Editor: Dưa nụ
An Dạ đi tìm cha mẹ Vương Viên Viên vì cô nghi ngờ số di động của cô bé vẫn còn được cha mẹ giữ lại, thế nhưng nhà họ đã dọn đi chỗ khác vào một năm trước, không biết tin tức.
Tất cả manh mối bị cắt đứt tại đây, những chuyện ma quái dồn đến tới tấp cũng bỗng nhiên biến mất.
Nếu không phải An Dạ có trực giác thúc đẩy mãnh liệt thì cô suýt chút đã quên béng mấy chuyện này.
Vài ngày sau đó rất yên tĩnh, sinh hoạt của An Dạ trở về trạng thái không gợn sóng như lúc bình thường.
Cô hầu như đã quên cái ngày tử vong đó, thậm chí còn cho rằng sau khi giết chết Lâm Tiểu Nhã thì điều kiện hình thành oán khí đã mất, Vương Viên Viên cũng biến mất theo.
Mãi cho đến 7h tối ngày 01 tháng 04, An Dạ ăn xong cơm tối đã đi tìm Bạch Hành thảo luận về tác phẩm mới.
Lúc bấy giờ, Bạch Hành bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ Lý Tương: “Chị An Dạ có ở chỗ anh không ạ?”
An Dạ nhận điện thoại: “Sao thế?”
“Chị ơi, hình như em bị theo dõi.”
“Cái gì?”
Giọng nói Lý Tương run rẩy, cô bé khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Em không biết nữa, nhưng em thật sự nghe thấy có người đi theo em, em sợ lắm, em có thể đến chỗ chị được không?”
Đúng rồi, hôm nay là ngày 01 tháng 04, nếu hắn muốn ra tay thì rất có thể sẽ lựa chọn ngày này.
Bọn họ vẫn chưa thoát khỏi vòng tròn chết chóc kia, không một ai thoát được!
Cảm giác căng thẳng lại bủa vây An Dạ thêm một lần nữa, tim cô đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch, âm thanh đó cứ kéo dài không dứt.
“Em tới toà soạn đi, chị đang ở đó.” An Dạ nói, “Đúng rồi, gọi Tiểu Di tới luôn nhé, cô ấy là nhân tố quyết định thắng thua đấy.”
Đã đến lúc tan tầm nên toà soạn không còn mấy người.
An Dạ quyết định ở lại đây thêm chút nữa, rốt cuộc thì kẻ kia biết địa chỉ nhà cô, ở nhà cũng không nhất định sẽ an toàn.
Rất nhanh, Tiểu Di và Lý Tương đã đến toà soạn.
Thế nhưng vào lúc này đột nhiên truyền đến tiếng kêu hốt hoảng của Tiểu Di — “Lý Tương!”
An Dạ vội vã lao ra khỏi văn phòng, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bị người ta bắt đi rồi!” Tiểu Di ảo não đáp.
Bạch Hành nhìn thoáng qua hướng chiếc xe kia bỏ chạy rồi cùng An Dạ và Tiểu Di đuổi theo.
Anh ghi nhớ biển số xe, gửi tin nhắn cho Tiểu Chu, hy vọng cảnh sát có thể cho người chặn lại chiếc xe bắt cóc này.
Chiếc xe màu đen kia lại không phải chạy trốn mà giống như đang dẫn đường hơn, định dẫn bọn họ đến nơi nó muốn.
An Dạ luôn có loại cảm giác bất ổn, cô không rõ cảm giác này đến từ đâu, chỉ là theo bản năng muốn quay đầu thoát khỏi nơi này.
Nhưng Lý Tương bị bắt rồi, một người sống sờ sờ bị bắt cóc trước mắt họ.
Sao có thể.... từ bỏ như vậy được?
Nhất định không thể để Lý Tương đi tìm chết!
Chiếc xe kia chạy vào một khu nhà xưởng bỏ hoang trên đỉnh núi, Bạch Hành dừng xe bên ngoài, anh không biết có nên tiếp tục đi vào hay không.
“Vào trong không?” Anh hỏi.
An Dạ cắn răng: “Vào đi.”
Bạch Hành cũng lái xe vào khu nhà xưởng theo chiếc xe kia.
Rất nhanh, có một người bước xuống từ chiếc xe đối diện, đúng là chị Chu.
Người này là đồng nghiệp của Bạch Hành nên dĩ nhiên biết số điện thoại của anh.
Lúc đầu, khi nhận được ảnh chụp Lâm Tiểu Nhã, An Dạ đã từng đụng mặt chị Chu, bây giờ nghĩ lại thì rất có khả năng chị ta đã chú ý hướng đi của An Dạ ngay từ đầu.
Chị Chu mỉm cười: “An Dạ, lâu quá không gặp.”
“Chị Chu? Tại sao vậy?”
“Tôi là mẹ Vương Viên Viên, dựa theo nhật ký con bé để lại mới điều tra được mấy chuyện này, bây giờ đang báo thù thay con bé. Ban đầu tôi tưởng toàn bộ cả lớp hại chết con tôi nên định giết hết tất cả mọi người, giờ đã tìm ra hung thủ, tôi đây bèn làm thánh mẫu một chút, không liên lụy đến người vô tội.”
Ngay lúc này, lầu hai truyền đến một giọng nam: “Đừng lộn xộn, nếu không thì có thể tôi không nhắm chuẩn đấy.”
Trong lòng An Dạ hoảng hốt, cô quay đầu nhìn lại, vậy mà là cậu trai cơm hộp đang cầm súng đứng trên lầu hai, vẻ mặt cậu ta nở nụ cười sung sướng, đôi mắt không hề chớp nhìn bọn họ chằm chằm.
Cậu trai cơm hộp nhếch môi: “Tôi biết cô muốn hỏi gì, tôi là anh trai Vương Viên Viên.”
Thật sự là.... cả nhà tới báo thù.
Chị Chu dừng một chút, nói: “Phía sau tôi đã bị tưới xăng, chỉ cần các người cử động, tôi sẽ ném bật lửa khiến nơi đây trở thành một biển lửa ngay lập tức.”
Mặc kệ thế nào, An Dạ đều phải chết.
Đây không phải bắt cóc, cũng không phải một vụ giao dịch.
Mà là sau khi bọn họ tuyên bố kiểu chết thì ép nhóm người An Dạ chọn một kiểu.
An Dạ mắt điếc tai ngơ, chỉ hỏi: “Lý Tương đâu? Tôi thấy các người bắt cô ấy lên xe.”
Chị Chu cười rộ lên, nói: “Tôi đã từng xem rất nhiều phim điện ảnh.”
“Cái gì?” An Dạ không hiểu rốt cuộc chị ta muốn nói gì.
“Rất nhiều nhân vật phản diện vốn có thể giết nhân vật chính rồi mà lại nói dai nói dài, để nhân vật chính chờ được người tới cứu, những kẻ đó đều chết vì tội nói nhiều.” Chị Chu lại lên xe, kéo Lý Tương ném xuống mặt đất.
Chị ta nói: “Cho nên tôi đã giết nó trước khi nói chuyện với các người.”
“Cái gì?!” An Dạ muốn điên rồi, cô nhìn thảm trạng Lý Tương ngã trong vũng máu mà da đầu tê tái, cả người sắp hỏng mất.
Không phải cô bị ảo giác, cũng không phải nhìn lầm.
Mà Lý Tương thật sự đã chết, chị ta căn bản không ra bài theo lẽ thường.
Cái chị ta muốn chính là giết bọn họ, chỉ một mục đích đơn giản và rõ ràng như thế.
“Tôi không thể thoát tội nên các người sẽ phải chết cùng tôi.” Chị Chu nói.
“Khoan đã! Khoan đã!” An Dạ lạnh giọng quát.
Chờ một chút, đừng vội nổ súng; chờ một chút, đừng đốt thùng xăng.
Nhưng cậu trai cơm hộp vốn không cho An Dạ cơ hội này, trong mấy giây cô ngăn cản kia, cậu ta đã giơ súng lên nhắm chuẩn vào thùng xăng, muốn thông qua sức bắn sinh ra tia lửa, khiến thùng xăng bằng kim loại nổ tung.
“Cây súng kia, tự nổ cho ta!” Tiểu Di hô to một tiếng.
Cây súng đó lập tức tự nổ giống như lời cô sai khiến, làm tay của cậu trai cơm hộp bị thương.
May mắn quá, nguy hiểm nhưng lại không xảy ra chuyện gì!
An Dạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vào lúc này, chị Chu đột nhiên ném bật lửa về phía thùng xăng!
Lần này thì không kịp rồi, người ta bảo tốc độ lời nói không nhanh bằng tốc độ vật thể rơi xuống, Tiểu Di không thể cứu bọn họ được nữa.
Ba người che lỗ tai lại theo bản năng, sợ dòng khí đánh vào màng nhĩ sẽ làm lỗ tai chấn thương.
“Oành” một tiếng, ngọn lửa đỏ rực giống như con rồng khổng lồ nuốt chửng Lý Tương cùng chị Chu vào bụng, đốt thành tro tàn.
Bởi vì nhiệt độ không ngừng tăng lên, từng thùng xăng nối tiếp nhau phát nổ, đốt mấy vách tường thành than, dòng không khí cực nóng không ngừng trào ra!
Cả nhóm An Dạ sắp bị thiêu chết ở chỗ này rồi, không ai có thể chịu nổi nhiệt độ nóng như vậy được!
Tiểu Di bị khói hun đến nỗi không nói thành lời, cô ho khan một tiếng, nghẹn ngào hét lên: “Vách tường nứt ra cho ta!”
“Oành”, vách tường hình thành một khe hở rồi dần dần nứt ra.
“Mau mau!” An Dạ hô to.
Cô thấy một thùng xăng cách phía sau không xa đã bị độ nóng làm cho biến dạng, sắp phát nổ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay thời khắc đám lửa phía sau càng lúc càng lớn, nhóm An Dạ nhanh chóng nhào về phía trước, chạy ra khỏi nhà xưởng rồi lăn xuống dưới sườn núi.
Mà chiếc xe vì không chịu nổi sức nóng nên lại phát nổ thêm một trận nữa.
Nơi này bị nổ khiến một ít cây cối trên đỉnh núi cũng bị cuốn vào ngọn lửa đang hừng hực cháy.
Bên trong nhà xưởng chẳng còn lại gì, tất cả đều theo từng đám khói hoá thành tro tàn.
Đám người Tiểu Chu đuổi tới kịp thời, nhân viên cứu hỏa cũng dập tắt được trận hoả hoạn này.
Bọn họ căn cứ theo dấu vết để lại hiện trường, thẩm tra đối chiếu lời khai của Bạch Hành và An Dạ, sau khi điều tra chứng thực được mọi chuyện thì đè vụ án này xuống.
An Dạ còn nhớ rõ trước đây bản thân giống như bị quỷ ám, thật sự muốn tự mình giết mình. Cô đoán có lẽ là điện thoại của Vương Viên Viên vẫn chưa bị phá hủy, chờ khi Tiểu Chu tìm được, phản ứng đầu tiên của cô là ném nó vào khu nhà xưởng bị cháy kia.
Những sự kiện ma quái đều chỉ là dấu hiệu lúc nạn nhân còn sống, có những điều kiện riêng biệt nào đó nên duy trì được từ trường riêng biệt. Cũng giống như oan hồn tồn tại là vì có oan tình, mà sở dĩ Vương Viên Viên tồn tại không chỉ vì chưa vạch trần được nguyên nhân cái chết, quan trọng hơn là cái điện thoại liên quan đến mọi chuyện vẫn còn đấy.
Bây giờ thì cái gì cũng không còn, tất cả đều đã bị An Dạ xử lý hết nên lúc này hẳn là sẽ may mắn thoát nạn.
Chuyện đó đã trôi qua một tuần mà lỗ tai An Dạ vẫn còn thanh âm ong ong, bác sĩ nói đây là di chứng của vụ nổ mạnh, triệu chứng ù tai có lẽ còn tiếp diễn thêm một khoảng thời gian nữa.
An Dạ không còn cách nào, chỉ có thể viết cái kết trong tình trạng này:
“Tôi thật sự rất sợ, bất kể tôi cúp máy thế nào thì cuộc gọi tử vong kia vẫn cứ đều đặn gọi đến.
“Thời gian còn lại của bạn là 5 tiếng đồng hồ.”
“Thời gian còn lại của bạn là 3 tiếng đồng hồ.”
Nó giống như bùa đòi mạng, cứ một lần lại một lần quấy nhiễu suy nghĩ của tôi.
Nên làm gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?
Tôi hạ quyết tâm đập vỡ cái điện thoại này, đập tan nát, chia nó ra thành vô số linh kiện nhỏ, đem chôn hoặc đem đốt cũng được.
Tôi phải phá hủy hoàn toàn điện thoại của tôi.
Rốt cuộc thì không còn bất cứ tiếng chuông nào vang lên nữa.
Tôi như được đại xá, nằm bẹp trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức.
Vậy mà vào lúc này lại bất ngờ có tiếng chuông đổ dồn.
“Ring ring ring — “
Sao có thể như vậy chứ?
Đầu óc tôi tê dại, theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng chuông — thật sự là điện thoại của tôi!
Không không, cái này không phải điện thoại tôi.
Tuy là nó giống y như đúc nhưng lại có một vài dấu vết khác lạ.
Điện thoại ma muốn gạt tôi nhưng tôi có muốn tránh cũng không tránh được.
Sẽ bị bắt thôi!
Chân tôi bị một cái gì đó lạnh băng níu lấy, là một bàn tay!
Tôi nhìn đồng hồ, vừa lúc là ngày chết của tôi, thời gian dừng lại ở 01h 01s.
Hầu như trong nháy mắt, tôi bị kéo vào vách tường rồi biến mất.
Mà đồng hồ cũng chỉ tạm dừng có một giây, sau đó cứ tích tắc tiếp tục công việc của nó.
Hết thảy mọi chuyện vẫn cứ như bình thường.”
An Dạ giao bản thảo cho Bạch Hành đọc lại, bài viết đã được đăng lên rất nhanh.
Cô là tác giả gạo cội, có lượng đọc giả riêng, mỗi lần viết tác phẩm mới thì cốt truyện lại hấp dẫn nên nổi tiếng cũng nằm trong dự kiến.
Buổi tối, An Dạ thực hiện lời hứa mời Bạch Hành ăn cơm.
Cô và Bạch Hành uống vài lon bia, chỉ chốc lát sau đã ngà ngà say.
Bạch Hành kề sát vào An Dạ, dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ nhợt nhạt kia đã hút lấy tầm mắt cô ngay lập tức.
Cô không tự giác dời ánh nhìn lên cơ thể anh, gương mặt hơi nóng lên.
An Dạ nấc cục một cái, vừa định nói gì đó đã cảm thấy trên môi hơi nóng, có một vật thể ướt át mềm mại chạm lên môi rồi đến chóp mũi cô.
An Dạ trừng to hai mắt, bị biến cố xảy ra bất thình lình khiến ánh nhìn đều không thể tập trung.
Là.... là Bạch Hành ư?
Anh ấy.... hôn cô ư?
Cả người An Dạ như tê dại, hai chân không tự chủ mà nhũn hết cả ra, cô túm vạt áo sơ mi của Bạch Hành, hai bàn tay mướt mồ hôi.
Bạch Hành nhẹ nhàng hôn lấy cánh môi cô, đầu lưỡi liếm láp rồi dần dây dưa bên trong khoang miệng cô.
Không còn là một nụ hôn nhẹ nhàng nữa, dường như anh đang thăm dò khám phá, không tự giác mà tiến càng sâu khiến cả hai như rơi vào cõi mộng.
An Dạ sắp nghẹt thở, cô đẩy nhẹ Bạch Hành ra, dùng ngón tay cái mân mê khoé môi ướt át, không nói nên lời.
Đều là người trưởng thành cả rồi, mấy chuyện này hẳn phải tự hiểu rõ mà không cần nói ra chứ nhỉ?
Tuy Bạch Hành chưa nói gì hết nhưng An Dạ vẫn hiểu được lòng anh.
Thôi thì.... trước cứ vậy đi.
An Dạ lại uống một ngụm bia, cảm giác cay nồng cuốn vào cổ họng, tiếp đó chạy thẳng đến dạ dày.
Bạch Hành cũng nhấp một ngụm rồi nhìn lên trần nhà.
Lâu thật lâu sau, anh vẫn chỉ dám nhìn mỗi cái trần nhà, hai lỗ tai ửng đỏ.
HẾT CHƯƠNG 91