Thiên An khôi phục sắc thái sau một khắc. Mới âm thầm rủa trộm Đông Đông.
Vì sự xuất hiện của chị Đông Đông để hợp tình hợp lý, nên mị đổi chị nhà thành Thiên An nhé, sau khi đổi lại thỉnh mong độc giả chú ý.
“ Này, tôi còn chưa đi đâu! “ Giọng nói Đông Đông vang vọng, có chút bực dọc.
“ Cô nha, cô không giữ lời nha! “ Thiên An há hốc mồm, ơ? Tức cái gì? Nàng đã lam gì sai đâu!
“ Chỉ là chút uất ức thôi. “ Đông Đông cùng tiềm thức ẩn tàng của Thiên An mà đối thoại, thong thả như chưa có chuyện gì xảy ra, đúng là lật mặt thật nhanh! Nàng phi!
“ Cô còn không đi đầu thai đi! “
“ Đang trên đường đi, thuận tiện giáo huấn hắn cho sau này cô bớt vất vả thôi. “
“...” Thiên An lặng thinh, ưm, bớt vất vả, ừm.
Sau đó là một mảng im lặng, không còn tung tích của Đông Đông nữa, Thiên An lặng lẽ hít hai ngụm khí lạnh. Phỏng chừng có chút sôi máu với hành động lỗ mãng của Đông Đông.
* Lưu ý: Đã hoàn cách gọi thông thường!!! Thiên An hoàn Đông Đông nhé.
“ Vương Phi? Người ổn chứ? “ Mắt thấy vẻ mặt Đông Đông thay đổi, mắt chuyển bạch sắc lẫn với hắc sắc, rốt cuộc không rõ là do độc tố hay do dị năng không thể khống chế.
“ Ừ? Bổn Vương Phi ổn. “
“ Nô tỳ có lỗi, mong Vương Phi trách phạt. “A Lệ đang đứng bất chợt quỳ xuống, không khí có chút ngột ngạt.
“...” Đông Đông trầm tư, ánh mắt sâu xa nhìn về phía A Lệ. A Lệ là người đầu tiên hậu hạ nàng cũng là người đầu tiên xem nàng như thân thích mà chăm sóc.
“ Bổn Vương Phi có lẽ là quá ác đi? khiến các ngươi lo sợ như vậy. “ Đông Đông ảo não xoa xoa mi tâm.
“ Nô tỳ không có ý đó. “ A Lệ bị dọa đến luống cuống giải thích, chỉ sợ Đông Đông “ suy bụng ta ra bụng người “ chắc chắn sẽ không để A Lệ nàng bình yên đi.
“ Ngươi n...”Đông Đông miệng chưa khép, chữ chưa xong bị âm thanh tới vang cho dữ dội trời đất, nói không tròn một câu.
“ VƯƠNG PHI, KHÔNG XONG RỒI, KHÔNG XONG RỒI “ Đám người Nhã Tú, Niện Hoa gấp rúc chạy về phía Đông Đông, mặt hiện rõ vẻ kinh hoàng, trong mắt còn có sự tức giận khôn nguôi.
“...” Đông Đông bị dọa cho hồn bay, căn bản còn chưa định thần được ai đã bị Nhã Tú đẩy qua đẩy lại, lực bất tòng tâm mà khóc ròng, các ngươi ăn hiếp lão nương nha!
“ Vương phi, người của vương gia tiến vào tẩm phòng của người thì thấy cây trâm phượng rũ của người có chất độc giống với chất độc của Ninh Hải, vương gia muốn gấp rút giải quyết chuyện này. “
“ Vương gia nói? “ Đông Đông nhướng mày, ngạo kiều hỏi một câu, thu liễm lại dáng vẻ ngẩn ngơ vừa rồi, giống như chưa từng xuất hiện chuyện gì mà ung dung ngồi nương vào A Lệ.
“ Là Ninh Hải truyền lại lời vương gia. “ Nhã Tú gãi gải đầu nhỏ, biểu hiện biết lỗi.