Một ngày, không, không phải một ngày, chỉ là trong khoảnh khắc,
Thượng đế nhẹ nhàng khép lại cánh cửa tình yêu, nhưng lại quên không mở
cửa sổ cho tôi, để tôi không hít thở được không khí tươi mới trong căn
phòng tối tăm ấy, buồn chán tới mức sắp nghẹt thở.
0o0
Ngày hôm sau công ty chuyển phát nhanh đưa quà tới cho tôi.
Người đưa hàng nói: “Mời cô kiếm tra hàng, khách gửi yêu cầu hồi âm”.
Tôi mớ ra xem, bên trong có một đôi giày thể thao và một chiếc đĩa.
Hạ Trường Ninh còn mặt dày viết là: “Em nhận của anh ta chiếc áo hơn một nghìn tệ, nhận đôi giày vài trăm tệ của anh coi như công bằng nhé! Chúc em đi đôi giày này cùng với Đinh Việt vui vẻ du sơn ngoạn thủy. Ðôi
giày này là loại giày để cao ngầm, anh tính rồi, độ cao này vừa hợp với
Đinh Việt đó. Phúc Sinh, em thấp quá! Nếu em không vui thì có thể ném nó đi, anh cũng hiểu mà. Chúc em vui vẻ”.
Tôi nhìn đôi giày thể thao mà cười khan ha ha hai tiếng, tức không nói nổi câu nào.
Ðinh Việt cao một mét tám hai, đỉnh đầu tôi còn chưa đến vai anh. Hạ Trường Ninh cười nhạo tôi và Đinh Việt không hợp nhau sao?
“Cô gái”. Nhân viên đưa hàng đứng đợi thấy tôi cứ nhìn chăm chăm vào đôi giày liền nhẹ nhàng nhắc nhở trả lời thư.
Tôi viết: “Cảm ơn đôi giày của anh, đẹp lắm, rất hợp với tôi”. Muốn chọc tức tôi à, không có cửa đâu.
Nhân viên đưa hàng lại chỉ vào cái dĩa và nói: “Khách hàng nói chắc cô sẽ
thích cái này, nhưng không được xem trước mặt mọi người, cô về nhà xem”.
Sắc mặt người đưa hàng trở nên vô cùng thần bí giống như đêm khuya
nấp trong bóng tối dưới gốc cây bên đường, thấy có người đi qua là nhảy
ra ghìm ghìm giọng nói: “Muốn xem phim gì? Âu Mỹ, Nhật Bản đều chiều em
hết”.
Tôi đang suy nghĩ vẩn vơ thì người đưa hàng nói: “Hi hi, chào cô” cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Đợi anh chàng đưa hàng đi rồi tôi mới sực nhớ ra, tức đỏ cả mặt. Thái độ gì thế!
Về tới nhà tôi không nén được sự tò mò nên kháa trái cửa lại rồi nhét đĩa
vào ổ đĩa máy tính, hồi hộp chờ xem bên trong có nội dung gì.
Bạn học cùng phòng hồi đại học vô cùng đam mê xem phim đen, nói theo
cách của họ thì: “Phúc Sinh, đến thời đại của chúng ta thì không thể
không hiểu về khoa học”.
Biết là như thể tôi vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Có lẽ đây là sự khác nhau giữa con trai và con gái.
Tôi vô cùng ngạc nhiên khi những cảnh đầu tiên hiện ra trên màn hình. Trên màn hình là hình ảnh một chú ngựa đen tuyền, từ đầu tới chân không lẩn một sợi lông màu khác nào cả. Nhìn cũng có thể đoán được người quay là Hạ Trường Ninh, tôi nghe thấy giọng anh ta, tên chú ngựa đó là Bảo
Thạch.
Hạ Trường Ninh quay rất nhiều, sau đó cắt ghép thành nhật ký trưởng
thành của Bảo Thạch. Bảo Thạch lớn lên từng ngày, lông cũng dần dần dài
phủ sang hai bên sườn. Nó có một đôi mắt sáng như pha lê, tuyệt đẹp. Nó
thong thả bước đi trong trường nuôi ngựa, lúc tăng tốc độ phi nước đại,
lông của nó bay bay trong gió gốông như mái tóc của các cô gái.
Trong ống kính còn có cảnh Hạ Trường Ninh đi cùng bạn bè, bạn bè quay anh ta và Bảo Thạch. Anh ta giúp Bảo Thạch dọn phân, vừa làm miệng vừa
lẩm bẩm: “Trước đây tao cho lợn ăn, nó sạch sẽ đáng yêu lắm, còn tự biết đi vệ sinh nữa, còn mày thì sao? Cứ đại, tiểu tiện bậy bạ”.
Bảo Thạch ngạo mạn quay lại nhìn anh ta một cái, rồi lại ngẩng đầu lên.
Tôi bật cười ha ha.
Lúc đĩa hết Hạ Trường Ninh thò đầu vào ống kính và nháy mắt: “Bảo
Thạch đáng yêu không? Có muốn đi thăm nó không? Nếu muốn đi thì mười giờ sáng ngày mai anh đợi em ở cửa công viên”.
Bảo Thạch dáng yêu quá. Tôi thở dài rồi lấy dĩa ra, anh ta coi tôi là đứa không có óc chắc? Làm gì có chuvện tôi đi hen hò chứ.
Tôi và Ðinh Việt đã đặt máy bay ngày kia đi Lệ Giang chơi.
Tôi đã từng tới Lệ Giang, trong blog của tôi cũng có ảnh tôi và bạn
bè chơi điên cuồng ở đó. Nhưng tôi không hề nói cho Ðinh Việt biết, nếu
anh ấy biết tôi đã đi rồi sẽ mất hứng lắm.
Bố mẹ tôi đều khen cả Ðinh Việt lần Hạ Trường Ninh. Tôi lựa chọn Đinh Việt họ cũng không có ý kiến gì.
Tôi nghỉ chắc vì đây là chuyện của tôi nên họ cũng từ từ buông tay.
Lệ Giang của tháng một như được tắm trong ánh nắng mặt trời, núi
tuyết Ngọc Long xa xa ẩn hiện trong làn sương mây. Bốn phía du khách
đông như trẩy hội, bất giác tôi mỉm cười.
Ðinh Việt tới Lệ Giang liền hoạt bát hơn hẳn, anh dẫn tôi đi ăn các món ăn vặt của tộc người Nạp
Tây (11), còn tới xem biểu diễn nhạc cổ Nạp Tây nữa.
“Phúc Sinh, Lệ Giang thực ra là được xây mới về sau này. Có điều
không khí buôn bán ở đây và du khách tới từ bốn phương khiến người ta có cảm giác nó giống như chốn đào nguyên ngoài thế giới”. Ðinh Việt nhìn
đám người đang nhảy thành vòng tròn rồi cười ha ha nhìn tôi.
“Nhà anh thì sao? Lưỡng Hà như thế nào?”. Tôi tò mò.
“Đó là một nơi rất lạc hậu, rất giản dị. Có thể vào rừng rậm nhiệt
đới. Anh sẽ dẫn em vào rừng rậm nhiệt đới để ngắm thác nước lớn, thác
nước ở trong tận rừng sâu”.
Tôi bị lây nhiễm cảm xúc của anh rồi đâm ra cũng tràn đầy hào hứng với rừng rậm nhiệt đới.
Ðêm khuya, ánh đèn lồng ngũ sắc chạy dọc con phố nhỏ. Chúng tôi ngồi
bên ngoài khách sạn đón gió đêm lạnh, nghe tiếng nhạc phảng phất trong
không trung, trong lòng vô cùng yên tĩnh.
Đinh Việt nhìn tôi, gương mặt tuấn tú của anh càng lộ rõ vẻ nặng tình hơn dưới ánh dèn, đôi mắt anh như ly rượu trong tay tôi, khiến người ta say đắm.
“Phúc Sinh, em không tin anh thích em sao?”.
Tôi cười, không biết nên trả lời anh ấy như thế nào.
“Em có thích nơi này không?”.
“Thích”
Ðinh Việt Cười khà khà và nói: “Nếu chúng ta mở một cửa hàng nhỏ ở
đây, nhỏ như quán rượu Anh Hoa kia thôi, sống cả đời ở đây cũng được
lắm”.
Đúng thể, được lắm chứ!
“Bất cứ ai từng tới Lệ Giang cũng đều nghĩ như thể, nhưng cuối cùng
vẫn rời đi. Ở đây lâu quá sẽ nhớ sự phồn hoa và thời thượng nơi độ thị
sầm uất”. Đinh Việt thở dài.
“Ðinh Việt, anh có giấc mơ nào không? Ví dụ như sau này sống cuộc sống thể nào, hoặc muốn làm gì đó chẳng hạn”.
Ðinh Việt nói với tôi giấc mơ của anh là làm một người tự do tự tại. Anh muốn tự do, rất muốn!
“Thế nhưng đâu có khả năng kinh tế như thể, bách tính bình thường đều vì năm đấu gạo mà khom lưng(12)”. Tôi suy nghĩ vô cùng thực tế.
“Anh muốn đi nước ngoài, tới một thành phố sạch sẽ, có thể một tháng trời không cần đánh giày”.
“Khà khà”. Tôi bị anh chọc cho phì cười. Tôi muốn nói với anh ấy, tôi không muốn đi nước ngoài, nếu như cả dời tôi không được ăn cơm Trung
Quốc ngon miệng thì tôi phát điên lên mất.
Đinh Việt cười nhạo cái ước mơ vì ăn mà không muốn ra nước ngoài của
tôi. Anh ấy hỏi tôi: “Phúc Sinh, em đã từng có ước mơ chưa?”.
“Không có”.
Tỏi không có lý tưởng, cũng không có chí hướng to lớn
gì, tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, có chút của cải, không phải ngày đêm lo nghĩ về tiền là được rồi. Ăn no uống đủ, đơn gián thể thôi.
Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi: “Em không có điều gì đặc biệt mong muốn sao?”.
Tôi nghỉ một hồi lâu, điều đặc biệt mong muốn sao, dường như chỉ có
trong tiểu thuyết. Ví dụ như cầm súng săn cưỡi trên lưng chú ngựa giống
như Bảo Thạch, đi săn chó sói trong những ngày cuối thu. Mùa đông được
ngâm mình dưới suối nước nóng, nằm dài trên thảm trắng ở biệt thự cạnh
hồ đốt lá thơm và đọc tiểu thuyết. Như có thể giống Từ Hy thái hậu, mỗi
bữa đều có hơn một trăm món ngon đủ hương vị để thưởng thức. Ánh mắt tôi càng lúc càng trở nên mơ màng. Đinh Việt âu yếm nhìn tôi, chờ đợi tôi
kể tiếp cho anh nghe về giấc mơ của mình.
“Đinh Việt, món lưỡi vẹt xào và tương lưỡi vịt có vị giống nhau
không?”. Sau khi hàng loạt giấc mơ chạy qua trong đầu, tôi mới mở miệng
hỏi.
Ánh mát dịu dàng của Ðinh Việt dần dần thức tỉnh. Anh kéo đầu tôi lại rồi cười: “Thế lưỡi em và lưỡi vẹt có vị giống nhau không?”.
Gương mặt tôi nóng bừng, tôi đẩy anh ra rồi cúi đầu: “Ở đây nhiều người lắm”.
Anh buồn bã buông một câu phá hỏng bầu không khí: “Em và Nguyêt Nhi thực sự khác nhau quá”
Những lời đã nói ra chẳng thể nào thu lại được. Anh ngây người, tôi
cũng ngây người. Ánh mắ tôi nhìn về đám người đang vui vẻ, cười đùa sau
lưng anh ấy, đây là Lệ Giang, đúng thế. Những người ở đây cho dù có hôn
nhau trước mặt mọi người thì cũng chẳng có ai nhìn, càng chẳng có ai cảm thấy nó có ảnh hướng tới thuần phong mỹ tục. Ngũ Nguyệt Vy giống như
quá ớt chỉ thiên đặc sản của Vân Nam, cô ấy có thể khiến người ta phát
hỏa. Tôi giống như dòng nước chảy xuống từ trên núi tuyết, lặng lẽ ngắm
nhìn loài người thể hiện tình yêu. Cho dù bản thân ở trong đó thì vẫn
lặng lẽ như thể.
“Phúc Sinh”. Đinh Việt gọi tôi, dường như muốn nói lời xin lỗi, nhưng rồi lại không nói gì.
Tôi uống một ngụm bia rồi nói với anh: “Không sao, em biết, Ngũ Nguyệt Vy có thể khiến dàn ông phát điên”.
Ðinh Việt nhìn tôi đầy cảm kích, ôm tôi vào lòng và nhẹ nhàng thủ
thỉ: `’Xin lồi Phúc Sinh. Anh không hề có ý muốn so sánh, anh cảm thấy
không cần phải nghĩ nhiều thế nữa. Anh muốn sự nhiệt tình của em”.
Tôi nhắm mắt lại. Sự nhiệt tình của tôi? Tại sao tôi không nhiệt tình?
“Phúc Sinh?”. Tôi mở choàng mắt, thấy Ðinh Việt đang nhíu máy, trong đôi mắt
ấy như có ngọn lửa đang bùng cháy. Tôi cũng không muốn đúng lúc vừa lãng mạn, vừaa đang lấy lại không khí ban đầu với Ðinh Việt thể này thì nghe thấy tiếng Hạ Trường Ninh.
Trong lòng tôi đầy hoài nghi, sao Hạ
Trường Ninh lại xuất hiện ở Lệ Giang được? Nếu như là ngẫu nhiên thì
đánh chết tôi cũng không tin. Anh ta vốn định hẹn tôi ngày mai đi thăm
Bảo Thạch cơ mà. Cho dù anh ta đuổi theo đi nữa thì cũng đợi ngày mai
nếu tôi không tới điểm hẹn thì anh ta đi check danh sách khách hàng thì
mới biết được chứ. Đinh Việt lạnh lùng liếc nhìn tôi. Tôi vội vàng giải
thích: “Em không hề nói gì, thật đó”. Anh khẽ cười: “Anh biết, anh không có ý đó. Chỉ là anh đang nghĩ, Phúc Sinh này, em và Hạ Trường Ninh rốt
cuộc là quan hệ thế nào mà lại khiến anh ta bám theo em không rời thế?”
Tôi sững người.
Tôi có thể hiểu được nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ấm ức. Hạ Trường Ninh rảo bước về phía chúng tôi, cười như hoa nở. Đợi lại gần anh ra nói: “Hai người cũng ở Lệ Giang à, trùng hợp quá! Giới thiệu với hai người, đây là bạn tôi – Tiếu Đại”.
Bây giờ tôi mới để ý cô
gái đi sau anh ta. Một cô gái có mái tóc đen dài, rất đẹp, thân hình cân đối, mặc chiếc áo len, quần bò ra dáng một học sinn ngoan ngoãn.
Khi tới gặp Hạ Trường Ninh, cô gái vòng tay khoác tay anh ta.
Bất giác tôi có cảm giác an tâm hẳn. Không phải vì tôi, không phải vì tôi. Tốt quá, tôi cười, rồi thoải mải bắt chuyện với hai người họ:
“Đúng thế, hai người cũng tới Lệ Giang chơi à?”.
Dường như Ðinh Việt cũng hiểu ra điều này nên anh lịch sự nói: “Ở đây buối tôi khó tìm chỗ lắm, ngồi đây luôn đi?”. Hạ Trường Ninh nhìn ngang dọc rồi hỏi nhỏ Tiểu Ðại. Tiếu Ðại hình như còn muốn đi dạo nữa nên lắc đầu. Hạ Trường Ninh cười: “Bây giờ còn sớm, tôi và Tiếu Đại đi dạo một
lát đã, nếu khi quay lại hai người còn ngồi đây thì chúng ta cũng làm ly rượu nhé!”. Bình thường thế chứ!
Sau khi anh ra và Tiwru Ðại rời khỏi đó tôi và Ðinh Việt dường như đã quên mất khoảng cách và sự ngại ngùng ban nảy, lại bắt đầu nói chuyện
cười đùa.
Ðinh Việt kế cho tôi nghe về ngọc, anh nói ban đầu các loại ngọc đều
là đá rất bình thường, những viên đá có màu sắc và độ trong suốt phải
trải qua nhiều lần gia công mới trở thành những viên ngọc sáng lấp lánh
được bày bán trong các cửa hàng.
Lương Hà cách Ðằng Xung rất gần, Đằng Xung và Myanmar đều nằm trong
khu vực có nhiều khoáng sản, nên gia đình Ðinh Việt và rất nhiều gia
đình khác đều làm những công việc liên quan tới đá và ngọc.
Bố anh ấy là một thợ làm ngọc có tay nghề rất giỏi.
Anh rất tình cảm khi kể cho tôi nghe chuyện ngày nhỏ nhìn thấy bố
mình mài, khắc ngọc thế nào. Anh nói ước mơ lớn nhất ngày bé đó là thỉnh thoảng mỗi lần tới xung quanh khu khoáng sản sẽ nhặt được một miếng
ngọc đẹp tuyệt thể như Biện Hòa(13)”, sau đó cả gia đình sẽ chuyển tới
thành phố, không cần phải sống cuộc sống giản đơn trong căn nhà cũ kỹ
dột nát này nữa.
Cũng do sự phát triển kinh tế ở vùng biên cương nên Đinh Việt đã học
ngành Thương mại Quốc tế. Anh ấy nói: “Phúc Sinh này, trước đây anh đã
từng nghĩ sau khi học xong sẽ về quê hương làm một thương nhân. Sau đó
mới thấy không hề dễ dàng, thêm nữa bố mẹ anh tư tưởng bảo thủ, họ muốn
anh có một công việc ổn định, có thể diện, vì vậy anh cũng mặc theo dòng đời, không mạo hiếm nữa. Nếu mạo hiểm từ bỏ công việc thì không biết có thể làm nên một mảnh trời của riêng mình không”.
Đương nhiên là tôi
hiểu. Chẳng phải rất nhiều người cũng thế này sao? Khi đi học có rất
nhiều ước mơ, đợi đến cuối cùng khi đã có công việc ổn định lại do dự,
cuối cùng lựa chọn sự ổn định.
“Như thế này cũng chẳng có gì không tốt, không phải ai làm kinh doanh cũng thành công, cũng không phải tất cả những người làm kinh doanh đều
thành triệu phú, tiểu thương nhiều lắm”.
Đinh Việt lắc đầu nói; “Em không hiểu đâu, em chưa trải qua cuộc sống của người có tiền. Không phải có tiền là ghê gớm lắm mà anh cảm thấy là chỉ cần cố gắng thì cũng sẽ được sống trong môi trường như thế mà thôi. Giống như cuộc sống bình thường, nhàn nhạt bây giờ nhìn cũng có thể
biết được về già thế nào, anh cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh còn
trẻ thế này anh muốn thử sống cuộc sống khác, không phù hợp anh sẽ tiếp
tục sống cuộc sống phẳng lặng này”.
Tôi gật đầu đồng ý: “Ðúng thể, có thể cố một chút, ít nhất vẫn có thể sống như hiện tại, vậy tại sao lại không liều cơ chứ? Cũng được lắm”.
Đinh Việt cười và nói: “Phúc Sinh, sao thế nào em cũng thấy hay thế?”.
Tôi có chút mơ hồ, bản thân mình cảm thấy cả hai cách sống đều được,
đều có đạo lý. “Em thấy đấy, đi siêu thị mua quần áo, Nguyệt Nhi có thể
mua liền mấy bộ, còn em mua một cái đã thấy xót, mua rồi còn không dám
mặc. Chỉ là quần áo mà thôi nhưng cô ấy có thể tùy ý chà đạp lòng tư tôn của người khác”.
“Ừ, Ðinh Việt này, nếu như chúng ta không tới nơi đó thì làm sao gặp
cô ấy được chứ? Trên đời này những thử đắt đỏ thì nhiều lắm, lẽ nào mỗi
một món đồ bản thân đều phải mua về mới vui hay sao?”.
“Ngốc ạ, anh
chỉ ví dụ thể thôi. Ý anh là, có lúc ngay cả lòng tự tôn cũng có thể mua được bằng tiền”. Ðinh Việt gõ nhẹ lên trán tôi và thở dài.
Tôi vẫn không hiểu mục đích của anh ấy khi nói nhiều đạo lý như vậy để làm gì, có phải tôi ngu quá không?
“Mùa
đông ngồi bên ngoài lạnh lắm, nhìn thì lãng mạn đấy nhưng thực chất là
chịu tội”. Câu này nói thật đúng tâm trạng tôi. Lúc mới ngồi xuống thì
cảm thấy thú vị lắm, hứng gió cả đêm mới đúng thực cảm thấy không khác
gì chịu tội cả.
“Thôi, Phúc Sinh này, chúng ta không ở trong thành cổ nữa. Phòng ở đó thì đẹp nhưng không có điều hòa, anh sợ đêm em ngủ
không ngon. Chúng ta ở khách sạn trong nội thành nhé”.
Tôi gật đầu. Buổi tối tôi rất sợ lạnh, mỡ trên người ít quá. Nhưng tôi lại không nỡ, tiền phòng chả nhẽ lại mất không?
“Có trả lại phòng được không?”.
Ðinh Việt không nín được cười vì tôi: “Em dúng là một người kẹt xi. Thôi đi, một tối tám mươi tệ, hai phòng mới có một trăm sáu”
.
Tôi cười hi hi rồi lên xe tới khách sạn trong nội thành.
Đang dặt phòng trong khách sạn thì Hạ Trường Ninh và Tiểu Ðại bước
vào. Họ đi rất vội vả, Tiểu Ðại còn đang thở hốn hển. Tôi nghe thấy
tiếng Hạ Trường Ninh gọi: “Phúc Sinh, hai người cũng định ở đây à?”.
Trùng hợp thế sao? Ðinh Việt và tôi cũng quay đầu lại, Hạ Trường Ninh cười khà khà bước tới: “Đừng đặt phòng nữa, tôi và Tiếu Đại đặt hai
phòng đôi rồi. Hay là, tôi với Ðinh Việt ở một phòng, Phúc Sinh với Tiểu Ðại ở một phòng, cho đỡ tiền”.
Ðinh Việt đang định từ chối. Anh mắt Hạ Trường Ninh liếc nhìn tôi một cái rồi như chợt hiểu ra, anh ta vội nói: “A, xin lỗi, ngại quá, coi
như tôi chưa nói gì cả”.
Tôi bị ánh mắt của anh ta làm cho kích động, thấy Tiểu Đại che miệng
cười tôi liền hiểu ngay ý của Hạ Trường Ninh nên vội vàng nói: “Đinh
Việt, anh đặt một phòng thôi”. Ý của tôi là, tôi và Tiểu Ðại một phòng,
Ðinh Việt chỉ cần đặt một phòng cho anh mà thôi.
Ai ngờ, Ðinh Việt cười rạng rỡ hơn và quay đi đăng ký, Hạ Trường Ninh ngoảnh đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy sự khinh bỉ. Anh ta không nói gì nữa
mà kéo Tiểu Đại về phòng. Tôi liếc nhìn Ðinh Việt rồi lại nhìn theo bóng Hạ Trường Ninh và Tiếu Đại, lắp bắp hỏi với theo: “Tiếu Đại, cô ở phòng nào? Lát nữa tôi tới tìm cô”.
Tiểu Đại quay đầu lại trả lời cụt lún: “Phòng 417″.
Hạ Trường Ninh không quay đầu lại mà cứ tiếp tục nói cười với Tiểu
Ðại. Ðinh Việt đặt phòng xong cười và nói: “Cũng được, tiết kiệm tiền
phòng. Vốn định đặt hai phòng mà”.
Tôi chợt cảm thấy mình thật ngốc nghếch, ra quyết định gì cũng không
suy nghĩ. Đặt hai phòng là được rồi sao cứ phải nghĩ theo suy nghĩ của
Hạ Trường Ninh lỡ mồm bảo sẽ ở cũng phòng với Tiếu Đại chứ.
Tôi ngại
ngùng đáp: “Có thể đặt thêm một phòng nữa không? Em sợ làm phiền bọn
họ”. Ðinh Việt nhìn tôi lắc đầu: “Hay là em ngủ cùng phòng với anh, xem
anh có “ăn” em không?”.
Tôi biết là anh đang cười nhạo tôi, đúng là tôi chăng suy nghỉ thấu
đáo gì cả. Nhưng tôi chưa bao giờ ở cùng phòng với người con trai nào.
Hơn nữa lại để Hạ Trường Ninh nhìn thấy, anh ta nói với bố mẹ tôi thì
tôi biết ăn nói với họ thế nào đây?
Tôi kéo kéo gấu áo Ðinh Việt và lắc đầu, anh nhìn tôi và nói: “Phúc
Sinh, em làm nũng thế này à? Thật khó hiểu”. Tôi đỏ mặt, cúi đầu không
nói gì nữa.
Ðinh Việt nói tiếp: “Ðược, đặt thêm một phòng nữa, lát nữa em qua chào người ta một tiếng không họ lại đợi”.
“Anh thật tốt”.
Ðinh Việt nghiêm túc hỏi lại tôi: “Phúc Sinh, là vì anh đối tôt với em hay em thấy con người anh tốt?”.
Tôi cười và đáp: “Đều tốt”.
“Nếu như không tốt thì sao?.”‘.
“Anh sẽ đối xử không tốt với em sao?”.
Ðinh Việt thở phào rồi ôm tôi đi lên tầng, vừa đi vừa nói: “Có chứ, anh sẽ đối xử tốt với em mãi”.
Như thể này chẳng phải kết thúc rồi sao!
Chúng tôi ra ngoài chơi đến mười một giờ đêm mới về, cũng không quấn lây nhau nữa mà chỉ chào tạm biệt rồi ai về phòng nấy.
Vừa tắm xong thì có tiếng người gõ cửa. Tôi nghĩ là Đinh Việt nên vừa lau tóc vừa ra mở cửa.
Hạ Trường Ninh không đợi tôi có phản ứng gì liên lẻn vào trong phòng, động tác nhanh nhạy như chú chuột ở trong bếp, nghe tiếng bước chân tới liền cong mông chạy. “Muộn thể này rồi anh muốn làm gì?”. Ðây là khách
sạn, anh ta mà làm gì bất thường là tôi có thể gào to kêu cứu.
Hạ Trường Ninh chặn tay trước cửa và hỏi: “Phúc Sinh, thương lượng với em chuyện này”.
“Chuyện gì?”.
“Tiếu Đại muôn đi Lương Hà xem nha môn Thố Ty(14) cũ, nghe nói ở đó
vẫn còn một vương phi Thố ty, chúng ta có thể đi cũng nhau được không?”.
Tôi và Đinh Việt đi Lương Hà là vì anh muốn dẫn tôi về thăm bố mẹ
anh. Đi cùng với bọn họ chẳng phải mất hứng quá hay sao? Huống hồ Hạ
Trưởng Ninh và chúng tôi còn có khúc mắc nữa!
“Hai người tự ngồi xe đi không được sao? Địa điểm dễ tìm lắm”.
“Đừng nhỏ nhen như thế chứ, quê Đinh Việt không phải ở Lương Hà sao? Làm hướng dẫn viên cho anh cũng được mà”.
“Sao anh biết quê nhà Ðinh Việt ở Lương Hà?”. Tôi nghi ngờ hỏi lại.
Hạ Trường Ninh không trá lời tôi, anh ta thong thả nói: “Nghe nói Vy
Tử theo tới Giang Nam rồi, anh đi trốn cô ấy không được sao? Em hỏi xem
cô ta liệu có tìm tới nhà Ðinh Việt không? Nếu như tìm thấy rồi em có
cần anh ứng phó giúp không?”.
Tôi nói: “Hạ Trường Ninh muốn từ chối Ngũ Nguyệt Vy mà cần phải trốn
sao? Ðừng lừa tôi, tôi về nhà Đinh Việt thăm bố mẹ anh ấy, anh đừng gây
chuyện nữa”.
Sao tự nhiên lại không ngốc nghếch nữa thế?”, Hạ Trường Ninh nhíu máy hòi.
Tôi điên quá liền đáp trả: “Ai ngốc nghếch? Anh ăn nói kiểu gì thế?”. Lúc này lại có tiếng gõ cửa: “Phúc Sinh, em ngủ chưa?”.
Là Ðinh Việt, tôi vội đi ra mở cửa. Hạ Trường Ninh cười rồi lên trước một bước chặn tôi lại. Tôi thấy cửa không khóa, Hạ Trường Ninh vừa tiến lên thì Ðinh Việt đã đấy cửa vào. Tôi mới nhìn thấy cửa bị đấy ra thì
Hạ Trường Ninh đã giằng lây khăn bông tôi đang lau đầu, thuận tay phẩy
phẩy mấy cái rồi lại nhét vào tay tôi.
Tôi cầm khăn mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Đinh Việt có phần ngạc nhiên, anh nói: “Anh Hạ?”‘.
Hạ Trường Ninh cười hi hi đáp: “Đinh Việt, tôi cũng đang có việc định tìm anh làm hướng dẫn viên. Tiểu Đại muốn đi thăm nha môn Thố ty và
vương phi triều đại cuối cùng ở Lương Hà, được không?”.
Ðinh Việt nhìn anh ta, hai người nhìn nhau mất mây giây. Ðinh Việt
cũng cười lại và đáp: “Được thôi, bốn người có thể thuê xe đi, giá xe
chắc sẽ rẻ hơn một chút”.
“Tốt quá, tôi đi thông báo cho Tiếu Đại. Có người bản địa như anh thì không sợ thuê xe đắt nữa rồi”. Hạ Trường Ninh cười rồi đi về, trước khi đi còn đóng cửa cho tôi nữa. “Sao anh lại đồng ý với anh ta thể, em
không muốn đi cùng anh ta”. Tôi trách Đinh Việt, Ðinh Việt lấy khăn bông trong tay tôi rồi lau tóc cho tôi, anh thở dài nói: “Phúc Sinh, sau này em đừng tùy tiện để anh ta lau tóc cho em nữa. Những động tác mập mờ
này sẽ khiến anh ta hiểu nhầm”.
Tôi nhảy dựng lên và vội vàng giảii thích với Ðinh Việt: “Em không
có! Là anh ta lấy khăn của em rồi lại nhét vào tay em, em không thèm để
anh ta lau tóc cho em”. “Ðược rồi, không có thì không có”.
“Em thực sự không có”.
Ðinh Việt choàng tay ôm lấy tôi và nói: “Phúc Sinh, Hạ Trường Ninh sẽ không từ bỏ em đâu, anh thấy anh ta là cảm thấy mệt mỏi trong lòng”.
Tôi cảm thấy hoang mang, ngẩng đầu nhìn anh ấy và nói: “Đinh Việt, em và anh ta chẳng có gì cả. Thật mà”.
Ðinh Việt buông tôi ra, im lặng một hồi và nói: “Phúc Sinh, em rất
hợp với anh, anh cũng rất thích em. Nhưng mà, anh không có tình cảm mãnh liệt, dù anh cố gắng thê nào đi nữa anh vẫn không cảm nhận được nó,
chúng ta, chia tay nhau đi”.
Tôi giật mình lùi lại phía sau, nước mắt chầm chậm chảy ra. Trong vòng một ngày mà long trời lở đất! Nếu đã như
thể thì đâu cần đối xử tốt, dịu đáng với tôi làm gì? Sao phải khiến tôi
tưởng rằng anh thực sự yêu tôi, có thể kiên định đứng về phía tôi, mặc
kệ Hạ Trường Ninh ? Ban nảy anh còn nói, anh sẽ luôn đối tốt với tôi.
“Bới vì anh nhìn thấy anh ta trong phòng em và lau tóc cho em?”.
Đinh Việt im lặng một lúc rồi nói: “Một nửa thôi, từ lúc tối khi nhìn thấy anh ta trong lòng anh đã cảm thấy không thoải mải. Phúc Sinh, anh
biết em không sai, có lẽ người sai là anh. Anh nghĩ đơn giản quá, ở bên
em quá mệt mỏi, bất cứ lúc nào cũng lo lắng có chuyện xảy ra”
“Đủ rồi, anh về đi. Ngày mai anh dẫn Hạ Trường Ninh và Tiểu Đại đi
Lương Hà, em về nhà”. Tôi không muốn dùng dằng thêm với Đinh Việt nữa.
Anh sẽ nhắc tới Ngũ Nguyệt Vy, Hạ Trường Ninh giống như ôn dịch, anh
ra xuất hiện khiến Ðinh Việt cảm thấy không có cảm xúc với tôi nữa.
Cho dù nói thể nào đi nữa, Đinh Việt xuất hiện trong cuộc sống của
tôi đầy bất ngờ, giống như tôi bất ngờ nhặt được bảo vật vậy. Anh yêu
tôi thực lòng sao? Anh sẽ thực lòng yêu một Ninh Phúc Sinh bình thường
như tôi sao?
“Thực ra, cũng không phải do Hạ Trường Ninh. Có lẽ anh không quên
được Nguyệt Nhi. Anh muốn yên tĩnh, hẹn hò bạn gái và kết hôn bình
thường, nhưng vẫn không quên được cô áy. Xin lỗi em, Phúc Sinh”.
Bất cứ câu nói nào đi nữa, chỉ cần đã mớ đầu thì những câu về sau sẽ
nói rất trôi chảy. Ban nãy nói chia tay, bây giờ đã có thể thẳng thắn
nói vẫn còn yêu Ngũ Nguyệt Vy. Tôi còn nhớ rõ ràng Đinh Việt đã từng
nói, khi gặp lại Ngũ Nguyệt Vy, trái tim anh đã bình tâm trở lại rồi.
Anh cũng đã từng nói, anh đã buông tình cảm của mình với Ngũ Nguyệt Vy,
anh còn nói…
Còn có sự đã kích nào lớn hơn việc đối phương nói không yêu bạn?
Nói yêu người khác ngay trước mặt bạn. Tôi có thể thông cảm nhưng
không thể tha thứ. Tại sao anh không đợi quên cô ấy rồi tới tìm tôi? Tại sao trong lòng anh có cô gái khác rồi nhưng vẫn tốt với tôi?
Thế nhưng, điều quá đáng hơn là, Ðinh Việt nói: “Phúc Sinh, em có thể trả lại anh cái áo khoác không?”.
Tôi chỉ cảm thấy thật hạnh phúc, vì gặp bố mẹ anh mà tôi mang rất
nhiều quần áo đi, vì muốn lấy lòng anh nên đi đâu tôi cũng mang chiếc áo đó theo, và may mắn hơn nữa là, Đinh Việt chỉ mua áo cho tôi, nếu như
anh mua quần lẽ nào khi chia tay tôi phải cởi quần trả anh?
Tôi gói
áo và trả lại cho anh ấy, không nói gì cả. Tôi nói không ra lời, chỉ
muốn anh mau chóng rời khỏi đây, tôi rất muốn vùi mặt vào trong chăn mà
khóc.
“Phúc Sinh, em rất tốt, xứng đáng tìm một người tốt hơn”.
“Ra ngoài”.
Tôi không chịu nối nữa mà hét lên. Ðinh Việt lặng lẽ
nhìn tôi, qua đôi mắt đã mờ mờ nước tôi nhìn thấy nổi đau ẩn sau gương
mặt tuấn tú của anh. Hình như anh nghiến răng chặt quá khiến cơ hai bên
má co giật.
Tôi quay lưng lại, nước mắt đã bắt đầu tuôn xuống. Nghe thấy tiếng
cửa nhẹ nhàng được khép lại, tôi không thể kìm nén được nữa liên lao lên giường ôm gối khóc tức tưởi. Tôi không ngừng tự nói với mình, điều kiện của Đinh Việt quá tốt, anh không để ý tới tôi là chuyện bình thường,
rất bình thường…
Tìm tôi như bì dao đâm, phải cố hết sức kiềm chế tôi mới có thể hít
thở bình thường được. Tôi bị đả kích đến mức não không thể hoạt động
được nữa rồi.
Quá bất ngờ, ngoài khả năng dự tính của tôi. Một ngày, không, không
phải một ngày, chỉ là trong khoảnh khắc, Thượng đế nhẹ nhàng khép lại
cánh cửa tình yêu, nhưng lại quên không mở cửa sổ cho tôi, để tôi không
hít thở được không khí tươi mới trong căn phòng tối tăm ấy, buồn chán
tới mức sắp nghẹt thở.
Khóc cũng khóc mệt rồi, tôi đi tắm. Lau khô tấm kính bị mờ hơi nước,
tôi vẫn thấy mắt mình đỏ hoe. Trong gương, mình không xấu, chỉ là hơi
gầy một chút, nhưng nhìn rất cân đối. Tôi nghiêng người, vẫn là hình chữ S dù không rõ ràng lắm. Tôi khẽ hừ một tiếng, quyết định ngày mai không đi nữa, đằng nào cũng đến rồi thì kiểu gì cũng phải chơi vui vẻ. Lệ
Giang cũng đi rồi, ngày mai một mình đi Ðại Lý.
Mặc xong áo ngủ tôi nhìn mình trong tấm gương bị phủ bởi một lớp
sương mờ: “Sau này mày không được làm thục nữ nữa”. Miệng ngoác sang hai bên, tôi cố ép những cơ thịt trên mặt mình tạo ra một nụ cười.
Lúc tính dậy vẫn chưa đến tám giờ, bình thường lên lớp quen rồi cứ
tới giờ là tỉnh. Tôi nhanh chóng chải đầu, trang điếm, thu dọn hành lý.
Muốn đi phải đi sớm, không muốn chạm mặt Hạ Trường Ninh, Ðinh Việt chút
nào.
Ba lô không có chiếc áo khoác ấy bổng trở nên nhẹ bẫng, bất giác tôi cười. Đinh Việt được lắm, cái áo ấy nếu không mặc lên người thì đeo cũng nặng lắm.
Nghĩ tới đây cảm giác khó chịu lại dâng lên. Tôi hít
sâu để bản thân mình không nghĩ tới chuyện đó nữa, cố gắng mỉm cười. Mở
cửa bước ra ngoài, tôi tự nói với lòng mình: Ninh Phúc Sinh, mày có thể
vui chơi một mình, sẽ rất vui.
Tôi không nhìn thây Ðinh Việt, cũng không thấy Hạ Trường Ninh và Tiếu Ðại, không biết có phải bọn họ vẫn ở trong phòng không. Như thể này
cũng được, nếu mà chạm mặt lại phải nói vài lời.
Tôi bắt taxi đến bến xe đường dài, mua một vé đi Ðại Lý. Khi xe bus
nổ máy rời bến, tự nhiên tôi cảm thấy vô cùng cô đơn và xót xa. Tôi
nghĩ, mọi thứ nhất định sẽ mau qua đi. Buổi tối đi dạo trên phố khách
sạn nối tiếng ở Ðại Lý, hát cả một đêm với những người không quen biết.
Hôm sau đi xem suối Hồ Điệp vốn đã chẳng còn chú bướm nào và ba tòa tháp ở chùa Sùng Thánh.
Dưới ánh mặt trời gay gắt, thong dong thư thả muốn đi đâu thì đi, chẳng có gương mặt quen thuộc hay đáng ghét nào xuất hiện cả.
—————————————————————————————————————————-
Chú thích
(11) Nạp Tây: Một dân tộc thiểu số ở vùng Lệ Giang, sống củu yếu ở khu vực thành Cổ của thành phố Lệ Giang, tính Vân Nam (BTV)
(12) Đào Tiềm (365- 427) từng than rằng: “Ngã khởi năng vị ngũ đầu mễ chiết yêu” (Sao ta lại có thể vì năm đấu gạo mà chịu khom lưng). Người
đời sau dùng điếm này để chỉ việc người quân tử không chịu vì lợi lộc mà luồn cúi kẻ tiểu nhân, có quyền thể, hoặc con người luôn phải canh cánh nổi lo cơm áo gạo tiền (BTV)
(13) Biện Hòa: Xưa nước Sở có người tên Biện Hòa, tìm được viên đá
ngọc quý bèn dâng cho Sở Lệ Vương, Lệ Vương đưa cho thợ làm ngọc xem,
thợ nói: “chỉ là đá”. Vương bèn sai chặt chân trái Hòa. Lệ Vương mất,
Hòa lại dâng lên Vũ Vương, Vũ Vương đưa cho thợ làm ngọc, lại nói rằng:
“chỉ là đá”. Vũ Vương sai người chặt chân phải của Hòa. Vũ Vương chết,
Văn Vương kế vi, Hòa ôm đá ngọc đến chân núi Sở khóc ba ngày ba đêm, lệ
cạn mà chảy ra máu. Văn Vương nghe thấy, sai người hỏi nguyên do, bèn
cho thợ làm ngọc xem kỹ, gia công được kho báu, bèn cho đặt là Ngọc Biện Hòa. Về sau, những viên ngọc tuyệt thế đều được gọi là ngọc Biện Hòa
(BTV)
(14) Thổ ty: Chức quan thể tập của thù lĩnh các dân tộc thiểu số ở
Trung Quốcc thời Nguyên, Minh, Thanh; ở Việt Nam thời trước Cách mạng
tháng Tám (BTV)