[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya

Chương 92: Chương 92: Chuyến tàu địa ngục (1)




Editor: Dưa nụ

Không thấy Bạch Hành đâu.

An Dạ tìm khắp tất cả mọi nơi nhưng vẫn không tìm thấy anh.

Anh gửi đơn từ chức, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thu dọn đã biến mất, quả thật như bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

An Dạ suy sụp ngã lên giường, cô thổi mấy sợi tóc trước mặt, tầm mắt nhìn thẳng lên trần nhà, rơi vào suy nghĩ sâu xa: “Anh ấy đi đâu? Có phải liên quan đến lời từ giã lúc trước hay không?”

Trong đầu An Dạ không tự chủ mà hiện lên gương mặt Bạch Hành, ánh mắt anh có màu xanh lam nhàn nhạt lẫn trong màu nâu đen tựa như vân đá hổ phách.

Lúc anh không cười, gương mặt nhìn nghiêng đầy vẻ lạnh lùng khiến người khác cảm thấy rất an toàn; lời nói luôn đánh thẳng vào trọng tâm, vừa hay vừa chính xác; cho dù gặp nạn thì cách giải quyết của anh cũng nhanh và chuẩn.

Một người tốt như vậy lại sẽ thật sự biến mất khỏi cuộc sống của cô sao?

Không đâu, cô không muốn!

An Dạ không kiềm được bèn lấy điện thoại gọi cho Tiểu Di: “A lô? Tiểu Di?”

“Có việc gì?” Giọng điệu Tiểu Di thật khó ở.

“Bạch Hành biến mất rồi.”

“Cái gì?” Hình như Tiểu Di cũng vô cùng kinh ngạc, ngữ điệu của cô không giống đang làm bộ, “Không xong, nhất định anh ấy đã bị bắt về rồi.”

An Dạ nhíu mày: “Bị bắt về?”

“Tôi mới bỏ trốn khỏi chỗ đó, nhất định là bọn chúng thiếu người nên giờ đã bắt Bạch Hành về rồi.” Tiểu Di nói.

“Bắt đi đâu? Tôi muốn đi tìm anh ấy.” An Dạ nói một cách đầy kiên định.

“Cô đi một mình sẽ không tìm được chỗ đó đâu, rất xin lỗi, tôi cũng không thể dẫn đường cho cô, tôi không muốn trở lại chỗ đó.”

“Cô làm ơn dẫn tôi đến đó đi, hoặc chỉ đường cũng được, tôi sẽ tự đi.”

Tiểu Di do dự.

“Cô cũng không muốn Bạch Hành rơi vào tay bọn họ đâu?” An Dạ nói không sai, cô nhìn ra được tình cảm của Tiểu Di đối với Bạch Hành rất đặc thù, không những không hận mà còn vì mối quan hệ huyết thống nên không muốn chia lìa, thậm chí có thể nói rằng Tiểu Di là đặc biệt đến tìm Bạch Hành, nếu không thì cô ấy đã ra tay hại anh từ lâu rồi.

“Cô có đi cũng không làm được gì, còn có thể sẽ bỏ mạng ở chỗ đó nữa. Tôi không nói đùa đâu, đây là sự thật, chỗ đó rất nguy hiểm, ngay cả Bạch Hành cũng chưa chắc sẽ tồn tại được.”

Từng câu nói của Tiểu Di lọt vào tai An Dạ không sót một chữ nào, đáy lòng cô đột nhiên trầm xuống. Vừa rồi cô ấy nói gì? Có thể Bạch Hành đã chết? Không thể nào, anh nhất định sẽ không dễ dàng chết đi như thế. Ít nhất là đối với sự hiểu biết của cô về anh, Bạch Hành không gì làm không được, chắc chắn anh sẽ ngủ đông, cho dù bị tầng tầng mạng nhện trói buộc thì anh cũng nhất định có thể phá kén mà ra.

“Dẫn tôi đến đó đi mà, cầu xin cô đấy.”

“Một lần cuối cùng thôi đó, đây là tôi báo đáp ân tình anh ấy đã không giết tôi lúc đầu.” Tiểu Di hơi ngập ngừng, hỏi, “Bạch Hành có kể với cô chưa? Chuyện anh ấy không dám nổ súng.”

An Dạ chỉ biết chút ít nên gật đầu một cách chần chừ, ngay sau đó ý thức được mình đang gọi điện thoại nên lời ít ý nhiều mà đáp “Ừ” một tiếng.

“Lần đó rõ ràng anh ấy có cơ hội thoát hiểm nhưng lại không chịu nổ súng vào tôi. Lúc quan sát đôi mắt tôi, có lẽ anh ấy đã đoán rằng chúng tôi có quan hệ huyết thống.” Tiểu Di ngại ngùng hạ thấp giọng, “Nên lần này tôi sẽ dẫn cô đi.”

“Tốt lắm.”

Bọn họ định ra thời gian, An Dạ còn theo lời Tiểu Di, gọi Bạch Nam đang ở nơi xa đến.

Bạch Nam lấy cớ bị bệnh xin nghỉ, mang theo súng ống đạn dược, trang bị đầy đủ mà ra trận.

Khuya hôm sau, theo dặn dò của Tiểu Di, Bạch Nam lái xe đến một nơi đồng không mông quạnh, chờ lên chuyến tàu hỏa chỉ chạy vào ban đêm.

Bọn họ lái xe đi xuyên qua một đường hầm cuối cùng, phía trước mặt đã là đồng cỏ xanh mơn mởn.

Tàu hoả đã đến trong bóng đêm mịt mùng. Bên ngoài thân tàu là lớp nước sơn màu xanh lá cũ kỹ loang lổ, trên cửa sổ toàn là lỗ đinh, bánh xe thì rỉ sắt, cả toa xe xám xịt một màu, nhìn sơ qua thấy cổ xưa vô cùng.

Nơi này có đường ray tàu hoả từ lúc nào thế?

An Dạ mờ mịt không hiểu ra sao.

Cô vô thức lặp đi lặp lại hai chữ “tàu hoả” trên môi.

[Kinh Quan Vô Lượng Thọ] có giảng: Người làm ác nên phải đoạ ác đạo, lúc sinh mệnh đến hồi kết thúc tất có một chuyến tàu cháy rực lửa địa ngục đến đón.

Trong nhà Phật giảng về tàu hỏa là: Tàu hỏa rực lửa, lúc sinh tiền đã từng làm chuyện ác thì sẽ phải lên chuyến tàu bị Vong linh thiêu đốt mà xuống địa ngục.

Đây là một chuyến tàu rực lửa có đi không có về.

Tàu hỏa.

An Dạ phục hồi lại tinh thần, Bạch Nam và Tiểu Di đã mua vé lên tàu trước.

Đợi đến khi cô trả tiền, người bán vé không đưa vé cho cô mà chỉ xua xua tay làm ra tư thế xua đuổi.

An Dạ nhíu mày khó hiểu.

Cô lui về sau một bước, bỗng phát hiện chuyến tàu này có chỗ không thích hợp. Có tổng cộng năm toa xe, mỗi một toa đều đánh số thứ tự từ 1 đến 5. Tiểu Di vào toa thứ hai, mà Bạch Nam thì vào toa thứ tư.

Không lý nào cùng nhau lên xe lại phải tách ra mỗi người một vị trí, trừ khi là.... bắt buộc phải tách ra như vậy.

Nhưng tại sao?

Tại sao An Dạ không có cả tư cách lên tàu?

Vào lúc này thì Tiểu Di nhảy xuống, đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.

An Dạ không dám mở miệng nói chuyện, chỉ lắp bắp tiếp tục thuyết phục người bán vé: “Tôi có việc gấp phải lên xe.”

Thái độ người bán vé rất cứng rắn, chính là không chịu để An Dạ lên xe.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bên hông giày Tiểu Di bất ngờ bật ra một lưỡi dao găm sắc bén, đột nhiên đâm vào sống lưng người bán vé một nhát. Cô hầu như tăng thêm sức, đâm lưỡi dao ngập sâu vào da thịt đối phương.

Không có máu, cũng không có miệng vết thương.

Gương mặt người bán vé giấu dưới vành nón chỉ có một màu xám xịt, càng không thể thấy rõ biểu tình đau đớn dữ tợn của ông ta.

“Rầm.”

Cả người ông ta bay lên không rồi biến mất, chỉ để lại một bộ đồng phục bán vé rơi trên đất, là một vỏ bọc tây trang.

An Dạ trừng lớn hai mắt, khó có thể tin: “Cô giết người?”

Tiểu Di đáp: “Không có thời gian giải thích đâu, vào toa xe thứ năm đi. Cô phải dựa vào khả năng của chính mình mà đến toa thứ nhất, hơn nữa phải làm cho chuyến tàu này dừng lại. Nhớ kỹ, cô nhất định phải làm tàu dừng lại bằng bất cứ giá nào.”

“Nếu không dừng được thì sao?”

Tiểu Di nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo mà tang thương: “Đây là.... chuyến tàu tử vong đi thẳng xuống địa ngục.”

Những lời này của cô thật khắc nghiệt.

An Dạ đã hoàn toàn hiểu rõ, đoàn tàu này chia chỗ ngồi dựa theo giá trị vũ lực của mỗi người, một người tay trói gà không chặt như cô không có tư cách đặt chân lên chuyến tàu hung hiểm như vậy. Khả năng thật sự của An Dạ có thể không giống người thường nhưng muốn phát huy khả năng đó cần phải có Bạch Hành.

Rốt cuộc thì Bạch Hành là dạng người gì? Hay anh còn tồn tại một mặt đáng sợ không muốn cho người khác biết?

Mặc kệ thế nào, cô nhất định phải tìm được anh.

Tuyệt đối không để cho cái người trộm nụ hôn kia nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!

Đoàn tàu bắt đầu hụ còi, khi cửa toa xe sắp đóng là lúc An Dạ đẩy cửa ra với hai bàn tay không, bước lên tàu.

Cô không thể quay đầu, cũng không còn đường lui.

“Đing — “ cửa toa xe đóng lại.

An Dạ vừa bước về phía trước hai bước bỗng nhiên bị vướng một túi bưu kiện làm cho té lộn nhào.

Cô cầm bưu kiện thật dày bằng giấy màu vàng kia lên, tháo sợi chỉ ra, lấy từ bên trong một tấm ảnh, là ảnh copy lên giấy viết thư, người trong ảnh chỉ là một cái bóng mơ hồ ngược sáng, gương mặt mờ ảo nhưng từ hình dáng có thể nhận ra đây là một người phụ nữ.

Dưới tấm ảnh có một hàng chữ — không nên tin tưởng người này, lấy chìa khoá trên người cô ta rồi thủ tiêu đi.

An Dạ nhét tấm ảnh lại trong bưu kiện, cô vào trong toa xe quan sát khắp nơi, trong này không khác gì so với những toa xe bình thường, hai hàng ghế ngồi theo thứ tự, phía trước là cánh cửa đi qua toa thứ tư đã bị khoá lại, có một lỗ khoá có thể mở ra.

Đây chính là tác dụng của cái chìa khoá nhắc đến trong tấm ảnh? Không có chìa thì ai cũng không thể đi về phía trước.

Nhưng cô thật sự phải giết người sao?

Không.... không, có thể những người này đều không phải con người, bước lên tàu chỉ có ba người An Dạ, mấy thứ đó hẳn là một vài chướng ngại vật hoá thành hình người, tựa như người bán vé kia vậy. Bọn chúng có thể là khói, là sương mù, tóm lại cô không nên có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.

An Dạ tự bơm tinh thần cho mình, thực tế thì cô không thể xuống tay được. Theo như lời người bán vé, cô vốn đã không thích hợp với chuyến tàu này.

Trong toa xe có tổng cộng bốn người, một người phụ nữ giống bên trong tấm ảnh, một đứa bé, một người đàn ông mặc đồ tù có vết sẹo trên mặt và An Dạ.

Cô sờ soạng cây dao quân dụng cứng cáp trong túi, đáy lòng hơi yên tâm hơn.

An Dạ nhìn ba người kia đầy cảnh giác, không nói câu nào.

Người phụ nữ cười cười, lên tiếng: “Cô là người mới lên tàu?”

“Đúng vậy.” An Dạ gật đầu một cách câu nệ.

Người phụ nữ kia chỉ nói lời khách sáo thôi, trên mặt cô ta nở nụ cười gượng gạo, hỏi: “Lúc cô mới bước lên đây có nhận được thứ gì hay không?”

An Dạ lắc đầu: “Chẳng có gì hết.”

Hai mắt tên tội phạm loé ánh sáng lạnh, hắn cúi đầu, tầm mắt không kiêng nể gì mà quét tới quét lui trên mặt hai người phụ nữ, bất ngờ nói: “Cô có hay không?”

“Có cái gì?” An Dạ hỏi lại.

“Còn giả ngu? Có thì giao ra đây!” Tên tội phạm đột nhiên nhào lên, đôi tay cứng như sắt của hắn siết chặt cổ An Dạ, ép cô trả lời.

“Cô có hay không?! Có hay không? Nhất định là có! Đã nói là cô có mà!”

Theo bản năng, An Dạ dùng móng tay bấu lên tai hắn, muốn cho hắn thả tay ra nhưng sức lực hai người cách nhau quá lớn, nếu cứ thế thì An Dạ sẽ thật sự bị bóp chết!

“Cứu tôi....” An Dạ dùng khẩu hình gửi tín hiệu cầu cứu cho người phụ nữ kia.

Cô ta cắn răng một cái rồi cũng xông lên phía trước tách mấy ngón tay tên tội phạm ra.

Bỗng vào lúc này, đứa bé trai đang ngồi cắt giấy bất ngờ lùi về sau vài bước, nó đạp lên ghế nên độ cao ngang bằng với tên tội phạm đang khom lưng tấn công.

Thằng bé nhắm chặt hai mắt, tay chân run rẩy, nó hầu như theo bản năng đâm kéo vào sau gáy tên tội phạm.

Tên kia hơi sững sờ, che đầu lại, hắn lùi về sau rồi lập tức té ngã trên mặt đất, khiến cả cây kéo đâm lút hoàn toàn vào sọ não.

“Oành!”

Tên tội phạm đột nhiên biến mất.

“Không có chìa khoá....” Người phụ nữ thì thào lẩm bẩm.

“Tôi sắp phát điên rồi, tôi muốn ra ngoài, tôi không muốn ở chỗ này nữa!” Người phụ nữ la hét như nổi cơn.

Cô ta bất ngờ móc dao găm từ trong túi da ra, túm chặt đứa bé đang cầm bút màu sáp vẽ loạn lung tung trên giấy, muốn đâm vào người nó.

Cô ả này điên rồi!

An Dạ không hiểu lắm cô ta đang làm gì, chỉ tiến lên theo bản năng định kéo cô ta ra.

Nhưng người này lại giống như chó điên chỉ biết cắn bậy, hoàn toàn không nghe lời người khác.

Chó điên, chó điên, nếu không giết nó thì nó sẽ giết người!

Đứa bé khóc rống lên, tiếng khóc vang dội, nói một câu đã kéo suy nghĩ An Dạ quay trở về.

Phải cứu người, cô phải cứu người!

An Dạ kéo rịt cổ áo cô ta về phía sau, cổ áo rộng thùng thình bị An Dạ kéo giãn ra, tuy chất vải co dãn rất tốt nhưng dưới tình huống bị kéo quá mạnh sẽ dãn tới biên độ cao nhất, hoá thành sợi dây vải vừa chắc vừa mỏng.

Người phụ nữ kia bị siết không thể thở nổi, cô ta buông lỏng tay ra, theo quán tính nên An Dạ bị xô lên tường, khuỷu tay cô ta thúc mạnh vào bụng An Dạ.

An Dạ đau muốn tắt thở, cong chân lên, cả người co rúm lại.

Người phụ nữ không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi quay lại liếc An Dạ một cái, đáy mắt toàn là tơ máu, cô ta còn định tấn công tiếp nên nhanh chóng nhào lên.

An Dạ lấy dao quân dụng trong túi, bấm lò xo khiến lưỡi dao bật ra, cô học theo tư thế của Tiểu Di, đâm một nhát sau lưng cô ta

Đã đến nước này rồi, tuyệt đối không thể thua!

An Dạ rút dao, dùng toàn bộ sức lực từ khi còn bú sữa mẹ mà đâm liên tiếp cho đến lúc người phụ nữ kia tắt thở.

Cô ta hoá thành bụi mù, lập tức biến mất giữa không trung, trong toa xe chỉ còn lại âm thanh đoàn tàu di chuyển, tất cả đều trở lại như bình thường.

Theo như dòng chữ trong tấm ảnh thì trên người cô ta có chìa khoá, thế nhưng An Dạ không thấy gì hết.

Cho nên tấm ảnh đó lừa cô.

An Dạ nhớ lại lời người phụ nữ khi tên tội phạm bị giết, rằng không phát hiện chìa khoá.

Chẳng lẽ bọn họ cũng có tấm ảnh nhắc nhở?

Tất cả mọi người đều không có chìa khoá, chỉ dựa theo lời nhắc nhở đó mà quyết định giết người hay bị người giết.

Sẽ luôn có một người sống sót cuối cùng, mà những người khác đều phải chết.

Thế nên quy tắc trò chơi này chính là — giết hại lẫn nhau?

“Chị ơi.” Đứa bé trai cầm một quyển tập vẽ đưa sát vào cô, nói: “Em vẽ hình chị này.”

An Dạ thở hào hển, ngay cả nói cũng không còn sức.

Đứa bé nâng cao bức vẽ lên, để trước mặt An Dạ cho cô xem — bên trong vẽ An Dạ ngã ngồi trên mặt đất, trước ngực bị bút sáp màu đỏ tô lên, trông như máu.

Đứa bé trai này.... có vấn đề!

Đưa bé mỉm cười, rút cây kéo ra từ phía sau, một cái tay khác cầm hình vẽ để trước mặt An Dạ nói: “Chị ơi, em muốn có chìa khoá mở cửa. Chị cho em được không? Em biết chìa khoá nằm trong trái tim chị, cho em cắt một lỗ nhỏ thôi được không? Chỉ một lỗ nhỏ xíu thôi.”

Nó bước lên, dồn An Dạ đang kiệt sức vào góc chết, hầu như là ngay lúc đó, An Dạ cũng hung hãn đâm dao quân dụng tới.

Thằng bé chết vì cánh tay nó không dài bằng An Dạ, chưa kịp chạm tới cô đã bị lưỡi dao đâm trúng tim.

Kết quả chém giết này giống như một trò đùa nhưng cô hoàn toàn cười không nổi.

“Đau.... em đau quá.” Thằng bé nhíu mày, giãy giụa trong phút chốc rồi biến mất.

“Lạch cạch.” Cửa toa xe thứ tư mở ra.

An Dạ không có thời gian do dự, cô bước về phía trước vài bước, vừa tiến vào toa xe thứ tư, cánh cửa sau lưng đã đóng lại.

Trong toa xe này không có Bạch Nam, đây cũng giống như không gian song song, mỗi người đều có một chuyến đi cho riêng mình.

Trong này rất tối tăm, không có cửa sổ, không có một tia sáng nào, tựa như một cái hố vuông đen như mực, thế này thì ra ngoài bằng cách nào đây?

HẾT CHƯƠNG 92

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.