“Điều kiện gì?” Tôi bị biểu hiện buồn vui thất thường của Tô Đình làm cho khó hiểu.
Tô Đình ngẫm nghĩ, trực tiếp mở miệng, “Chồng tớ nói Hàn Lượng nhà cậu lúc đi học đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, năm nào cũng đứng nhất, không người nào có thể địch lại.”
“Haiz, cái này đều là quá khứ rồi mà…” Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng vẫn thoáng chút đắc ý… = =~
“Có xem show truyền hình thực tế* mới chiếu không?”
(* nguyên văn là ‘tiết mục’, nhưng Lót nghĩ chắc là kiểu những chương trình truyền hình như kiểu đuổi hình bắt chữ hay chiếc nón kì diệu gì đó thôi)
” Show truyền hình thực tế?”
“Chính là cái chương trình bắt một vài sinh viên chưa tốt nghiệp hay nghiên cứu sinh đi làm bài tập học sinh tiểu học ấy.”
“Có ấn tượng.”
“Đúng không, để chiến thắng cũng không phải dễ dàng đâu.”
“Cho nên?”
“Có thấy nên để Hàn Lượng nhà cậu tới chứng minh chính mình không?”
“Cái gì?”
“Đám nhóc ở lớp tớ thật sự khiến người khác phải đầu đầu!”
“Bọn nào cơ?”
“Đồng phục tiểu học của Đông Phương được công nhận là đẹp nhất thành phố, có muốn nhìn ông xã cậu mặc lên người, đeo khăn quàng đỏ, chế phục dụ hoặc*.”
(* chế phục dụ hoặc là nét hấp dẫn người khác vì mặc đồng phục ~ tạm hiểu vậy.)
“…”
“Thật ra gần đây tớ với hai đồng nghiệp đang cạnh tranh chức chủ nhiệm, trên tay chưa có thành tích nào nổi bật.”
“À?”
“Nếu Hàn Lượng nhà cậu muốn xin nghỉ, tớ nhất định duyệt. Nghỉ dài hạn cũng duyệt!”
“Duyệt giả?”
“Đi để tự tìm hiểu về cuộc sống học đường, về sau có thể hướng dẫn con hai người, tương đối có kinh nghiệm.”
“…”
“Dù sao cậu cũng muốn đi học, một mình anh ấy ở nhà, dễ buồn chán mà học thói xấu, tớ có thể giúp cậu theo dõi!”
“Tô…”
“Chẳng qua có thể thuyết phục chồng cậu đồng ý cũng không phải chuyện dễ dàng, chồng cậu có yêu cậu hay không yêu cậu chính là thể hiện ở hành động này rồi.”
“Tô Đình…”
“Như thế nào đây?” Cô nhìn tôi không đến ba giây đồng hồ, ngay trước khi tôi mở miệng đã cướp lời, “Quyết định vậy nha? Vậy được, tớ đi giúp anh ta xử lý thủ tục nhập học! Đương nhiên ~” cô vừa cười vừa nghiêm mặt nhìn tôi, “Đây là điều kiện để tớ đi thuyết phục cha tớ!”
Thật ra tôi muốn nói…
Tô Đình cậu mà làm chủ nhiệm lớp học đó… Thật sự là khiến đám học sinh lớp cậu phải đau đầu rồi! ><~
Lúc quen biết Tô Đình, cô ấy còn chưa phải là một Diệp thái thái*, mà là một cô gái nhỏ dễ bị căng thẳng**, trong đầu tràn đầy nhiệt huyết đối với sự nghiệp giáo dục em nhỏ.
(* chỉ những bà giáo khắt khe, nguyên tắc | ** nguyên bản là ‘rối loạn thần kinh’, nghĩa là dễ bị stress, căng thẳng,… Lót thấy để là dễ bị căng thẳng sẽ thích hợp hơn, dù sao cũng là giáo viên mà.)
Chẳng qua nghe Diệp Giai Bác nói, Tô Đình soạn bài rất cẩn thận, thường khi giao bài tập, đều tự làm trước một lần, thử xem độ khó có vượt quá sức học của học trò không.
Tôi gần đây cho rằng cô là một nhân vật bước ra từ những bộ manga Nhật Bản tràn đầy nhiệt huyết, cử chỉ khoa trương, không ngờ được trẻ con hoan nghênh, cũng đã quen cùng cô không biết lớn nhỏ.
Ngẫm lại, trường tiểu học Đông Phương trong thành phố cũng có chút danh tiếng, giáo viên có trình độ, loại đi vào nhờ nhiệt huyết thế này… không bình thường… = =~
Dù sao dựa vào hiểu biết của tôi về Hàn Lượng, loại chuyện này không cần bàn nữa, chỉ có điều…
Tôi lại muốn thử thuyết phục anh.
Chẳng lẽ tôi lại đến bước đường cùng hay sao? Tôi xông về phía ông xã đang ngồi, cắt ngang cuộc đối thoại của đám đần ông, sau đó ôm ông xã tôi ra giữa, lại để anh ngồi trên đùi, nửa bắt buộc cầm một miếng dưa chuột ngâm tiêu nhét vào trong miệng anh, nhận lấy ánh mắt khinh bỉ từ mọi người, giả vờ như lơ đãng mà nói, “Ô ông xã… anh có yêu em không?”
“Khụ khụ khụ…” Ông xã giống như bị sặc.
Tôi vỗ vỗ bờ vai nhỏ nhắn của anh, thỏa mãn nhìn biểu hiện ấy, bé ngoan, quả thực là chưa từng khiến tôi phải thất vọng.
**
Ông xã tìm những người này để thương thảo đối sách hoàn toàn là có đạo lý của anh, cần để bọn họ ra mặt khơi thông quan hệ, thay chúng tôi dọn dẹp phòng cho thuê cùng dọn nhà cùng các loại vấn đề.
Tóm lại nhà John rất lộn xộn, không bắt tôi liều chết liều sống vận chuyển nữa, tôi đột nhiên cảm thấy lòng tràn ngập biết ơn.
Mấy đứa trẻ ở một mình, điều kiện hàng đầu chính là muốn những người xung quanh thật lạnh lùng, miễn cho có người quan tâm đến cái bát quái này. Chỉ là dù sao nếu trong nhà không có người lớn cũng có cảm giác không an toàn, nếu có kẻ cướp đến, đến cả sức mạnh để chống cự cũng không có.
Cho nên thảo luận tới thảo luận lui, Mạnh Xuyên và Văn Văn quyết định cống hiến một căn phòng nhỏ cho chúng tôi.
Bọn họ trước khi kết hôn là một đôi hàng xóm, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc thừa của Phật, dù sao sau một hồi giúp đỡ lẫn nhau cũng dọn đến cùng nhau luôn rồi. Sau khi kết hôn vẫn để lại căn hộ trống không, hôm nay chúng tôi gặp nạn, cũng vui lòng đưa ra cứu trợ, một mặt trên danh nghĩa có một người giám hộ, ngăn cản không ít lời ong tiếng ve, thứ hai là có một người quen biết rõ chân tướng sự việc, áp lực tâm lý giảm bớt không ít.
Tôi liền vỗ ngực một cái, nói với Văn Văn, về sau nếu có gì tôi có thể giúp đỡ, cho dù là sai bảo, nhất định không đùn đẩy.
Cải trang thành bộ dạng khi trước hay vẫn có tám chín phần tương tự, bảo vệ khu dân cư tỏ vẻ không sao hết dong dài, hứa hẹn sẽ chăm sóc căn phòng trống thật tốt, tôi lại mua quần áo ba lô cho phù hợp với “thân phận” hiện tại, sau đó đối với ông xã động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ tình*, nhằm bắt tay vào làm bài khảo sát trước khi nhập học.
(* động chi dĩ tình: dùng tình cảm tác động đối phương | hiểu chi dĩ tình: dùng đạo lý tác động đối phương)
Tôi là dùng thân phận học sinh bán chính thức bước vào trường học, có tư liệu nào không dùng được, đều nói là lúc dọn nhà bị cháy, vẫn đang trong giai đoạn bổ sung… Sau đó đem lời nói và hành động của bản thân giả làm người nơi khác, tình tiết tôi cũng còn chưa biết rõ ràng, dù sao giáo dục là bắt buộc, địa chỉ hiện tại cũng không còn là vấn đề quá lớn, tăng thêm có chỗ dựa, chủ nhiệm mới đều một mắt nhắm một mắt mở, liền bản thân cũng muốn tự khinh bỉ rồi.
Trước khi làm bài khảo sát tôi giả thiết vô số khả năng, ví dụ như bỗng nhiên nổi tiếng gì đấy. Nhưng không nghĩ tới bỏ bê việc học đã lâu, tất cả đều quên sạch rồi, trước kia bài “Thơ Mộc Lan” còn coi như lưu loát giờ chỉ nhớ đại khái “Blah blah blah”…
Toán học hình học như đã từng quen biết đều quay lại, nhưng thực sự, tôi cảm thấy Thiên Đường cách tôi rất xa.
Khi trước đọc vài quyển sách, đều nói nữ chính khi quay về học lại cái gì cũng cướp được vị trí đầu tiên làm rung chuyển đất trời, nhưng hiện tại tôi thấy riêng đối với tôi, đến trường là rất nhục nhã = =~
Về phần anh văn, a ha, cả 26 chữ cái tôi đều thuộc, nhưng gộp lại thành từ và thành câu, tôi choáng luôn…
Tôi đoán lúc hiệu trưởng nhìn thấy phiếu điểm của tôi nhất định rất shock, dù sao lúc Tô Đình gọi điện thoại thông báo tình hình cho tôi, tôi lập tức hiểu được.
Đương nhiên liền được xếp vào lớp cá biệt.
Về mặt ông xã thì cũng dễ giải quyết, lý do tương tự được vận dụng lần 2 rất tốt, Tô Đình nói đại học thì khỏi phải nói, cấp 3 dường như khó giải quyết, nhưng vầng sáng đã chịu qua chín năm giáo dục bắt buộc, sắp xếp một chỗ ngồi cơ bản không có vấn đề.
Nhưng không biết có phải bình thường an nhàn đã quen hay không, đồng hồ báo thức vẫn không so được với đồng hồ sinh học, ông xã cũng không gọi tôi, giống như vẫn còn tức vụ tôi mua cái cặp đỏ chót cho anh.
Anh không bao giờ đánh tôi, nhưng thỉnh thoảng cũng có tỏ chút thái độ.
Chỉ là tôi nhìn bộ dáng này của anh, đại khái cảm thấy được nể trọng, ngồi một hoặc hai tiết học, sẽ tự trở về. Còn phần tôi… Trong tiếng hét chói tai bắt đầu thu dọn đồ đạc, lòng vừa thấp thỏm lại vừa mong muốn được quay lại sân trường.
Cái gọi là lớp cá biệt là lớp có học sinh trường nhất định phải chấp nhận, nhưng thành tích không được tốt, cũng là những đứa giáo viên không quản được.
Bởi vì tôi chỉ là muốn quay lại trường học, thêm nữa đã tháng sáu, sắp sửa đến kì thi học kì rồi đến kì nghỉ lễ, trước hết để tôi trở lại thời cấp hai, sau đó thừa dịp nghỉ hè làm phong phú thêm nền tảng cơ bản, thỏa mãn tâm nguyện của tôi mà thôi.
Ngày đầu đến trường đã đi muộn, thật sự không được, tôi một bên nghĩ lung tung, một bên chạy chậm đến trường.
Không ngờ vừa bước vào cổng trường đã nhìn thấy một thằng nhóc mà đến nằm mơ tôi cũng không ngờ ~
“Giản Hạo?”
Đến muộn mà vẫn còn ung dung như vậy! Tâm tình phấn khởi vì quay lại trường, tôi nhất thời hăng máu, tiến lên túm cánh tay hắn, kéo về phía trước, “Tranh thủ thời gian! Muộn rồi!”
**
**
**
Giản Hạo đại khái bị tôi kéo đi 4-5 m mới kịp phản ứng, cánh tay tiêu sái vẽ một đường trong không trung, nhẹ nhàng thoát khỏi sự khống chế của tôi, rồi dùng ánh mắt ác liệt liếc tôi, giật mình, chậm chạp ah một tiếng, “Là cậu.”
Tôi cười, “Trí nhớ không tệ.” Sau đó giơ cổ tay lên nhìn… Không xong, lại nhìn hắn, hắn không có vẻ sẽ đáp lại lời tôi, cũng thật là một đứa bé cá tính… Tôi cũng ốc không mang nổi mình ốc, gật đầu với hắn một cái, sau đó nhằm hướng phòng học mà chạy.
Quang cảnh sân trường có mình hắn lại khiến một học sinh đã lâu không tới lớp như tôi đây đột nhiên tìm được một loại tình cảm mãnh liệt đã lâu, giống như một nơi quen thuộc bỗng trở nên lạ lẫm, lý trí một mực nói với bản thân đây không phải thật, không phải thật, nhưng thật sự đã về lại rồi… A a, a!
Trăn trở một phen mới tìm được văn phòng chủ nhiệm, trong ấn tượng của tôi, “chủ nhiệm lớp” gần đây tương đương với “giáo viên môn Văn” tương đương “nữ”. Thừa lúc một giáo viên nào đó chỉ một thầy khác cao mét chín, cũng nói người đó là chủ nhiệm lớp tôi, thầy Lý, đầu óc tôi giống như không thể tiếp nhận nổi.
Thầy cũng nhìn thấy tôi, làn da trắng nõn cùng mấy sợi tóc vàng bên chiếc kính, tất cả đều để lộ ra khí tức người học thức, vào thẳng chủ đề, “Em là Mạc Lệ Hoa a.”
Nói tiếng phổ thông thật chuẩn. Tôi vội vàng bước nhanh qua, gật đầu, níu chặt quai đeo cặp.
“Phụ huynh có đến không?”
“Bọn họ không rảnh.”
“Sách giáo khoa có mang không?”
Tôi do dự một chút, “Cháy rồi.”
“A…” Tôi không hiểu thầy rốt cục biết được bao nhiêu tin về tôi, chỉ thấy thầy suy tư một phen, nói, “Để tôi nghĩ cách giúp em nhận một bộ, em tạm thời xài chung sách với bạn cùng bạn đã. Tiết một đã bắt đầu rồi, hiện tại tôi đưa em qua, làm quen với lớp trước.”
“Dạ.”