CHƯƠNG 411: PHONG CHI CHÂN ĐẾ
Du An Thái, người chưa tới, tiếng đã tới trước.
Khi Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn qua hướng khác, ở nơi xa xa kia xuất hiện một bóng ngươi mơ hồ đang đứng trước gió, chỉ chớp mắt, một lão đầu lưng gù đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Người này chính là Thiết Huyết Thần Du An Thái, tướng mạo và ngoại hiệu của lão hoàn toàn không liên quan, Du An Thái như một cụ ông già cả, râu ria và mái tóc đều trắng như tuyết, khuôn mặt nhìn như điềm tĩnh, nhưng cặp mắt kia lại lóe tinh quang, bất cứ ai đụng vào tầm mắt của lão đều cảm thấy da đầu đang run lên.
Chỉ là không biết lão vừa tới đây, hay đã đến sớm đứng nhìn một hồi lâu, nhưng có lẽ khả năng trước lớn hơn, bởi vì suýt chút nữa thì Lăng Tiêu đã giết chết Du Minh, vậy mà Du An Thái không hề ra mặt.
Người tên Du An Thái này, chớ nhìn lão đã rất già, để có thể được xưng tụng là Thiết Huyết Thần, không biết đã có bao nhiêu người chết trong tay lão, tuy không thể nói là kẻ âm hiểm nhất gia tộc Xích Huyết, nhưng tuyệt đối là một trong số đó.
Lão vừa ra trận đã mang cho mọi người một sự áp lực thật lớn, không khí như đặc quánh lại, ngay cả hít thở cũng khó khăn, bốn phía hoàn toàn chìm vào yên lặng.
Du Minh mừng rỡ đi qua, “Thái trưởng lão, sao ngài lại tới đây?”
Đã có Thái trưởng lão, cán cân đã nghiên hẳn về một hướng rồi, Du Minh không tin cái tên Lăng Mặc kia còn có thể lật ngược tình thế, lão nhất định phải mượn cơ hội này để báo thù toàn bộ những gì y đã gây ra.
Du An Thái lừ mắt nhìn Du Minh, nhàn nhạt hừ một tiếng: “Nếu ta không đến, thể diện của gia tộc Xích Huyết đều bị các ngươi vứt sạch.” Nói xong còn đưa mắt nhìn bụng Du Minh, đồng thời khẽ nhíu mày.
Du Minh không dám phản bác mà còn khom lưng cười nói: “Thái trưởng lão dạy phải.”
Lúc này, sắc mặt Du An Thái mới tốt hơn một chút, ánh mắt chuyển qua Du Thanh Sơn với biểu lộ cũng kích động như vậy, nhưng nội liễm hơn Du Minh nhiều lắm, thấy hắn không bị thương mới yên lòng, ánh mắc sắc bén lại lia về phía Lăng Tiêu đứng cách đó không xa, Du An Thái cười một tiếng, sởn hết cả gai ốc.
“Các hạ giỏi lắm, ngay cả người của gia tộc Xích Huyết chúng ta mà cũng dám động, đã rất lâu rồi lão phu chưa gặp kẻ nào dám can đảm khiêu khích gia tộc Xích Huyết thế này, ngươi chính là người đầu tiên trong trăm ngàn năm qua, xem tuổi của của ngươi chắc cũng không cao lắm, đúng là nghé mới sinh không sợ cọp, hôm nay, lão phu sẽ thay trưởng bối của ngươi dạy lại ngươi, để cho ngươi biết, hậu quả khi chọc phải gia tộc Xích Huyết!”
Giọng điệu rất hời hợt, nói gần nói xa tỏ vẻ hờ hững.
Như thể Lăng Tiêu không thể nào là đối thủ của lão, lão chính là cường giả áp đảo tuyệt đối tất cả những người ở nơi này.
Nhưng nếu không có sự tự tin ấy, vậy thì lão đâu phải là Thiết Huyết Thần Du An Thái nữa.
Du An Thái được xưng là Thiết Huyết Thần, ngoài việc lão giết người không chớp mắt ra, thì còn bởi vì những người giao thủ với lão chưa có ai sống sót, dù mạnh hay yếu, cũng đều chết trên tay lão.
“Ngươi nói, muốn thay thế trưởng bối dạy bảo ta?” Lăng Tiêu liếc nhìn Du An Thái, như thể nghe được cái gì buồn cười lắm, tuy giọng điệu mang theo nghi hoặc, nhưng càng có cảm giác miệt thị trắng trợn, dung nhan anh tuấn bỗng lóe lên tà ý nghiêm nghị.
Du An Thái nheo mắt lại, “Sao, ngươi cảm thấy lão phu nói không đúng hả?”
Khóe môi Lăng Tiêu hơi cong cong, “Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách sao?”
Ánh mắt Du An Thái lạnh lẽo, giọng nói cũng tràn đầy lãnh ý, “Có tư cách hay không, cứ chờ ngươi nếm đến đau đớn sẽ tự biết.”
Lăng Tiêu nói: “Khoác lác mà không biết ngượng!”
Nếu như Du Tiểu Mặc ở chỗ này, chắc hắn sẽ phát hiện sắc mặt của đám đông ở đây hơi thay đổi, bởi vì người thường nói cái câu ‘Khoáng lác không biết ngượng’ kia thường là người lớn tuổi kìa.
Mọi người đứng dưới thấy hai người lời qua tiếng lại chuẩn bị động thủ, nhao nhao lùi tới một khoảng cách có vẻ an toàn, người ở nơi này đa số để chưa từng thấy cảnh cường giả Thần cảnh bảy sao đỉnh phong chiến đấu, cũng không biết uy lực của trận chiến sẽ ảnh hưởng lớn đến mức nào, chỉ có thể dùng hết sức lui về sau.
Lăng Tiêu cũng hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên y đối chiến với cường giả Thần cảnh đỉnh phong, mặc dù có tự tin, nhưng không thể lơ là được.
Hơn nữa, lúc này y mới cảm thấy may mắn vì đã đưa Du Tiểu Mặc vào trong không gian, nếu không chắc chắn Du Minh sẽ mượn cơ hội này để ra tay với hắn.
“Tiểu tử, để cho lão phu xem thực lực của ngươi, xem ngươi có mấy phần năng lực.”
Sau khi nói xong câu đó, Du An Thái liền bước lên trước một bước, không khí dưới chân lập tức nổi lên từng đợt rung động như mặt nước, cả người lập tức biến mất.
Lăng Tiêu khẽ động, dùng cách thức đã đấu với Du Minh lúc trước di chuyển vài bước qua bên cạnh, một lưỡi dao xuất hiện từ hư không xẹt qua tai y, không tạo thành bất cứ thương tổn gì.
“Ồ?”
Thân ảnh Du An Thái dừng lại ở phía trước Lăng Tiêu khoảng bảy mươi thước, trong miệng phát ra âm thanh nghi hoặc, hiển nhiên là không ngờ được Lăng Tiêu lại nhẹ nhàng tránh thoát như vậy.
Phải biết, lão có năng lực điều kiển gió, loại năng lực này chỉ một trong ngàn ngàn vạn vạn người mới sở hữu, không những có thể để cho cơ thể mình biến thành gió, mà còn khống chế được gió xung quanh cơ thể trên trăm mét, đây cũng là lý do vì sao lão lại rút ngắn khoảng cách xuống còn bảy mươi mét, chính là vì khống chế gió.
Theo lý thuyết, người nam nhân này sao có thể tránh thoát được, trừ khi năng lực của y cao hơn lão, hoặc cũng là “người may mắn” giống như lão.
Du An Thái thẳng thắn loại trừ khả năng đầu tiên, cao hơn lão chính là cường giả Thánh cảnh rồi, cường giả Thánh cảnh trẻ như vậy, lão chưa từng nghe nói tới, còn “người may mắn” hả, có thể trùng hợp đến thế sao?
“Xem ra, đúng là ngươi cũng có chút bản lĩnh, bảo sao thái độ lại lớn lối như thế, nhưng cũng chỉ được đến đây thôi, sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của ngươi, ta sẽ đập chúng nát bấy ngay tại nơi này.” Cuối cùng Du An Thái vẫn bác bỏ cả hai suy đoán kia, có lẽ y chỉ khá may mắn mà thôi.
Lăng Tiêu bỗng nở nụ cười, “Lão già, ngươi nói nhảm nhiều quá đó, điều khiển được gió thì có gì đặc biệt hơn người, với thực lực của ngươi, phạm vi khống chế chắc hẳn là khoảng trăm mét hả, chỉ bằng điểm ấy mà đòi thắng ta sao? Ngươi quá ngây thơ rồi đấy!”
Đồng tử của Du An Thái đột nhiên co lại, y biết hết sao?
Đúng là khả năng điều khiển gió của lão không phải là bí mật gì ở đại lục Thông Thiên này, nhưng rất ít người biết đến phạm vi công kích, hơn phân nữa đều đã bị lão giết chết tại chỗ.
Thế nhưng y lại có thể nói ra dễ dàng, trong lòng lão thật sự cảm thấy khiếp sợ.
Trong lúc mọi người cảm thấy sợ hãi, một khí thế làm cho tất cả những người đứng ở đây đều run sợ không thôi, kèm theo đó là ngọn lửa màu tím xuất hiện từ thân thể Lăng Tiêu, giăng quanh thây y đầy trời như biển lửa, mà ngay cả những người đứng xa tít cũng cảm thấy nóng rực, vẻ khiếp sợ trên mặt cũng bị ánh lửa chiếu rõ.
“Thần cảnh bảy sao đỉnh phong?”
Yếu hầu Du Minh khô khốc run sợ, thực lực chân chính của Lăng Mặc này không phải ba sao, mà là cường giả đỉnh phong, cùng cấp bậc với Thái lão, sao có thể!
Du Thanh Sơn xiết chặt nắm đấm, sắc mặt cũng khó nén nổi khiếp sợ.
Mọi người cũng cảm thấy yết hầu khô khốc, nếu như lúc trước bọn họ cho rằng Lăng Tiêu chỉ có tu vi ba sao, có lẽ còn hơi sợ hãi thán phục một chút, dù sao bề ngoài của y cũng trẻ lắm, nhưng nếu là đỉnh phong, đây lại là một chuyện hoàn toàn khác. Bởi vì việc này đại biểu cho khả năng y sẽ sớm trở thành cường giả Thánh cảnh trong tương lai, trở thành cường giả đứng trên đỉnh của đại lục Thông Thiên.
Thiên phú như vậy, có thể chắc chắn y là người của Kỳ Lân tộc, hơn nữa, nếu chỉ là khế ước, không thể nào triệu hồi quá nhiều thần hỏa trong chốc lát như vậy.
Thực ra không chỉ bọn họ, mà ngay cả đám Xà Cầu cũng không biết tu vi thật sự của Lăng Tiêu.
Chúng vẫn cho rằng tu vi đối ta của Lăng Tiêu cũng chỉ khoảng Thần cảnh bốn sao gì đó thôi, ai mà ngờ được, chỉ thiếu chút nữa thôi, y sẽ trở thành cường giả Thánh cảnh rồi.
Nhưng chúng vẫn quên một điều.
Tu vi hiện tại của Lăng Tiêu đúng là đỉnh phong, nhưng đó là sau khi y triệu hồn Kỳ Lân Thôn Phệ, Thông qua việc chuyển hóa tu vi của ba kẻ kia mà có thực lực hiện tại, y vôn định thuận thế đột phá khỏi Thần cảnh, nhưng không ngờ sau khi đặt chân tới đại lục Thông Thiên lại chẳng có một ngày yên ổn, cho nên mới kéo dài đến bây giờ.
Nếu y có thể bế quan thêm mấy tháng, luyện hóa hết năng lượng còn dư trong cơ thể, thì người có thể điều khiển gió như Du An Thái, cũng chỉ là con cọp giấy trước mặt y mà thôi.
Sắc mặt Du An Thái cứng lại, đúng là lúc trước lão không thể nhìn thấu tu vi của Lăng Tiêu, nhưng khi đó lão cảm thấy việc này không cần thiết, Du An Thái cứ đinh ninh là dù Lăng Tiêu có nghịch thiên đến mấy cũng chẳng thể mạnh hơn lão, nhưng không ngờ Du An Thái đã nhìn nhầm rồi.
Lăng Tiêu đứng giữa biển lửa, mở cặp mắt màu tím yêu dị ra, ánh mắt lạnh như băng vô tình rơi vào trên người Du An Thái, khóe môi hơi nhếch lên, “Bây giờ ngươi muốn gì đây, bị ta đánh cho chạy chối chết, hay là dứt khoát hơn, mai táng luôn ở chỗ này cho rồi.”
Ánh mắt Du An Thái hắn ra tinh quang, biểu lộ lạnh lẽo, “Người trẻ tuổi, ngươi tự cho mình có tu vi đỉnh phong là thắng được lão phu sao? Lão phu nói cho ngươi biết, cường giả đỉnh phong chết trên tay lão phu không có mười thì cũng phải chín, đâu có thiếu một mình ngươi.”
“Vậy sao.” Lăng Tiêu nhạt nhẽo đáp lại.
“Được, hay lắm, lão phu cũng muốn xem xem, ngươi dựa vào cái gì!” Nếp nhăn trên mặt Du An Thái cũng rung động, hiển nhiên là đã phẫn nộ đến cực điểm.
Vừa dứt lời, thần hỏa xung quanh Lăng Tiêu đột nhiên thay đổi…