Đông Đông mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện của Ninh Hải, bộ dáng ung dung lại tạo cho người ta cảm giác cô độc đến lạnh lẽo, tủi thân đến đau lòng. Đông Đông nương vào người A Lệ để cho đám người Nhã Tú làm gì thì làm, riêng bản thân nàng cứ dựa vào A Lệ mà dưỡng thần, mắt tuy nhắm lại suy nghĩ đủ điều.
“ Ting “
“ Chủ nhân, mạch chuyện sắp thay đổi, yêu cầu cẩn thận. “
- Sao?
“ Đổng Khiết vừa triển khai kế hoạch đánh chiếm Hạnh Quốc cùng Nạp Nạp Ta Lạp Hỉ. “ Hệ thống tùy tiện nói một câu, bức quá chủ nhân nó đã có thể quay về, nhóm người bên tổ chức đã hồi phục lại thân thể cho nàng.
- Ừ
“.... “ Tầm chừng mấy giây sau, hệ thống đưa hết dự kiến cùng những cái kết “ Tốt đẹp “ nhất có thể xảy ra với nàng.
Thật lâu sau đó Đông Đông mới mở mắt, A Lệ cùng nhóm người Nhã Tú liền tiếp tục trông chừng.
Đông Đông lạnh lẽo quét mắt một lượt sau không thấy nguy hiểm mới hồi thần.
“ Đi “ Đông Đông đứng dậy mém chút lại cắm mặt xuống đất, sau mới thở hắt ra hai hơi, ngồi nhiều cũng rất bất lợi a!
“ Vương Phi, người ổn chứ? “ Niện Hoa nghi hoặc nhìn Đông Đông rốt cục chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng của Đông Đông, sau đó biết điều mà im lặng.
Đông Đông khi nãy quét mắt đã thấy thân hình quen thuộc của Tề Thịnh, bất quá lại không quan tâm, chỉ dẫn theo đám người A Lệ rời đi trong bình yên.
Đông Đông không phải là thể loại có sau quên trước mà chính là thể loại thù sau lẫn luôn thù trước gộp lại trả một lần. Vậy để cho Tề Thịnh hắn đau lòng phải làm gì? Ngược chính bản thân mình! Như vậy nàng đau một, hắn lại đau mười, chắc chắn cảm giác này hắn sẽ không quên đâu!
Có phải hay không nàng quá lời rồi? Nàng đau 1 hắn đau 10, quá viên mãn! Cứ đà này nàng lời to.
Đông Đông đang đắc ý cười to, bên kia trái tim đang lạnh ngắt của Tề Thịnh đang ấm lại thì...
“ Bạch “
ĐÔNG ĐÔNG TÉ DẬP MẶT XUỐNG ĐẤT!
Đông Đông phi nha, cái thân thể này! Té một phát còn ngỡ là vừa giao chiến vơi tử thần làm hại bọn người A Lệ sợ đến thất thần.
“ Ai ui “ Đông Đông khổ cực ngồi từ trên mặt đất đứng dậy, toàn thân bị trầy trụa đến đáng thương, trong lòng không ngừng phun tào.
Đợi đến lúc, bọn họ ngưng sợ hãi cũng là lúc Đông Đông căm hận liếc xéo bọn họ a.
Rốt cuộc Đông Đông giận dỗi về đến chính viện. Để lại một người đau lòng đang vận công bay trên nóc nhà.
Vừa về đến chính là hình bóng Ninh Hải hèn mọn quỳ dưới chân Tề Thịnh thay hắn đám bóp, trên đầu Tề Thịnh chảy mồ hôi ròng ròng cứ như vừa lò lửa ra.
Đông Đông mang theo khí tức lạnh lẽo, kiêu ngạo bước vào. Mỹ nhân bệnh nạnh nùng đi? Có chút sai lầm khi kết hợp nhưng mà....nên nhớ a, nàng phải làm vậy nha!!
“ 1 trong 2, Lão công ngươi chọn đi. “ Đông Đông nhướn mày tỏ vẻ kiêu ngạo cùng lắm nhìn rất sau mới thấy cái ánh mắt chua sót của Đông Đông, có chút khó nhìn ra lại đối với Tề Thịnh quá quen thuộc.
Tim Tề Thịnh lập tức nhảy lên mấy lần, cái bộ dáng tơi tả của Đông Đông cùng cái bộ dạng quật cường này làm cho hắn có muốn chất vấn nàng cũng không dám nữa.
“ Ta chọn nàng, chỉ chọn nàng, đừng giận nữa được không? “ Tề Thịnh đứng phất dậy làm cho Ninh Hải té xuống đất lập tức khí hậu trong chính viện liền hài hòa. Hắn ôm nàng lòng, Đông Đông tựa hồ thấy eo mình như sắp gãy mới bắt đầu đánh nhẹ lên lòng ngực của hắn.
Ninh Hải lập tức ném ánh mắt hung ác về phía nàng, nàng lại đáp trả Ninh Hải một bộ dạng bất đắc dĩ.