Tự Ái Nhi Phi

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

—–

Thật sự mà nói thì cũng không phải là chưa từng thấy qua, chỉ là những lúc như vậy Lạc Dư Thần chưa hề dùng ánh mắt đó nhìn tôi mà thôi, trong tấm ảnh của Lạc Dư Thần và Hạ Minh Tu ánh mắt ấy cũng như vậy.

Thua thiệt đã sớm sáng tỏ, bởi vì một mình tôi không thể xoay chuyển thế cờ. Bởi vì trái tim của người tôi yêu chưa từng thuộc về tôi, bởi vì tình này vô cùng mạnh mẽ.

Chuyện này đã quyết định từ sớm rằng tôi sẽ thất bại thảm hại.

Hạ Minh Tu chính là người không thua kém gì Lạc Dư Thần, nhưng không có một phần cuồng ngạo khí thế như anh. Có thể là con đường đi khác nhau, cơ bản mà nói Lạc Dư Thần là ngôi sao ca nhạc thuần chủng rất ít đóng phim, mà Hạ Minh Tu cũng chỉ hát một chút còn việc chính là điện ảnh, Lạc Dư Thần trên sân khấu cường thế khí phách vô cùng nhuần nhuyễn, mà Hạ Minh Tu nhà bên lại là hình tượng của một đại nam hài, khiến cho vô số thiếu nữ ngây thơ chìm đắm trong đó.

Hiện tại, ôn nhu đại nam hài nhà bên đang lẳng lặng chỉnh lại carvat trên tây trang của ngôi sao lớn. Trong nháy mắt, bức trường bong tróc bỗng hoá thành hành lang của cung điện tráng lệ, băng ghế biến thành vương toạ của vua, sửa xong Hạ Minh Tu ung dung ngồi xuống thật giống như một vương tử ưu nhã ngút trời. Nụ cười trên mặt còn đẹp hơn chói mắt hơn khi lên truyền hình, ngồi dưới một vườn hoa rực rõ khiến cho nữ chính đê mê.

So với tôi còn đẹp hơn gấp trăm nghìn lần…

Sự thật này không phải bây giờ tôi mới biết, chỉ là hôm nay nó cường liệt hơn mà thôi.

Lạc Dư Thần chụp ảnh quảng cáo cho hãng LU DE VICI ngay sau đó còn muốn chụp quảng cáo với Hạ Minh Tu nhân ngày lễ tình nhân, ở nơi góc phòng, tôi nhìn thấy trên tay Hạ Minh Tu là một cái khuyên tai, muốn trả lại cho Lạc Dư Thần.

Lạc Dư Thần thản nhiên liếc mắt, nói: “Ném đi.”

Lòng tôi giống như bị một thứ gì đó đâm vào.

Tôi còn tưởng rằng khi chết thì sẽ không biết đau nữa, có thể mặc người ta nói gì thì nói.

“Sao lại nói vậy?” Hạ Minh Tu trừng mắt liếc hắn, cố ý đem khuyên tai bỏ vào tỏng tay hắn.

“Là Tiếu Hằng đưa.” Lạc Dư Thần vẫn lạnh nhạt, giống như nhìn thứ màu bạc kia tựa như cỏ rác, ánh mắt ấy luôn luôn làm cho tôi e ngại nên khiến tôi xấu hổ vô cùng.

Thế nhưng tóm lại anh không biết tôi có ở chỗ này, không cần đối mặt thì đối với tôi mà nói vẫn tốt hơn nhiều.

“Biết, anh không cần biểu quyết với em như vậy đâu, cũng không phải đồ thường, bạch kim còn là hàng hiệu nữa đó, mau cầm đi.”

Tôi kinh ngạc, tuy rằng sớm biết Hạ Minh Tu không giống với tôi, thế nhưng không ngờ cậu ta lại rộng lòng như vậy.

Có lẽ cũng chính bởi vì cậu ta không có lòng đố kị cho nên bây giờ vẫn không trở nên xấu xa, chỉ có càng ngày càng xinh đẹp.

Lạc Dư Thần nhận lấy từ tay Hạ Minh Tu sau đó vứt ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài là hồ của công ty, nuôi thiên nga.

Ánh sáng bạc vẽ ra một vòng mỹ lệ sau đó nặng nề rơi xuống nước.

“Anh làm cái gì vậy!” Hạ Minh Tu ngược lại nổi giận.

“Vật đó thật đáng ghét!” Lạc Dư Thần hờ hững nói sau đó tự nhiên bỏ rơi Hạ Minh Tu, quay đầu đi mất.

Lưu lại một mình Hạ Minh Tu ngơ ngác cùng với hai nhân viên công tác.

Trong khoảnh khắc đó tôi có chút hảhê, thì ra không chỉ là tôi mà cả Hạ Minh Tu chọc giận Lạc Dư Thần cũng sẽ lọt vào cái đối xử này.

Đánh tiếc tôi không nhìn thấy vẻ tủi thân trên khuôn mặt Hạ Minh Tu, thậm chí không có buồn bã. Sau khi quảng cáo kẹo còn cười rất tươi.

Bối cảnh quảng cáo là một căn phòng dễ thương với tràn ngập màu hồng, Hạ Minh tu và Lạc Dư Thần còn cột nơ trên cổ áo, ôm một lọ đường ngọt ngào, hồn nhiên hài hoà và mỹ hảo. Dưới ánh đèn hồng ấm áp, Hạ Minh Tu khuôn mặt thanh tú lộ ra sự non nớt trắng nõn không khỏi khiến cho Lạc Dư Thần cũng nổi lên một chút đáng yêu.

Đợi đến khi bán ra nhất định cư dân mạng sẽ không ngừng xuất hiện nữa dòng như “Hai người họ thật đáng yêu quá!”

Đúng vậy, thật sự rất xứng đôi.

Thiếu niên độ tuổi thanh xuân non nớt so với một người có dung mạo xấu xí như tôi hiểu nhiên vô cùng đối lập.

Kỳ thật trước khi gặp Lạc Dư Thần tôi còn tự cho mình lớn lên cũng có thể coi là ‘đẹp trai’, nhưng khi gặp anh đã lập tức bị hắn chinh phục, còn khi gặp Hạ Minh Tu tôi tự cho mình mặc dù không đẹp bằng cậu ta nhưng vẫn MAN hơn và có mị lực hơn, thế nhưng trăm vạn người ái mộ và cả Lạc Dư Thần đều không cho là như vậy.

Người so với người, tức chết đi mà.

Cả đời này trắc trở.

Sau khi buổi chụp hình kết thức cả hai đều thông báo bận rộn, bởi vì cùng chương trình nên thường xuyên đi cùng nhau, dĩ nhiên khuyên tai bị Lạc Dư Thần vứt đi đã bị nữ chủ bát quái ép hỏi. Vừa nhìn đã thấy mặt Lạc Dư Thần đã bắt đầu đen lại, mà Hạ Minh Tu cũng đang vội vội vàng vàng hoà giải cả hai.

Lúc màn đêm buông xuống, hai người thật vất vả mới xong việc rồi cùng nhau đến bãi đỗ xa, Hạ Minh Tu kéo Lạc Dư Thần đến chỗ kế bên ghế tài xế ngồi xuống.

Ngẫm lại cũng là, tôi dọn ra khỏi ‘nhà’ cũng đã được mấy ngày.

Tôi dọn đi thì dĩ nhiên Hạ Minh Tu đã dọn đến.

Trước là vì tôi vô lại không muốn đi, làm theo nguyên tắc miễn là cũ không đi thì mới cũng không thể đến.

Hiện tại vai phụ cuối cùng cũng rời sân khấu, đạo diễn cũng có thể tiếp tục tình tiết câu chuyện của họ.

Bây giờ cả hai ở chung nếu bị phát tin này ra thì chỉ có thể khiến cho người hâm mộ cuồng nhiệt hơn mà thôi, trong khi đó, tôi và anh sống với nhau thì nghĩ hết cách này đến cách khác để che giấu.

Ngôi sao lớn và giám đốc điều hành công ty giải trí ở chung, nói ra sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

“Này, chuyện khuyên tai lúc nãy em còn chưa nói xong.” Tôi vừa định thanh tịnh một chút lại nghe được những lời Hạ Minh Tu nói.

Tôi thấy sắc mặt Lạc Dư Thần chợt trầm xuống, thầm nghĩ đây là điềm báo anh sắp nổi điên, loại thời điểm này lập tức câm miệng mới là khôn ngoan nhất.

“Tiếu Hằng đâu đến nỗi khiến cho anh ghét đến như vậy?” Hạ Minh Tu tiếp tục hỏi.

Tuy rằng Hạ Minh Tu ra vẻ muốn thay tôi nói chuyện, thế nhưng đụng phải họng tôi thì không thể trách. Vì vậy nên tôi chờ xem kịch vui, nhìn cậu ta sắp bị đánh.

Kết quả Lạc Dư thần chỉ lạnh lùng nói cậu ta câm miệng. Nhìn ra được Lạc Dư Thần đang dùng toàn lực khắc chế cơn tức để thốt lên một câu đó.

Nếu như đổi lại là tôi, nhiều lần nói về trọng tâm câu chuyện mà anh không muốn nghe thì không chừng đã bị đánh.

Khi còn sống tôi quả thật ti tiện, bị anh đánh dường như cũng trở thành thói quen.

Có lần bị thương rất nghiêm trọng đến nỗi phải nhập viện.

Bây giờ nghĩ lại khi đó chết sớm một chút có lẽ đã tốt hơn rất nhiều.

Thế nhưng Hạ Minh Tu vẫn không hiểu Lạc Dư Thần, cậu ta không những không câm miệng mà trái lại còn nói cho ra lẽ: “Lạc Dư Thần, anh hãy nói chuyện rõ một chút, em biết chuyện của các anh. Em biết cậu ấy dùng mọi thủ đoạn để giữ anh bên cạnh là sai, thế nhưng nếu anh đã buông tha cậu ấy thì anh có thể…hay ít nhất…đừng hận nữa được không?”

Tôi nghe vậy hoàn toàn sửng sốt, sau đó nhịn không được mà cười to, Tiếu Hằng mày thật là bi thảm, cư nhiên luân lạc đến mức để cho tình định thương hại, vì giúp mày nói chuyện mà không tiếc làm người kia tức điên.

Cười xong, nghĩ lại một chút.

Hạ Minh Tu là người tốt tôi đã sớm biết. Cũng biết điều đó lâu rồi, nhưng là bởi vì Lạc Dư Thần nên tôi không thể xem cậu ta là người bạn thật sự. Không biết vì sao cậu ta luôn cố gắng muốn làm bạn với tôi, đối xử với tôi rất nhiệt tình, chuyện gì cũng chủ động hỗ trợ. Nhưng tôi thì không được, chuyện gì cậu ta cũng có thể giúp tôi, nhưng chuyện quan trọng nhất thì lại giúp không được.

Cậu có thể đem Lạc Dư Thần nhường cho tôi không? Không thể!

Cho nên tôi mới đố kị, mới chán ghét Hạ Minh Tu.

Quên được ký ức

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.