Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Chương 8: Chương 8




“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Tôi cúi người nhìn ông xã, hỏi.

Bước chậm rãi dọc theo bờ đê, trên mặt sông gió thổi mái rượt, thổi vào người cực kì dễ chịu. Tôi thừa nhận, dù cơ thể anh nhỏ đi nhưng đầu óc thì vẫn tốt hơn tôi nhiều.

“Tối nay có hẹn đi ăn cơm.”

“Ah…” Đại khái theo lời ông xã nói thì chúng tôi sẽ tìm bạn bè làm đồng minh. Tôi méo miệng, bất ngờ nói “Mấy người đó nghe được giọng nói này của anh, chắc không tưởng đây là trò đùa chứ?” Không đợi anh trả lời, tôi vừa cười vừa ôm họng giả giọng trẻ em, “Này, tôi là Hàn Lượng Lượng ~ “

“…” Ông xã không nói gì, liếc tôi “Mạt Lị tiểu thư, tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi?”

Tôi cười hì hì. Anh cũng không nói gì thêm, chỉ vươn tay ra dắt tôi đi.

“Dạ?”

Tôi tưởng anh có gì muốn nói, nhưng anh cứ nhìn thẳng phía trước, chỉ dùng bàn tay nhỏ của mình nắm chặt tay tôi, hại tim tôi loạn nhịp mà không có lý do. Tôi mỉm cười, cầm ngược bàn tay anh, đong đưa.

“Mạt Lị,” Anh gọi tôi, bởi động tác đong đưa tay của tôi quá khoa trương nên bả vai thẳng tắp, thấy tôi nhìn lại anh nói tiếp, mặt vô cảm “Em vung tay mạnh quá.”

><~ chẳng lãng mạn gì cả!

Tôi híp mắt không thèm so đo với anh nữa, đột nhiên lại nhớ ra con ghẻ kí sinh kia “John đâu rồi?”

“Gần đây có một thiên đường dành cho trẻ em.” Ông xã nói như nói một chuyện rất đơn giản “Năm tệ có thể vào nhà cao su*, chơi rất lâu.”

(* cái nhà mà trẻ con hay vào nhún nhảy ấy)

“= =~…”

Nên mới nói ông xã thông minh hơn tôi nhiều mà.

**

Những người bạn đáng tin của ông xã chính là ba tên sau đây, Trình Hạo Đông, Diệp Giai Bác, Mạnh Xuyên.

Nghe nói bốn người này học cùng một trường cấp 3, bởi vì thường xuyên tham gia các cuộc thi đấu huấn luyện nên rất thân với nhau.

Thời gian ông xã hẹn gặp họ vẫn còn khá lâu, nhưng hai chúng tôi cũng chẳng có chuyện gì để làm, đến sớm một chút ngồi điều hòa còn hơn.

Địa điểm ông xã hẹn là một nhà hàng khá xa theo phong cách châu Âu trang nhã, người phục vụ đại khái hỏi chúng tôi chừng nào thì ba mẹ đến, ông xã lấy bừa một lý do, khiến chúng tôi được dẫn vào một gian phòng. Sau khi gọi điện nói cho ba người kia vị trí cụ thể và tên phòng, ông xã mới chính thức cùng tôi bàn bạc biện pháp xử lý.

Ý của ông xã là công ty của anh có 7 người, ai cũng đều thật thà, trẻ tuổi, đầu óc nhanh nhạy, cộng với việc gắn bó với công ty từ lúc mới thành lập và đều một lòng phấn đấu nên tất cả đều rất đáng tin cậy.

Hơn nữa may mắn chính là công ty đã đi vào quỹ đạo. Trò chơi phát hành gần nhất cũng chiếm được không ít người chơi, tiền lời cũng đủ cho mọi người cơm no áo ấm một thời gian dài, cộng thêm các vấn đề kĩ thuật của trò chơi mới đã được kiểm tra xong, thí nghiệm cũng thành công, tiền lời trong tương lai cũng rất khả quan.

Dù sao cũng có thể điều khiển mọi thứ thông qua máy tính, ông xã ngoài việc không thể lộ mặt trước công chúng ra thì cho đến khi tìm được phương pháp xử lý chuyện này anh cũng hoàn toàn có thể an tâm nghỉ ngơi.

Còn quán cà phê của tôi chỉ e phải tạm thời “Đóng cửa”, thợ điểm tâm thì sức khỏe không đủ, chỉ sợ còn không đủ sức nhào bột. Hơn nữa trong quán có nhiều khách quen, bà chủ đột nhiên biến mất tuyệt đối là tin lớn, không chừng còn không được bảo hiểm.

Ông xã đang viết tên một số người quen lên trên tờ giấy ăn, nói nên chuyển nhà. Ở chung cư hệ thống camera và giám sát cao cấp, thêm việc tôi đã quen mặt với nhân viên bảo vệ, giờ người thì đột nhiên không thấy, lại có trẻ con đi ra đi vào, chuyện này dĩ nhiên có vấn đề. Dù sao thân thể tôi không biến đổi quá nhiều, ngoại trừ mặt trẻ hơn một chút. Nếu tôi đeo kính râm và ăn mặc già dặn thì việc giả thành Hàn phu nhân cũng không phải là khó.

Cha mẹ chồng bên kia vì thường ngày tôi vẫn ân cần thăm hỏi nên tạm thời có thể giấu được, miễn cho hai ông bà lo lắng.

Còn cha mẹ tôi, sau khi bọn họ ly hôn cũng nhanh chóng tạo dựng cho mình một gia đình khác, căn bản cũng khó gặp gỡ.

Mặt khác mấy chị em luôn sợ thiên hạ không loạn của tôi, mặc dù có lúc rất không đáng tin cậy nhưng vào những lúc quan trọng đều rất đáng tin.

Sau khi sắp xếp xong mấy mối quan hệ đó, tôi bắt đầu an tâm hơn.

“Đúng rồi ông xã, anh thật sự sau khi lên cấp ba mới bắt đầu dậy thì à?” Tôi đột nhiên nhớ tới chuyện tên tiểu tử Trình Hạo Đông nói trước kia, rằng ông xã mới lên cấp 3, bởi vì vấn đề chiều cao, đã được xếp ngồi ở dãy thứ ba từ trên xuống. Nếu như trong lớp xếp hàng theo thứ tự từ cao đến thấp thì anh vẫn đứng lẫn trong đám nữ sinh = =~

Lại nghe nói sau đó ông xã luôn cố gắng, mỗi ngày nhét trong cặp hai hộp sữa bò, mưa không đổi gió không thay, ngụ ý là để cao lên, quả nhiên suy nghĩ rất sâu sắc.

Bởi vì kết hôn lâu như vậy nhưng tôi cũng chưa từng thấy anh uống sữa nên cứ tưởng Trình Hạo Đông nói đùa. Giờ nghĩ lại, ông xã hôm nay giống như một đứa bé bình thường, da trắng nõn nà như một chiếc kẹo, không chừng chuyện đó là thật cũng nên.

Ông xã không thèm để ý tôi. Tôi nghĩ chắc anh hiểu nhầm ý tôi rồi. Ý của tôi là nếu chuyện đó thật sự hữu hiệu, vậy từ nay tôi sẽ mỗi ngày ăn hai quả đu đủ, như thế chẳng mấy chốc cũng có thể thành siêu “ngực” rồi?

Nghịch ngợm một lúc cũng khiến thời gian trôi qua cũng rất nhanh. Đúng lúc quay lên nhìn đồng hồ thì cửa phòng bị đẩy mạnh… Trình Hạo Đông gần đây lôi lệ phong hành*, đứng thẳng người ở cửa nhìn chúng tôi, lớn giọng nói “Xin lỗi, chú nhầm phòng!”

(* ám chỉ việc nóng nảy, vội vã.)

“Uỳnh!”

Cánh cửa lại nhanh chóng đóng lại.

Tôi sửng sốt hai giây, ở bên ngoài cửa lại có tiếng hai vợ chồng nói chuyện với nhau “Hàn Lượng không có trong đó.”

“Anh cũng thật là, chẳng chịu nghe chõ rõ gì cả.”

“Không đúng, là phòng Venice mà…”



Không khí ngoài đó ngưng đọng mấy giây, cánh cửa lại mạnh mẽ bị mở ra, Trình Hạo Đông nhìn ông xã chằm chằm một lúc lâu, bỗng nhiên vui vẻ hẳn, đứng thế trung bình tấn, hai tay dang rộng, dùng một loại ngữ điệu khoa trương rất đáng đánh nói “Ôi chao! Lượng… Lượng! Đến ôm chú cái nào, đến chú ôm ~”

Tôi shock nặng, thay ông xã lườm cái tên Trình Hạo Đông tính trẻ con kia, chợt nghe bà xã anh ta là Mỹ Ngọc kinh ngạc kêu lên “Ah! A Hoa! Trông cậu trẻ hơn ít nhất 10 tuổi! Ông trời ơi ~”

**

Trình Hạo Đông vẫn muốn bế ông xã trên đùi mình.

Tôi không có ý kiến, ông xã không chịu.

Mọi người đến đông đủ rất nhanh, bởi vì đều ở trong cùng một thành phố nên cuối tuần vẫn hay hẹn nhau đi ăn. Trước lạ sau quen, tôi với Tô Đình vợ Giai Bác, Văn Văn vợ Mạnh Xuyên và Mỹ Ngọc đều thân nhau.

Nếu các cô ấy rảnh còn có thể chạy đến quán cà phê của tôi uống trà chiều.

Chuyện bé đi cũng đã rõ rành rành, nói một câu, mọi người hiểu rất nhanh, cũng chấp nhận rất nhanh.

Văn Văn cứ sờ sờ má tôi, lại váo cánh tay véo cái đùi, có vẻ rất hâm mộ.

Mạnh Xuyên theo lĩnh vực y học phân tích điều này là không thể, nói cái gì mà có thứ gì đó tái tạo lại tế bào thần kinh, cái gì tái sinh cơ năng hay là trẻ lại, tóm lại tôi không hiểu dù chỉ là một câu. Nhưng mấy người đàn ông kia lại bừng bừng khí thế thảo luận.

Chỉ là Trình Hạo Đông thỉnh thoảng lại gắp thức ăn đưa đến cạnh ông xã, nói “Ah ~ Há miệng nào, chú cho ăn ~ “

= =~

Mỹ Ngọc hỏi tôi trẻ lại rồi, đã có dự định gì chưa, tôi đột nhiên lại nhớ đến ý nghĩ ban nãy, phát hiện ra nếu không thể mở tiệm thì đúng là chẳng có chuyện gì cả. Nhớ lại tuổi trẻ ngang ngược lúc trước, lại nhớ ra cha Tô Đình là hiệu trưởng một trường học trong thành phố… Tôi lôi Tô Đình, hỏi nhỏ “Cậu nói xem, tớ không có CMND, cùng lắm là sẽ không thi lên, có thể quay lại trường được không?”

Tô Đình nghĩ nghĩ, “Cậu muốn đi học?”

“Ừ.” Tôi gật đầu, càng nghĩ càng thấy nên làm thế. Thứ nhất có thể giấu diếm thân phận, thứ hai còn có thể học thêm một chút văn hóa.

Tô Đình cúi đầu, nghĩ một lúc liền nói “Vấn đề này có lẽ không khó, ” sau đó híp mắt nhìn tôi “Nhưng mà… Tớ có điều kiện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.