Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Chương 20: Chương 20




Đi đâu rồi?

Cái tên khốn John kia cũng thật là, biết rõ thấp bé như vậy sẽ có thể bị bắt cóc bán lên núi mà sao còn không có tự giác gì cả. Nửa đêm canh ba anh nói thử xem phải đi đâu tìm người?

Nhưng cũng không biết là ông xã cẩn thận hay là do tầm mắt khá thấp, phát hiện từ cái thùng rác trong bếp đến cửa có một vệt nước. Tôi nghĩ chắc không phải tên kia đi đổ rác rồi đổ luôn cả bản thân vào đống rác chứ, vội mở cửa, nhưng mà nhìn trái nhìn phải vẫn không thấy ai…

Túi rác được đem ra khá muộn, đã quá thời gian thu dọn rác. Một túi lớn màu đen vẫn nằm ở đó, dường như cười nhạo báng sự tồn tại thấp bé của John.

Tôi bắt đầu căng thẳng thật sự, dù sao là mất người trong nhà tôi. Bà nó nữa, nếu đây chỉ là trò do tên tổ tông nhỏ John kia bày ra thì tôi không bắt hắn cởi truồng, bọc tã đi trên đường mới là lạ!

Hôm nay đúng là xui xẻo mà, trái tim này làm sao có thể liên tiếp chịu kinh hãi chứ?

“Mọi người cầm hết điện thoại đi. Hai người một tổ, chia nhau tìm xem.” Dù sao đây cũng là địa bàn của Mạnh Xuyên, anh ta vẫn còn chút tỉnh táo. Nói xong bèn sau đó lui về phía sau, đã chuẩn bị sẵn sàng phần của mình rồi.

“Đợi một chút.” Ông xã đột nhiên lên tiếng, sau đó nhặt một mẩu giấy cạnh cầu thang, nhìn có vẻ như là cố tình bị đặt ở đó. Ông xã ngẩng lên nhìn tôi, sau đó mọi người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là ông xã xung phong, bước tiếp bên cạnh cầu thang…

“A! Không nhìn thấy gì cả!” Mỹ Ngọc đột nhiên ồn ào một câu, đèn liền sáng lên. A… âm thanh vừa phát ra đã bị kìm lại.

Quả thật sau khi có ánh đèn mới nhìn được trên cầu thang lại có vài mẩu giấy.

Được đặt bừa bãi trên bậc thang.

Cái này là sao? Dụ địch xâm nhập? Tôi bị suy nghĩ của bản thân làm cho sợ hãi.

Ánh sáng không là vấn đề, nhưng những tòa nhà mới xây cao hơn 6 tầng trong thành phố đều có thang máy. Mà có thang máy thì các cầu thang bộ đều bị bỏ hoang, cho nên có cảm giác sờ sợ…

Tôi nắm chặt bả vai ông xã, Văn Văn vốn đã gần tôi lại tiến sát hơn vài phần, đứng cạnh hỏi, “A Hoa, sao tớ lại cảm thấy quỷ dị thế?”

Mỹ Ngọc không hiểu sao lại co rúm lại, “Em bảo này, hay chúng ta vào bếp lấy mấy con dao thái rau ra phòng thân?”

Tôi a một tiếng, sau đó chọc chọc ông xã, “Ông xã, nếu có chuyện gì không ổn, anh phải chạy trước, phải để lại con trẻ, sau khi lớn lên sẽ báo thù cho mọi người!”

Ông xã bất mãn nhìn tôi một cái, Trình Hạo Đông đột nhiên xông lên, rống một tiếng rung trời, “Lượng! Đừng sợ! Chú sẽ bảo vệ cháu!”

Sau đó, cả tòa nhà chín tầng đều vang lên âm thanh bật đèn… Ánh sáng thật sự đã tràn ngập. = =~

Thật ra tôi cảm thấy, người càng lớn lên lá gan lại càng nhỏ, chuyện biết được càng nhiều nên chuyện sợ hãi cũng ngày càng nhiều. Dọc đường đi nhìn thấy chó sẽ sợ nó đột nhiên nổi điên, lái xe trên đường lại sợ có người say rượu đang lái xe, sợ đồ vật kì lạ tự nhiên rơi xuống đầu, sợ tai họa bất ngờ, sợ bị truyền bệnh từ những người xa lạ, sự vô tư lúc nhỏ dần dần bị thời gian bào mòn đi… Chúng ta sống càng lúc càng cẩn thận.

Diễn xuất đầy hí kịch của Trình Hạo Đông khiến không khí dịu đi không ít, cũng không biết là đứa nào bắt đầu làm hại cả đám chuyện bé xé ra to.

Toàn bộ đều đi theo mấy mẩu giấy kia lên sân thượng, tôi bắt đầu gọi tên John! Thằng này những ngày nay được ăn no mặc ấm, không nên đột nhiên nghĩ quẩn chứ…

“Mạt Lị!” Đột nhiên một giọng nói thành thục vang lên từ bên kia bức tường, bên trong còn lộ rõ sự kinh hỉ, tôi nghe có chút không đúng, nhưng âm điệu đậm chất ngoại quốc này… hẳn là John rồi.

“Anh làm cái quái gì thế hả?” Tôi nhẹ nhàng thở ra, lập tức định đi lên.

“Không! Không được qua đây!” Đại khái là nghe được tiếng bước chân, trong giọng John bỗng tăng thêm sự sợ hãi, sau đó giống như là đắn đo một hồi, “Hàn đại ca có đó không?” Giọng nói lại có vài phần dò hỏi, “Hàn đại ca có thể tới đây chút không?”

“…”

Tôi phỉ nhổ! Lúc bà đây còn trẻ có cái gì chưa từng thấy? Trực tiếp đẩy ông xã đang đứng trước mặt tôi qua một bên, sau đó đến bức tường phía sau xem xét ~

“Ah ~!” Tôi trợn to mắt, cánh tay trần của đàn ông! Cánh tay trần của đàn ông ngoại quốc!

Tôi kinh ngạc nửa ngày, nhìn bộ đồ trẻ em vốn bọc trên người hắn bị thân thể to lên làm rách nát, chỉ còn vài miếng vải rách che khuất bộ phận quan trọng, vốn là chiếc áo T-shirt lại biến thành khăn quàng bọc trên cổ… Ack, hay nên nói là… vòng cổ?

Lại còn có đám lông ngực xoăn tít rậm rạp tung bay trong gió đêm, rất rêu rao.

Không thể không nói rằng lòng hiếu kì của phụ nữ vẫn nhiều hơn đàn ông, một đám nhao nhao đi theo, “Ah ~!” Văn Văn trợn trừng mắt, liền trốn sau tôi.

“Ah ~!” Mỹ Ngọc cũng đi theo xem, liền trốn sau lưng Văn Văn.

Tôi Đình sững sờ một lúc, sau đó bắt đầu “Ah ~!”

Tôi cảm thấy lúc này hẳn John rất muốn tự sát, hắn chỉ có thể dùng đôi tay che bộ phận quan trọng đi. Đồ sộ biết bao…

“Mạt Lị!” Ông xã trước nhíu mày, “Quay đi.” Sau đó liền từ từ đi lên kéo tên kia đến bên cạnh, thần sắc kích động, “Nói, cậu đã làm gì? Cậu đã ăn cái gì?”

“Giống mấy người thôi…”

Sau đó ông xã giống như nhớ ra cái gì, liền chạy về nhà, không quên hạ lệnh, “Mạt Lị, đi theo!”

Dạ! Tôi nghiêm túc đi theo.

Đã nghe được John lớn tiếng kêu “Hàn đại ca”, có vẻ cũng đuổi theo rồi, tôi đoán chừng hắn là che phía trước, cho nên…

Thật sự là tiện nghi cho đám phụ nữ kia rồi! Tôi căm giận nghĩ, lại nghe được Diệp Giai Bác luôn nhã nhặn gào thét đằng sau, “Chu Văn Văn! Em dám nhìn vào thứ đó thử xem!”

.

.

Ông xã bắt đầu đem toàn bộ đống đồ ăn ban nãy, kể cả những món không thích ăn, cũng đưa vào miệng.

Tôi quyết định vẫn nên để ông xã thử trước xem thế nào… Buổi tối nhất thời hưng phấn, hiện tại dạ dày vẫn còn khó chịu… Ánh mắt liếc xéo John đang bọc người trong chiếc chăn đỏ thẫm ngồi chính giữa chiếc sofa đỏ thẫm, hiện đang bị tra khảo.

“Sao cậu lại ra ngoài?”

“Đổ rác.”

“Vì sao lại nhốt mình ở bên ngoài?”

“Gió đẩy cửa vào.” Hắn có vẻ cũng rất uất ức, “Tôi đứng ngoài gọi mấy người, các người hoàn toàn không chú ý đến tôi…”

“…”

Tôi nhớ lại bản thân, quả thật có chút hưng phấn quá độ.

“Anh có thể nhấn chuông cửa mà!”

“Đần à, anh ta không cao đến đó!”

“Tôi đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, cảm giác kia với cảm giác lúc trước… @&()@,^&*(…” John phấn khởi quá mức, bắn toàn bằng tiếng mẹ đẻ.

“Tiếng Trung tiếng Trung!” Trình Hạo Đông ở bên ngắt lời.

“Tôi sợ có người đi qua, sợ bị nhìn thấy, nên mới lên sân thượng, lại sợ mấy người không tìm thấy, liền lưu lại kí hiệu…”





Tôi méo miệng, chú tâm lại mới nhớ ra không thấy ông xã đâu, lại thấy cửa phòng ngủ đã đóng lại, tôi tiến lên gõ cửa, liền thấy cánh cửa hơi hé mở ra, ông xã đã lôi tôi đi vào.

Anh mặc trên người áo T-shirt to đùng, quần cũng to đến khoa trương, hơn phân nửa là bị anh dẫm trên mặt đất, cả người nhìn càng nhỏ hơn. Kiểu ăn mặc này rõ ràng là của người lớn, tôi đột nhiên hiểu, rồi thấy anh vuốt mày, nói nghiêm chỉnh, “Đợi lớn lên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.