phố nơi này cấm bán hàng rong, trừ khi là khu vực riêng, nếu bị bắt sẽ phạt rất nghiêm, nhưng thành Trung Tâm vẫn có không ít khu giao dịch náo nhiệt, nếu em muốn đi xem, đợi sau khi báo danh xong rồi tới cũng không muộn.”

Du Tiểu Mặc gật đầu, hắn không vội, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe thôi.

Vì vậy, hai người tìm được một tửu lâu khá gần, phong cách của tửu lâu này cao sang hơn bất cứ nơi nào Du Tiểu Mặc từng nói, quan trọng nhất là, nhiều người nhưng không ồn ào, trong đại sảnh được mọi người ngồi kín một nửa, tất cả mọi người đều nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

“Hai vị công tử muốn qua đêm hay là uống rượu?”

Lão quản của tửu lâu là một người phụ nữ, ăn mặc xiêm y diễm lệ, giọng nói mang theo chút đoan trang mềm mại, không dính phong trần, khí chất cũng hơi đặc biệt, dung mạo khá đẹp.

Du Tiểu Mặc phát hiện, trong đại sảnh đang có rất nhiều người dùng ánh mắt ái mộ lén nhìn bà chủ này.

Du Tiểu Mặc nói như thương lượng: “Bà chủ, có lựa chọn thứ ba không?”

Bà chủ sững sờ, “Xin hỏi công tử, lựa chọn thứ ba là sao?”

Du Tiểu Mặc nói: “Là ăn cơm đó!”

Bà chủ phì cười một tiếng, cái câu gọi là cười tươi như hoa chính là để hình dung nụ cười mỹ lệ thế này đây, vừa tự nhiên vừa đẹp đẽ làm cho cánh đàn ông ở đây phải trợn mắt mà nhìn.

“Công tử thật thú vị, mặc dù tửu lâu bán rượu, nhưng nhất định là có đồ ăn rồi.”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Vậy thì mời bà chủ cho chúng ta một gian phòng?”

Bà chủ lại ngơ ngác, “Không phải công tử muốn ăn cơm sao?” Chẳng lẽ nói tới nói lui nãy giờ, thực ra hắn chỉ muốn nghỉ lại mà không ăn cơm?

“Này, tiểu tử, ngươi cũng dám chọc ghẹo bà chủ hả, ngươi chán sống sao?”

Đang lúc Du Tiểu Mặc định trả lời, sau lưng bỗng vang lên tiếng đập bàn cực lớn, còn có giọng nói ồm ồm bất mãn.

Du Tiểu Mặc nhìn lại, là một tráng hán mặt đầy râu ria, tráng hắn đang trợn mắt căm tức nhìn hắn, khuôn mặt vốn đã khó coi bây giờ còn dữ tợn nữa chứ, cơ bắp trên cánh tay cũng phồng ra, như thể vừa nhìn đã thấy gân xanh dưới cơ bắp kia đang xao động.

Hắn chọc ghẹo?

Hắn rỗi hơi đi chọc ghẹo một người phụ nữ có khả năng lớn tuổi hơn hắn rất nhiều làm gì vậy? Có phải dê xồm đâu.

Du Tiểu Mặc không thèm để ý tới tráng hán, quay ra nói với bà chủ: “Làm phiền bà chủ cho chúng ta một gian phòng, sau đó mang một ít đồ ăn lên.”

Bà chủ lập tức nở nụ cười, “Được rồi, mời hai vị đi theo ta.”

Rốt cục thì tráng hán cũng biến mình đang làm trò hề, nghe tiếng cười của người khác, chỉ cảm thấy mất hết cả mặt mũi, hung hăng trợn mắt lườm Du Tiểu Mặc rồi mới ngồi lại.

Trước khi lên lầu, Lăng Tiêu đi phía sau đột nhiên quay lại liếc tráng hán, người nọ cũng đang hằm hè nhìn về bên này, đột nhiên tiếp xúc với tầm mắt của y, tay run một cái, chén rượu rớt xuống, rượu bên trong cũng đổ hết ra ngoài.

Bà chủ đưa hai người tới phòng thượng đẳng, nghỉ lại một đêm mất năm linh tinh, đối với đa số thì cái giá này thật là đắt, cho nên việc hai người bọn họ chỉ muốn thuê một gian, gần như chẳng có ai nghi ngờ gì. Trước khi đi, bà chủ nói một phút sau sẽ cho người đưa đồ ăn lên.

Đóng cửa phòng, Du Tiểu Mặc lập tức bổ nhào lên giường lớn mềm mại.

Vui sướng lăn lộn vài phòng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên rỉ, đã một tháng rồi hắn không được ngủ trên giường đó, những lúc thế này hắn nhớ nhung cảm giác ngủ trên giường lắm luôn.

Lăng Tiêu ngồi xuống bàn trà, đưa mắt nhìn hắn, “Em mà còn rên nữa, ta không đảm bảo liệu đêm nay em còn có thể nghi ngơi được đâu.”

Mọi tiếng động đều ngừng bặt.

Không bao lâu, người đưa đồ ăn cũng tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.