Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Chương 21: Chương 21




Nhìn bộ dạng nghiêm túc của ông xã tôi thật sự không nghiêm túc nổi, kiểu ăn mặc như trẻ em không được yêu thương của anh làm lòng người ta khó chịu biết bao.

Nhưng mà dưới ánh mắt cảnh cáo của anh, tôi chỉ kiên định gật đầu, lông mày cứng lại, “Được!”

Chờ đợi thời gian là cực kì buồn chán, từng phút từng giây đều là giày vò, ông xã ôm ngực ngồi bên giường, chân tự nhiên rủ xuống bên chiếc giường cao cấp, bàn chân nhỏ đáp lời thời gian, chập chạp mà nhịp nhàng đánh qua đánh lại, hơi cúi đầu, chỉ có cặp môi bị cắn đến đổ mọng là lộ ra sự căng thẳng của anh.

Chuyện tới bây giờ, tôi cũng chỉ lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc kì diệu kia xuất hiện, từng giây thần kinh đều căng cứng.

Nói thật, tôi thật sự tò mò vì sao thân thể có thể nháy mắt biến nhỏ, sau đó sẽ như thế nào mà biến lớn.

Ví dụ như tôi cũng tò mò, lỗ tai làm sao mà biến mất, những thứ đồ vật đã biến mất làm thế nào mà quay lại…

><~

Kiểu chăm chú này, dù là đám người kia ở bên ngoài hỏi thăm thì cũng bị xem nhẹ.

Tôi nhìn ông xã, sau đó lại tiếp tục tự thắc mắc về chuyện này, trên thực tế tên John kia thật sự quá kì diệu rồi, tôi chưa bao giờ biết lông ngực một người có thể xoăn như vậy! Dài như vậy!

Tôi lại nhớ lại tuổi của John… Quả thật, đã hai mươi mấy tuổi rồi.

Thời gian tích tắc trôi qua.

Một giây trôi qua, mười giây trôi qua…

Một phút trôi qua, mười phút trôi qua…

Rốt cục tích thành một giờ, hai giờ…

Ông xã…

Tôi giật giật cái cổ có chút cứng ngắc, rút cục nhịn không được mở miệng ~ tuy là phá vỡ sự chờ mong trong trầm mặc, đả kích nhiệt huyết chờ đợi của ông xã, là chuyện vô đạo đức, nhưng mà…

Tôi khẽ cắn môi, giọng nói thêm phần lo lắng, “Em mệt…”

Em có thể ngủ trước không…

Anh lẳng lặng ngẩng lên nhìn tôi, đáy mắt không thể che dấu sự nhụt chí cùng thất vọng khiến người ta động lòng, hại tâm tôi cũng không nỡ, cơ thể vốn đang chậm rãi tới gần gối đầu lại lùi lại, liều mình cùng quân tử! Nghiêm mặt, “Đợi lớn lên!”

Vì vậy tôi mạnh mẽ giữ vững tinh thần bản thân, nhưng mà mí mắt bắt đầu nhắm lại, một giây trôi qua, mười phút trôi qua…

Đến lỗ tai tôi dường như cũng sinh ra ảo giác ~

Khi nào trời sáng, đưa anh bộ quần áo hôm qua anh cởi ra được không…

Mạt Lị… Tôi dường như nghe thấy ai gọi mình, quay đầu lại, lại chọc chọc anh, yếu ớt đề nghị, “Ông xã à, anh nói khi em ngủ dậy liệu có lớn lên không?”

Hơn nữa nếu chuyện này xảy ra khi đến trường học thì quá là bi kịch. Anh nói xem liệu cha Tô Đình có một cước đá em bay ra khỏi trường học không?

Bực bội anh đè nén trong ngực cả buổi tối cuối cùng cũng chậm rãi biến mất, nhẹ gật đầu, giọng nói dịu dàng đến không ngờ, “Em ngủ trước đi.”

Lúc này tôi thật sự muốn nói không cần, muốn nói thật ra em chỉ mệt bình thường thôi, nhưng mà cơ thể tôi cứ như có ý thức, tự động nằm xuống giường, cũng không biết có phải gối không đủ mềm hay không, tôi mơ mơ màng màng mở miệng, “Ông xã, cho em mượn vai anh được không, em hứa sẽ không dùng sức…”

Tôi cảm giác anh bò lên giường giúp tôi đắp chăn, ống tay áo quá dài nên xượt qua mặt tôi, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, còn hơi ngứa. Anh nói, “Được, đầu tiên em phải chờ đã.”

Không biết tôi ngủ bao lâu, lúc mở mắt ra đã trông thấy anh đứng bên giường, dường như đã bỏ cuộc, thay lại bộ quần áo trẻ con tôi mua cho anh.

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy chua xót, cảm thấy đầu nặng trịch khiến đôi mắt tôi từ từ nhắm lại, lại cảm thấy anh đã tắt đèn phòng ngủ, khẽ mở cửa ra, ánh sáng trong phòng khách từ từ xuyên vào.

Đã trễ như vậy mà vẫn còn những người chưa về, tôi không khỏi mơ mơ màng màng nghĩ rằng đám bạn này không tệ, rồi lại mất ý thức, rơi vào mộng đẹp.

Ông xã…

Nhớ phải đặt báo thức nhé…

.

.

Thật ra tôi hơi kinh ngạc là mình ngủ được lâu như vậy. Lúc mở mắt ra, ánh mặt trời xuyên vào căn phòng làm người ta có chút hoảng hốt, tôi có loại ảo giác rằng mình vẫn đang nằm trên chiếc giường mềm mại ấm áp, ông xã đã đi làm như thường lệ, cái gì cũng giống khi trước, tất cả những thứ vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng…

Mà khi tôi đứng lên, nhìn bản thân trong giương mới biết rằng, tôi vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng này.

Không biết vì sao mà lòng lại trở nên phức tạp, tôi thở dài, lúc bóp kem đánh răng thì chợt nhớ ra ông xã không nằm trên giường…

Tôi bèn yên lặng đặt kem đánh răng xuống, thở dài, gọi một tiếng, “Ông xã?”

Lại ngẩng lên liếc nhìn đồng hồ treo tường, thời gian còn sớm, đợi ở nhà cũng khó chịu, hay là đến trường thôi. Tôi nghĩ.

“Ông xã?”

Không có người trả lời, tôi đi ra phòng khách, phát hiện cánh cửa thủy tinh vốn đóng nay đã mở, ông xã tựa vào song sắt ở lan can, đứng trên chiếc ghế đẩu chuyên dụng của John, trông khá cô đơn.

“Ông xã.” Lòng tôi lại chua xót.

Đôi khi vì chúng ta hy vọng quá nhiều, nên thất vọng cũng nhiều.

Anh quay người, cười trấn an tôi, “Sáng sớm tốt lành, Mạt Lị.”

Giờ mới nhìn thấy trong tay anh cầm một ly rượu. Trên bàn trà ở phòng khách còn thừa lại nửa chai rượu đỏ. Khuôn mặt anh hôm nay hơi tiều tụy, mọi người biết đấy, trẻ nhỏ mà tiều tụy lại càng làm lòng người ta khó chịu hơn.

Tôi nói, “Anh đến đây, Hàn Lượng.”

Anh yên tĩnh bước xuống ghế đẩu, đi tới gần tôi. Tôi không nói không rằng giật lấy chiếc ly đế cao trong tay anh, sau đó nắm tay anh, kéo anh đi đến phòng ngủ. Anh còn nói, “Anh không sao đâu, Mạt Lị.” Rồi anh cố ý nói bằng giọng nhẹ nhõm, “Sáng nay John đến tiệm rồi, còn phải xem đống nguyên liệu trong tủ đã mốc meo hay chưa nữa chứ. Buổi tối hôm qua bọn họ làm bánh ngọt, giờ đang cố nhớ lại từng chi tiết rồi.”

Tôi vẫn không nói gì, chỉ vào giường nói lớn, “Đi lên.”

Anh lẳng lặng đứng sau tôi không động đậy, trong lòng tôi khó chịu, thở sâu, “Rốt cục anh bị làm sao vậy?” Vừa mở miệng ra là nước mắt tôi bắt đầu ngưng tụ, liều mạng cắn răng ngăn nước trong hốc mắt lại, “Anh là chồng em, anh là ông trời của cái nhà này, chuyện đã đến như vậy thì cả anh và em đều không có cách thay đổi, anh sao không thể nhìn vào mặt tích cực chứ?”

“…” Đột nhiên, anh nhẹ nhàng nhìn tôi, “Anh không thờ ơ nổi.”

Lời này giống như một cú đấm trúng vào cả người tôi, làm tôi giật mình, nước mắt nhanh chóng tuôn ra, tôi khàn giọng, đang muốn nói gì, đã thấy anh bỏ tay tôi ra, giận dỗi bò lên giường, sau đó dùng chăn che phủ bản thân.

Tôi lập tức cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng lẽ là do rượu sao?

Lau nước mắt đi, “Hàn Lượng, anh bắt đầu! Nói rõ ràng đi!”

Nhưng đứa bé chết tiệt đó rõ ràng dám không để ý tôi, hỗn láo, tôi cũng bò lên giường, lôi chăn của anh ra, phát hiện anh vẻ mặt uất ức nhìn tôi, biểu hiện rõ ràng là ảo não vì ban nãy lỡ lời.

Thấy tôi không nói chuyện, anh lại kéo chăn về, sau đó trở mình, cả người co lại, tôi thấy anh đột nhiên giở tính trẻ con ra, giọng nói cũng mềm mại, “Em không có thờ ơ.”

Em chỉ sợ hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.

Từ nhỏ đến lớn, em không bao giờ dính được tý chuyện gì tốt. Mua cocacola với bọn Dã Miêu, đứa nào cũng trúng giải “thêm một lon”, chỉ có em không có cái gì. Nhưng mà toàn bộ những chuyện không tốt đều có một phần lỗi là do em, ví như xác suất trúng phải cái chuyện bé đi này gần như bằng 0, nhưng mà mọi anh xem, tại em nhét miếng bánh đó vào miệng anh nên anh mới phải trải qua chuyện này cùng em…

Vì em sợ nên em thầm trốn tránh.

“Anh biết…” Anh vẫn giấu mình trong chăn, đột nhiên lên tiếng, giọng nói tràn đầy căm tức, “Vì sao John có thể!”

Anh bình thường không như vậy… Anh không uống rượu.

Tôi sờ trán anh, “Đừng trùm kín đầu.”

Anh yên tĩnh một lúc mới nghe lời nhô đầu lên một chút, ít nhất cũng lộ ra cái mũi đang thở. Anh nói thêm, “Anh buồn ngủ rồi, em đi học trước đi.”

“Nhưng mà…”

“Hôm nay anh sẽ không ra ngoài…” Nói xong lại bổ sung một câu, “Em về nhà nhất định sẽ thấy anh.”

“Ông xã…”

“Mạt Lị!” Giọng anh đột nhiên có vài phần nóng nảy, như là không muốn để tôi thấy anh bối rối thế này.

“Anh không được uống rượu nữa.”

Anh nhắm mắt lại nhẹ nhàng gật đầu, tôi nghĩ, anh có lẽ đang sợ đối mặt với tôi, có lẽ anh cảm thấy anh đã không còn ngang hàng với tôi nữa… Anh có lẽ muốn ở một mình, lại không thể ép mình đuổi tôi đi…

Tôi tạo áp lực cho anh sao?

Tôi cắn răng nghĩ lung tung, nhưng cũng cảm thấy dường như cần phải để cho anh không gian để thở, tôi ngồi bên giường không biết nên làm sao cho phải, hay vẫn nên đi ra ngoài một lát?

“Đợi chút…” Anh đột nhiên mở miệng. Sau đó quay người, đôi mắt mở to có chút áy náy nhìn tôi, vươn tay xoa đầu tôi, đột nhiên chảy nước mắt. Anh nói, “Anh xin lỗi.”

Tôi chớp chớp mắt, có gắng tìm cách nở nụ cười, lắc đầu. Giọng nói có chút khản, “Anh ngủ một lúc đi…”

Trong chốc lát, anh lại gượng gạo chui vào chăn.

Như một đứa trẻ.

Tôi thở dài, cũng không muốn nghĩ gì nữa. Sau khi rửa mặt liền đi ra ngoài.

Chúng ta… thật sự cần không gian để tỉnh táo.

.

.

Tôi không yên lòng suốt buổi sáng.

Giáo viên hết giờ còn gọi tôi đến nói chuyện một hồi. Nhưng mà do trước đó Tô Đình đã gọi điện giải thích rồi nên cũng không làm khó tôi quá mức.

Giản Hạo hôm nay không đi học, Trình Gia Thượng nhìn tôi nhưng dường như cũng nói ít đi, trong lớp các bạn thỉnh thoảng nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, nhưng không ai lời ong tiếng ve một câu.

Tôi ngồi đếm mệt mới úp mặt xuống bàn, làm sao bây giờ… Tôi cũng không nghĩ chuyện này nghiêm trọng như vậy, thật sự là lúc trước tôi suy nghĩ quá đơn giản nên mới xem nhẹ suy nghĩ của ông xã. Anh lúc trước không thuốc không rượu, lẽ nào anh không thở nổi như thế là vì những áp lực do tôi gây ra hay sao…

Cả ngày hôm nay tôi cũng cảm nhận được thứ áp lực đó.

Đến mức trăm phần khó chịu.

Còn đang suy nghĩ miên man gì đó thì nghe được từ trên hành lang truyền đến tiếng người chạy rầm rầm, bởi vì quá to nên không cách nào không để ý…

Trong tích tắc, cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, tôi bởi vì xúc động đến cực điểm nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào người đang đứng ở cửa ra vào kia. Chẳng qua là khi tiêu cự của mắt tập trung vào người đang thở dốc ấy, nghe được tiếng gọi quen thuộc mà khó hiểu ấy, cả người tôi rơi vào trạng thái mất hồn…

“Mạt Lị!”

Tôi dường như có thể nhìn thấy vẻ mặt của người giáo viên đang giảng bài trên bảng trở nên cứng ngắc.

Tôi chậm rãi xoay người, từ từ nhìn kĩ người kia, chậm rãi đứng lên…

Anh vẫn chưa bỏ ý định, thần sắc kích động gọi tiếp, “Mạt Lị!”

Ông xã?

Ông xã!?

Anh… biến về rồi!?

Tôi như bị sét đánh, khó tin trợn trừng mắt, tinh thần đột nhiên giống như chấn động, vẫn đứng nguyên một chỗ, tiếng “Ch…” vừa thốt ra chết sặc ở cổ họng, tôi bây giờ đang ở lớp, mấy chục ánh mắt đang nhìn tôi, không thể gọi, gọi là gặp rắc rối… Nhưng lỡ nói ra rồi, tôi ngang ngạnh chuyển lời, “Cha!?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.