CHƯƠNG 410: THIẾT HUYẾT THẦN
“Toàn nói bậy nói bạ, nếu hôm nay lão phu không băm vằm ngươi ra, thì làm sao có thể tiêu nổi mối hận trong lòng.”
Du Minh nóng tính đã giận tới nỗi mặt đỏ tía tai, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu lóe lên hào quang hung ác.
Nói xong câu đó, một luồng khí thế cường hãn bạo phát ra khỏi cơ thể lão, uy áp của cường giả Thần cảnh ùn ùn kéo đến, khiến cho những người ở đây đều khẽ thay đổi sắc mặt.
Du Thanh Sơn còn chưa kịp ngăn cản, Du Minh đã động thủ.
Thân hình điên cuồng lướt về phía Lăng Tiêu, nhanh như chớp, nhưng lí trí của lão vẫn chưa bị lửa giận đốt rụi, trên đường lao tới còn bắn ra một đòn thử nghiệm với Lăng Tiêu.
Tuy chiêu thức này rất đơn giản không có chút hoa lệ, nhưng Du Minh là cường giả Thần cảnh, dù chỉ một nắm đấm thôi cũng có thể gây khó dễ cho người khác. Đương nhiên đây là nói về mấy người có tu vi dưới Đế cảnh, còn cùng cấp hả, ngoại công kích thử nghiệm này chẳng có chút xíu tác dụng nào.
Lăng Tiêu còn chẳng thèm đưa mắt lên nhìn, y mở tay, nơi ấy xuất hiện một ngọn lửa màu tím cháy hừng hực, bắn xuyên qua chưởng phong phía đối diện.
Trong giây lát, hai loại công kích va chạm vào nhâu, tiếng nổ ầm ầm trầm đục, chưởng phong tàn rụi, tia lửa bắn tung tóe, một vài người đứng khá gần liền bị đốm lửa chạm vào, suýt nữa đã đốt thủng da thịt rồi.
“Má ơi, lửa gì thế này, hãi hùng quá.”
“Ngọn lửa này thật dễ sợ!”
“Tim gan của gia cũng bị dọa tới nỗi đang đập ầm ầm đây này.”
“…”
Người bị đốm lửa chạm vào liền âu sầu trong lòng, tiếp tục ngẩng đầu giật mình nhìn Lăng Tiêu và Du Minh đang lơ lửng trên không.
Đúng lúc này, bóng Du Minh nhanh chóng xuyên qua tia lửa, hung ác lao thẳng tới Lăng Tiêu, thân hình quỷ mị xuất hiện ngay sau lưng y, linh lực khủng khiếp quấn quanh nắm đấm, mạnh tới nỗi xé tan không khí, phát ra tiếng ‘Xẹt xẹt’, thế như chẻ tre đánh thẳng vào đầu Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu bước sang bên cạnh một bước, nhẹ nhàng né tránh nắm đấm của Du Minh, rồi lại khẽ hạ người, ngọn lửa màu tím nhanh chóng bao trùm nắm đấm của y, càng ngày càng hung mãnh, đánh thẳng vào bụng Du Minh.
Ngọn lửa nhanh chóng xuyên qua y phục của lão, nấm đấm thẳng vào nơi yếu nhất trên bụng, lõm xuống một hố sâu như thế da thịt xương khó quan và mạch máu đều bị vò nát vụn.
Du Minh trợn ngược cặp mắt sung huyết, nhanh chóng đánh thẳng một chưởng vào mặt Lăng Tiêu ngay trước khi y kịp giết chết lão, bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, vì tránh một chưởng này, Lăng Tiêu đành phải chủ động lui về sau.
Du Minh cũng thuận thế lui lại hơn mười mét, mãi tới khoảng cách lão cho rằng khá an toàn mới dừng lại, bụng lão đã cháy đen, mơ hồ nhìn thấy máu thịt bên trong, cực kỳ đáng sợ.
Thấy cảnh này, mọi người không nén nổi tiếng hít khí.
Nói sao thì Du Minh cũng là một cường giả Thần cảnh hai sao, mới chỉ giao phong lần đầu mà đã rơi xuống yếu thế, đã vậy còn bị đánh cho thê thảm, rốt cuộc thì là vì thực lực của người nọ cao hơn Du Minh quá nhiều, hay do ngọn lửa của y quá lợi hại?
“Ta cảm giác, rất có thể Lăng Mặc này có tu vi Thần cảnh ba sao, thực lực cao hơn Du Minh một sao, cộng với ngọn lửa màu tím rất đặc biệt kia, Du Minh có bại cũng chẳng oan uổng!” Hoàng Phủ Lập đứng trong đám đông nheo mặt lại, hờ hững phân tích.
“Hoàng Phủ trưởng lão, ngài cho rằng bọn họ thật sự cấu kết với nhau sao?” Kiều Vô Song chớp mắt.
Hoàng Phủ Lập lắc đầu, “Cái này thì khó mà nói, không có chứng cớ xác thực, rất khó kết luận thật giả.”
Ánh mắt của Kiều Vô Song lại chuyển qua bóng người tuấn tú mạnh mẽ đứng trên không trung, những gì Lăng Mặc này nói không phải là vì y có sơ hở, mà ngược lại, y nói không sai, hơn nữa từng câu từng chữ đều có tính ám chỉ và dẫn dắt.
Thế nhưng mà trực giác lại nói cho hắn biết, Lăng Mặc và Du Tiểu Hắc kia không đời nào hợp tác với gia tộc Xích Huyết, đây chỉ là một loại dự cảm mà thôi, nếu đặt bọn họ đứng cùng một chỗ, hắn cứ thấy có một loại cảm giác kì quái mãnh liệt.
“Nếu như ta đoán không nhầm, thì ngọn lửa màu tím kia, chính là Kỳ Lân Thần Hỏa!” Hùng Tiếu bỗng lên tiếng, kiến thức của y rất rộng, nhiệt độ của ngọn lửa và uy áp lờ mờ này, tuyệt đối không thể nhìn lầm.
Kiều Vô Song quay phắt về phía y, “Hùng lão ca, ngươi xác định là Kỳ Lân Thần Hỏa chứ?”
Hùng Tiếu gật đầu khẳng định, “Đúng vậy, ta tuyệt đối không nhìn nhầm, nhưng tại sao hắn lại có được Kỳ Lân Thần Hỏa, chẳng lẽ…”
Y không cần nói hết câu kế tiếp, bởi vì chỉ có hai loại khả năng.
Một là Lăng Mặc có kế ước với Kỳ Lân, hai là y chính là Kỳ Lân kia.
Kỳ Lân tộc đứng đầu Tứ Linh, tuy phát triển tới ngày nay nhưng tộc nhân của họ chỉ còn lại không tới hai mươi người. Có điều không thể phủ nhận được, Kỳ Lân tộc rất may mắn, mỗi Kỳ Lân vừa sinh ra đã là cường giả, hơn nữa bọn họ rất biết bao che khuyết điểm, nếu chọc giận một người thì tất cả Kỳ Lân sẽ dốc hết toàn lực, ngay cả gia tộc Xích Huyết cũng có thể bị diệt.
Hiển nhiên Du Minh cũng ý thức được điểm này, ánh mắt hiện lên sự hoảng sợ.
Bây giờ lão đã hối hận rồi, nếu sớm biết y là người của Kỳ Lân tộc thì bằng mọi giá lão sẽ không để sự việc phát triển đến bước này.
Nhưng mà, nếu bảo lão bỏ chạy, dù lão không biết xấu hổ thì gia tộc Xích Huyết cũng biết, cho nên mặc dù Du Minh vô cùng kiêng kị Lăng Tiêu, nhưng cũng không thể bỏ đi như thế, huống chi chưa vạch trần được lời nói dối của y, lão không cam lòng.
Nghĩ vậy, Du Minh dứt khoát lui về trận doanh.
Đến nước này, trên bầu trời chỉ còn lại một mình Lăng Tiêu.
Bây giờ có hai con đường, hoặc là để y rời đi, hai là bọn họ liên thủ ép y ở lại.
Kiều Vô Song nhìn về phía Hoàng Phủ Lập, người nọ lắc đầu với hắn, uy lực của Kỳ Lân Thần Hỏa vô cùng mạnh mẽ, ông không thể nắm chắc liệu có ép y ở lại được không, kể cả có liên thủ với người khác cũng không thể chắc chắn hoàn toàn. Hơn nữa, Ngự Thú Công Hội liên hệ với yêu thú, càng không thể đắc tội với Kỳ Lân tộc.
Về phần Hùng Tiếu, thấy Kiều Vô Song nhìn qua, liền nói không chút do dự: “Sư phụ đã từng nói, nếu ngày sau nhìn lấy tộc nhân của Kỳ Lân tộc, nhất thiết không thể đối địch với họ.”
Những lời này đã cho thấy lập trường của y.
Nói thế, cũng chỉ còn Nam Trảm và Tề Hàng của Đan Sư Công Hội, hai người này một người là Thần cảnh một sao, một người là Thần cảnh hai sao, nếu liên thủ thì phần thắng cũng không lớn, lúc này, trên mặt cả hai đều hiện vẻ chần chờ.
Du Minh thấy thế, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, “Nam Trảm, Tề Hàng, lúc ở dưới địa cung các ngươi đã đáp ứng phải giúp ta đoạt lại nguyên tố chi tâm, chẳng lẽ các ngươi muốn đổi ý hay sao?”
Tề Hàng trầm giọng: “Đúng là ta đã nói thế, nhưng nếu trở thành địch của Kỳ Lân tộc, thì thù lao ngươi cam kết trả cho ta quá bất bình đẳng, cho nên ta muốn suy tính lại một chút.”
Nam Trảm không nói lời nào, nhưng thái độ của gã cho thấy gã cũng có suy nghĩ như Tề Hàng.
Ánh mắt Du Minh lạnh lẽo, một lũ lựa gió xoay chiều, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ ép các ngươi phải trả giá, “Tề Hàng, Nam Trảm, các ngươi cũng đừng quên, lúc thỏa thuận các ngươi chưa từng nói sẽ trở thành kẻ địch của ai, các ngươi đã nuốt lời như vậy, sau khi trở về ta sẽ báo cáo với các trưởng lão trong tộc.”
Tề Hàng không hề lay chuyển, sau lưng lão là cả một Đan Sư Công Hội, nói tới lực ảnh hưởng, gia tộc Xích Huyết sao có thể so được với Đan Sư Công Hội.
Nhưng Nam Trảm thì khác, gã chỉ thuộc một thế lực tầm trung trong Nam Lục, mà Nam Lục này là thiên hạ của gia tộc Xích Huyết, nếu như phải vạch mặt, rất có thể sau này gã sẽ không thể sống yên ổn ở Nam Lục nữa rồi, lúc này, sau khi nghe được mấy câu của Du Minh, sắc mặt gã khó coi đáng sợ.
Nam Trảm đành phải hạ giọng, “Du Minh, không phải là ta không giúp ngươi, mà là vì bọn họ đã rút lui hết rồi, nếu như ngươi cũng bại dưới tay hắn, một mình ta xông tới cũng chỉ tự tìm cái chết mà thôi.”
Mặc dù Du Minh biết mấy lời này của gã chỉ là giả mù sa mưa, nhưng gã không hề nói sai, nếu như vậy mà còn ép gã ra tay, ai có thể đảm bảo gã sẽ không đâm ngược lại một đao.
“Ài, Du Minh, ngươi thật sự làm ta quá thất vọng, cứ tưởng ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, kết quả nhiệm vụ không chỉ thất bại, mà còn bị kẻ khác đánh cho trọng thương, ngươi bảo ta phải nói ngươi thế nào đây?”
Mọi người sững sờ, chẳng lẽ người của gia tộc Xích Huyết lại tới?
Du Minh và Du Thanh Sơn cũng sững sờ, trong lòng bay lên một sự cuồng hỉ có nói nên lời, giọng nói này, chẳng lẽ vị lão tổ kia đã đến sao?
Hoàng Phủ Lập biến sắc, “Là Du An Thái, sao lão lại tới đây?”
Nét mặt Hùng Tiếu cũng trở nên nghiêm túc, cái người tên Du An Thái này, không kể y, chắc tất cả những người đứng ở đây đều đã từng nghe nói tới tên của lão, bởi vì lão chính là một trong mười Thần của đại lục Thông Thiên – Thiết Huyết Thần, một cường giả Thần cảnh bảy sao đỉnh phong danh xứng với thực, chỉ thiếu chút nữa là lão có thể trở thành cường giả Thánh cảnh rồi.
Kiều Vô Song ngẩng đầu nhìn qua Lăng Tiêu đang lơ lửng trên không trung, nếu thật sự là lão, chi dù Lăng Tiêu có huyết mạch Kỳ Lân cũng không thể nào địch nổi Du An Thái, phải biết, Du An Thái được xưng là Thiết Huyết Thần, đâu có phải cường giả Thần cảnh bảy sao thông thường.
Lăng Tiêu đang tự hỏi có nên mang Du Tiểu Mặc ra không, chắc hắn ở trong đó đã nóng lòng lắm rồi, không ngờ, đột nhiên lại xuất hiện thêm một đối thủ mạnh đến vậy.