Gương mặt nhìn nghiêng của Ðinh Việt rất đẹp, rất hoàn mỹ. Anh nhìn
về phía trước, khóe miệng khẽ mím cười: “Con người tranh nhau hơi thở.
Phúc Sinh, Hạ Trường Ninh muốn cược mười triệu tệ anh cũng chiều”.
0o0
Sáng hôm sau Ðinh Việt tới như đã hẹn.
Anh mặc một chiếc áo lông dày màu xanh xám, quàng một chiếc khăn màu
vàng lúa, nhìn rất mốt và đẹp. Khi bố tôi ra mớ cửa, anh đã cười rạng
ngời, đồng thời đưa hộp quà cho bố tôi: “Cháu chào bác, cháu là Đinh
Việt”.
Bố tôi bị nụ cười của anh hút hồn nên nhiệt tình mới anh vào nhà rồi gọi tôi: “Phúc Sinh, mang trà lên đây”.
Tôi liếc Ðinh Việt đặt trà lên tràng kỷ rồi lượn vào bếp làm giúp mẹ.
Mẹ tôi cười và mời anh ngồi, khi vào bếp đôi mắt mẹ cười tít như mảnh trăng non, rồi khẽ thì thầm vào tai tôi: “Cũng được đấy!”.
Tôi cười tủm tỉm.
Ðinh Việt và bố tôi ngồi nói chuyện ở phòng khách, tôi căng tai ra nghe
những tiếng cười không ngớt. Khoảnh khắc này tôi Cám thấy vô cũng hạnh
phúc. Ngôi Chưa được bao lâu thì mẹ đã lên bày thức ăn ra bàn.
Đinh Việt xắn tay áo len lên giúp mẹ. Anh thật giống một thành viên trong gia đình tôi. Bữa cơm rất vui vẻ và ấm cúng.
Tiễn Ðinh Việt về rồi tôi háo hức nghe ý kiến của bố mẹ. Nhưng gương mặt mẹ lại đăm chiêu khó hiểu.
“Phúc Sinh, Ðinh Việt tốt thì có tốt nhưng Hạ Trường Ninh thì sao?”.
“Mẹ, con với Hạ Trường Ninh chưa bao giờ yêu đương hẹn hò thì làm sao cái gì chứ?”. Tôi thực sự không vui. Lúc này còn nhắc đến cái tên lưu
manh ấy nữa.
“Phúc Sinh, con đừng trách bố mẹ nhiều lời, bố mẹ nghe người ta nói, con và Hạ Trường Ninh..”.
Tôi đứng phắt dậy, cảm thấy vô cùng oan ức: “Bố mẹ không tin con? Lẽ
nào con là loại người vừa hẹn hò với Hạ Trường Ninh vừa yêu Đinh Việt
sao?”.
“Haizz, bố mẹ không có ý đó. Ý bố mẹ là, nếu con và Ðinh Việt xác
định rồi thì nhất định không được đi gây chuyện với Hạ Trường Ninh nữa”.
Ai muốn đi gây sự với cái tên lưu manh ấy chứ? Tôi tức điên.
Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tôi tức quá đi mở cửa, vừa mở hé ra đã đóng sầm ngay lại.
“Á”. Một chân Hạ Trường Ninh thò vào, miệng còn kêu đau.
“Ai thế?”. Bố mẹ tôi hỏi vọng ra.
Tôi chỉ còn cách mở cửa, Hạ Trường Ninh ăn mặc chỉnh tề tay xách hộp
quà, không khách khí gì mà lướt qua tôi cười nói đi vào: “Thầy Ninh,
thầy quên rồi ạ? Em là học sinh của thầy”.
Tôi shock! Cái tên này mặt dày quá thể, lại tìm ra cái cớ này nữa.
Anh ta mười ba tuổi đi lính còn chưa học cấp hai thể mà dám mạo nhận là
học sinh của bố tôi.
Bố tôi cũng có chút hồ đồ nên nghi ngờ hỏi lại: “Cậu là?”.
“Có phải thầy dạy lớp MBA ở trường dạy cho người trưởng thành(9)
không ạ? Em có học lớp của thầy, em là học viên năm nay mới vào học tiến tu”. Hạ Trường Ninh đã đường đường chính chính vào nhà, đặt quà lên
tràng kỷ rồi vui vẻ nói: “Thật là trùng hợp, em được biết thầy là bố của Phúc Sinh nên nhân dịp cuối tuần em đến thăm”. Nghe nói tôi quen anh ra nên bố mẹ đổ dồn ánh mắt nhìn về phía tôi. Tôi hít sâu một hơi rồi cục
cằn nói: “Anh ta là Hạ Trường Ninh”.
Bố mẹ tôi ngạc nhiên rồi vội
vàng mời anh ta ngồi. Tôi sầm mặt rót trà cho anh ta, lại còn bị mẹ lườm cho cháy mặt. Mẹ tôi lại cười nói hớn hở và ngồi trên sofa nói chuyện
với Hạ Trường Ninh.
Lúc này bà dì tôi cũng tới, thấy Hạ Trường Ninh thì thôi rồi, vô cìng thân mật. Bỗng chốc không khí trong nhà còn náo nhiệt, vui vẻ hơn cả
lúc Ðinh Việt tới. Hạ Trường Ninh là người rất giỏi ăn nói, từ việc nịnh bố tôi cho tới việc thổ lộ tâm sự muốn học lên của mình, thêm dì tôi
ngồi bên phụ họa nữa, ngoài tôi ra,trên gương mặt của mỌÌ người đều lấp
lành nụ cười.
Tôi định về phòng nhưng đã bị ánh mắt của mẹ cột chặt.
Vô hình trung tôi bắt gặp ánh mắt của Hạ Trường Ninh, đó là sự đăc ý mà tôi chỉ muốn tát cho hắn một cái.
Xong rồi, cũng đợi được đến lúc Hạ Trường Ninh cáo từ ra về, tôi còn
chưa nói gì thì bố mẹ tôi đã rầu rỉ: “Thực ra Tiểu Hạ cũng được. Mặc dù
không đẹp trai như Ðinh Việt nhưng lại lanh lại hơn. Phúc Sinh này, con
đã có ý chọn Ðinh Việt, hình như Tiếu Hạ không biết đúng không? Chuyện
này phải làm thể nào?”.
Tôi nên nói gì bây giờ? Tôi chỉ còn cách kiên quyết nói thế này: “Con thích Ðinh Việt, Hạ Trường Ninh theo đuổi con là việc của anh ta”.
Nghĩ một hồi lâu, bố mẹ tôi thống nhất ý kiến: “Thực ra bây giờ cũng
không phải như trước kia nữa, không phải hẹn hò với một người là phải từ đầu đến cuối với họ. Con cứ tiếp xúc với cả hai, sau đó so sánh lựa
chọn. Chỉ cần chưa kết hôn thì tiếp xúc với con trai nhiều một chút cũng chẳng phải việc xấu”.
Trời đất ơi! Không phải bố mẹ tôi bị Hạ Trường Ninh tẩy não rồi đấy chứ? Dám cổ vũ tôi bắt cá hai tay!
“Tiểu Hạ cũng được lắm! Mặc dù mười ba tuổi đã đi lính, không có học vấn gì,
nhưng bây giờ tự mình mở công ty, còn đi học MBA nữa, có lòng cầu
tiến!”.
“Ðúng thể, Đinh Việt cũng rất tốt, đẹp trai, lễ phép, công việc cũng ổn định”.
Tôi hậm hực ngồi xuống, tâm trạng vui vẻ cả ngày bị sự xuất hiện ngoài ý
muốn của tên Hạ Trường Ninh phá hoại hoàn toàn. Nhìn thấy hộp quà mà hai người mang tới, tôi nhớ ra mình đã nhắc nhở Ðinh Việt là bố tôi thích
uống trà, thể là buột miệng nói ra một câu: “Tặng quà cũng có thể đoán
ra nhân cách của người đó, xem đồ họ mang tới là có thể so sánh được”.
Bố mẹ tôi cũng tò mò xem hai người tặng gì, mở hộp quà ra xem, Đinh Việt
tặng là trà Mao Phong loại ngon. Món quà không quê, bố tôi nhìn thấy trà thì vui lắm.
Tiếp tục xem đồ của Hạ Trường Ninh mang tới. Lạ thật, anh ta cũng
tặng trà Mao Phong loại ngon, giống y hệt luôn. Ðiều thần kỳ là, Ðinh
Việt cẩn thận gói hộp quà bằng giấy màu. Hạ Trường Ninh cũng thế.
“Ôi, hai đứa nó làm sao lại giống nhau thể này? Phúc Sinh, có phải đều làm theo lời con không?”. Mẹ hỏi tôi.
Làm sao tôi có thể làm thế được chứ? Tôi chỉ bảo mỗi Đinh Việt, còn
nhắc nhở anh ấy gói hộp trà lại, bố tôi nhìn thấy sẽ cảm thấy anh ấy là
người tinh tế.
Tôi chỉ cảm thấy trong lòng vừa lạnh toát, vừa sợ hãi. Hạ Trường Ninh làm thế này có phải muốn nói cho tôi biết, nhất cử nhất động của Đinh
Việt anh ta đều nắm rõ như lòng bàn tay?
Về phòng, đóng cửa, tôi gọi điện ngay cho Hạ Trường Ninh: “Anh có ý gì hả?”.
“Phúc Sinh, em đừng giận. Anh biết em không thích anh. Em nghe anh nói đã,
sắp đến kỳ nghỉ đông rồi, chỉ cần em hứa với anh kỳ nghỉ đông này em
không đi lại với Ðinh Việt, thì qua kì nghỉ anh sẽ không đến tìm em nữa, được không?”.
“Tại sao? Anh định nhân cơ hội đó mà hảy vào, để mọi
người biết tôi và anh hẹn hò, để Đinh Việt hiểu nhầm, để anh ấy thấy khó mà lui chắc?”.
“Bây giờ anh muốn thì cũng làm được. Đinh Việt chẳng
qua chỉ là người ngoại tỉnh, tốt nghiệp đại học xong thì làm việc ở đây, anh ta có thể đấu lại anh sao? Anh chỉ cần điều đó thôi, em chỉ cần nói em có đồng ý hay không”.
“Anh đang uy hiếp tôi đấy à?”.
“Tùy em nghĩ sao thì nghĩ”.
Tôi hít một hơi dài, nói với anh ta: “Hạ Trường Ninh, tôi không sợ
anh. Gia đình tôi là gia đình bình thường nhưng vẫn có danh dự. Ðinh
Việt thích tôi, tôi cũng thích anh ấy, chúng tôi không sợ anh, mặc kệ
anh thích gây chuyện gì thì gây”.
Tôi cúp máy, vô cùng bực tức.
Nhớ ra vẫn chưa báo cáo tình hình cho Ðinh Việt biết, không rõ anh ấy có đợi không nữa. Tôi nhán tin cho anh ấy: “Qua cửa”.
“Khà khá, Phúc Sinh, tuần sau em nghỉ đông rồi, về Vân Nam với anh mấy ngày không?”.
Đúng lúc có thể thoát khỏi tay Hạ Trường Ninh, tôi vui vẻ đồng ý ngay. “Ðinh Việt và Hạ Trường Ninh đang quyết đấu”.
“Hả?”. Mai Tử bật dậy trên ghế, nâng mặt tôi lên nhìn ngang nhìn ngửa rồi nói: “Phúc Sinh, tớ biết mà, cậu không cần quá đau lòng đâu, mặc dù cậu không xinh bằng Ngũ Nguyệt Vy”.
Cái gì thế? Ăn nói kiểu gì vậy? Tôi trợn mắt, gỡ tay cô ấy ra rồi nằm bò ra bàn: “Tớ không xinh đẹp bằng Ngũ Nguyệt Vy thì sao chứ? Ðinh Việt và Hạ Trường Ninh đều vì tớ đây!”. Tôi hất cằm, ngẩng cao đầu cười lớn.
Mai Tử e hèm nói: “Thục nữ không được vui quá mà quên hình tượng”. Cô ấy cũng không nhịn được mà phì cười thành tiếng.
Hai chúng tôi cười chán chê rồi Mai Tử mới nói: “Sao Cậu chẳng lo
lắng gì thế hả? Hạ Trường Ninh đi bộ đội tám năm, Đinh Việt sao có thể
là đối thủ của anh ta được? Đến lúc đó cậu đừng có mà xót”.
Xót á? Tôi tức còn chưa xong.
Trước đây nghe nói hai người phụ nữ vì một người đàn ông mà cãi nhau
rồi đánh nhau, chỉ cảm thấy chẳng có nghĩa lý gì. Bây giờ Ðinh Việt và
Hạ Trường Ninh đánh nhau tôi cũng vẫn cảm thấy chẳng ra sao cả.
Ðinh Việt nói: “Việc nàv dù sao cũng cần phải giải quyết.Phúc Sinh, em đứng sang một bên”
Hạ Trường Ninh nói: “Có bản lỉnh thì đánh thắng tôi đi, tôi nói lời giữ lời, sẽ không đến tìm Phúc Sinh nữa”.
Hai người giống như hai con sư tử vờn nhau, nhưng tôi không muốn làm
con sư tử cái. Tôi nhìn Đinh Việt và hỏi: “Nếu anh thua thì có phải anh
đồng ý để cái tên lưu manh này tới làm phiền em?”.
Đinh Việt dịu dàng cười: “Anh không đánh với anh ta, anh ta cũng sẽ
tới tìm em. Ðánh thắng rồi anh Hạ đây sẽ giữ lời, chúng ta không bị
thiệt đâu”.
Nhưng với tính cách của tôi thì tôi không để ý tới loại người này làm gì. Hạ Trường Ninh đã nói sẽ không tới tìm tôi bao nhiều lần rồi? Tôi
nghĩ Ðinh Việt là lợn mới tin lời anh ta. Ðang định báo Ðinh Việt đi thì tôi thấy ánh mắt Ðinh Việt nhìn anh ta săc lạnh.
Cái tên lưu manh ấy lại cứ thong dong mà ngồi chứ, khóe môi khẽ nhếch lên. “Mai Tử, có biết hai người đó giông cái gì không? Giống như hai
con sói mắt xanh. Ha ha”.
Mai Tử tò mò hỏi tiếp: “Cậu cứ thế mà đi à?”.
“Tớ không đi thì ở lại thổi còi, hô chuẩn bị, sẵn sàng chắc?”. Tôi bực tức nói.
Hôm nay đáng ra là một bữa cơm thân mật rồi dùng trà thì Hạ Trường Ninh
cười ha ha bước tới đưa chiến thư. Ðiều khiến tôi tức nhất đó là Đinh
Việt lại chấp nhận, xem ra anh ấy còn rất vừa ý với cách này.
“Sói nhiều mà thịt ít, thực ra Ngũ Nguyệt Vy tốt thế cơ mà, sao lại để ý tới miếng sườn như cậu nhỉ?”.
Mai Tử thở dài, rồi nghi ngờ hỏi tôi: “Cậu thực sự không sợ Đinh Việt bị thương à?”.
Tôi ngẫm nghĩ rồi hỏi Mai Tử: “Cậu tiếp xúc với Ðinh Việt lâu chưa?
Cậu hiểu anh ấy không? Sao hôm nay tớ có cảm giác anh ấy rất xa lạ”.
“Cái gì xa lạ? Anh ấy dám đánh với Hạ Trường Ninh vì cậu, thực sự quá tốt còn gì. Đàn ông cũng cần có chút hiếu chiến”.
Tôi lắc đầu! Ánh mắt của Đinh Việt nhìn không giống ánh mắt của người tốt. Người bình thường nếu gặp loại người trắng đen đều chơi như Hạ
Trường Ninh thì nếu không lùi bước thì sẽ báo cảnh sát, nhưng Ðinh Việt
lại không hề sợ Hạ Trường Ninh.
“Haizz, Phúc Sinh, lẽ nào cậu thích tôm chân mềm(10)?”. Mai Tử không hiểu ý của tôi lắm thì phải.
Tôi nghĩ một hồi lâu mới tìm ra từ ngữ thích hợp để nói cho cô ấy
biết: “Một người đối mặt với Hạ Trường Ninh bình tĩnh như vậy tại sao
lại để ý tới tớ? Tớ rất bình thường, cho dù là người tốt đi nữa thì trên thể giới này đầy rẫy ra đấy!”
“Khà khà, Phúc Sinh a, cậu lại mất tự
tin rồi. Người tốt thì nhiều, nhưng Ðinh Việt lại bị người xinh đẹp mà
vô tình như Ngũ Nguyệt Vy đá, không chừng anh ấy lại muốn sống cuộc sống bình thường cũng nên. Huống hồ, nhìn cậu đúng là một có gái ngoan
ngoãn, thuần khiết mà”.
“Không phải, Mai Tử à. Người bình thường sao dám đánh với Hạ Trường Ninh ?”.
Mai Tử nghĩ rồi nói: “Ðể tớ hỏi Mai Sơn, xem Đinh Việt có học võ về
Taekwondo gì không. Không chừng là cao thủ cũng nên, vì thế mới không sợ Hạ Trường Ninh chứ!”. “Liên quan gì tới Taekwondo chứ?”.
Mai Tử ngạc nhiên nhìn tôi: “Không phải hai người đó muốn quyết đấu
đánh nhau sao?”. “…Bọn họ chơi mạt chược”. ….”Ha ha”. Tôi và Mai Tử cũng cười phá lên, có ấy cười ngặt nghẽo, bò cả ra bàn mà cười: “Phúc Sinh
cậu toàn gặp người ở đâu thể không biết!”.
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn cô ấy: “Ðinh Việt là do cậu giới thiệu cho tớ đấy!”.
Mai Tử thả lỏng cơ thể và tò mò hỏi tôi: “Hai người đó đánh mạt chược xem ai thắng nhiều hơn à?”
Tôi gật đầu:”Ừ”.
“Đi Xem đi?”‘.
“Không đi”.
“Sao không? Vui thể cơ mà”. “Là vui, vui quá đó!”. Tôi không biết nói gì hơn.
Hạ Trường Ninh và Ðinh Việt chơi mạt chược để quyết định thắng thua.
Mạt chược cần bốn người chơi, nên đã tìm hai người trong ban quản trị
Hiệp hội mạt chược thành phố tới, để công bằng còn bao luôn cả quán trà
Ngưng Lộ Hương. Đám bạn chó bạn sói của Hạ Trường Ninh còn giăng banner
“Cuộc thi tranh bá mạt vương” ở quán thu hút cái nhìn của những người tò mò, hóng chuyện.
Tôi vội vã rời khói đó, đi ra tới cửa quay lại nhìn, hai người đó còn cười với tôi nữa. Mai Tử kiểng chân lên nhìn vào trong, tôi co vào một
góc, chốc chốc lại kéo áo bảo cô ấy đi. Việc này mà đồn ra ngoài thì tôi làm gì còn mặt mũi mà sống ở thành phố này nữa chứ.
Cũng không hiểu
hai người đó giao ước thể nào, hình như lấy mốc thời gian trong vòng bốn tiếng. Tôi và Mai Tử tới một lúc mà nghe thấy bên trong vọng ra tiếng
vỗ tay, tiếng cười nói. Đám đông bắt đầu đổ ra ngoài.
Tôi vội vàng kéo tay Mai Tử chạy ra khỏi quán trà và núp vào bên kia
con phố. Chỉ thấy Hạ Trường Ninh và Đinh Việt đứng ngoài cửa tiển hai vị trong ban quản trị, cả hai không ai để ý tới ai.
Tôi gọi điện ngay cho Ðinh Việt: “Xong rồi à? Em đang ở một cửa hàng nhỏ bên đường đối diện”
Đinh Việt quay sangg nói gi đó với Hạ Trường Ninh rồi rảo bước nhanh về phía tôi. Mai Tử hào hứng nhìn anh ấy và hỏi: “Ai thắng thế?”.
Đinh Việt đau khổ cười: “Hai vị trong ban quản trị”. Tôi và Mai Tử
cười ngay tại trận. Chắc là Hạ Trường Ninh cũng nhìn thấy chúng tôi nên
anh ta cũng cười cười rồi vẫy tay tạm biệt.
“Đinh Việt, em không thích anh để ý tới Hạ Trường Ninh”.
Ðinh Việt xoa đầu tôi rồi thì thầm bên tai: “Anh thắng anh ta hơn ba
trăm bảy mươi nghìn tệ”. Tôi giật mình cái thót, thấy Mai Tử còn đứng đó nên không tiện hỏi.
Mai Tử thông minh hiểu ý nên nói: “Hai người vui vẻ đi, tớ đi tìm Mai Sơn đây”.
Lúc này Đinh Việt mới nói cho tôi biết, khi anh và Hạ Trường Ninh mời hai
vị trong ban quản trị tới thì cả hai đã giao hẹn với nhau về điều kiện,
cách nhau năm trăm nghìn tệ sẽ định thắng thua.
Tôi lắp bắp hỏi lại: “Hai vị trong ban quản trị cũng có nhiều tiền thế à?”.
“Khà khá, ngốc thế, hai vị ấy tính điểm, không tính tiền”.
Kết quả là Đinh Việt thắng hơn ba trăm bảy mươi nghìn tệ.
“Đinh Việt, nhỡ anh thua thì sao? Anh có nhiều tiền thể à?”. Đinh
Việt sững lại rồi cười: “Anh dám đồng ý với anh ta thì sẽ có cách nắm
chắc phần thắng, anh chơi mạt chược cũng được”.
Tôi thở dài, sự thực là thể sao? Đinh Việt dám dẫn tôi tới siêu thị
chỉ bán hàng hiệu để mua quần áo, dám cá với Hạ Trường Ninh lớn như thế, hóa ra anh cũng là người có tiền. Thấy tôi có vẻ không vui nên Ðinh
Việt giải thích: “Đi làm nhiều năm như thể thì vài trăm nghìn tệ anh
cũng có. Không cần phải lo cho anh đâu, Phúc Sinh”.
Không hiểu sao tôi luôn có cảm giác không thoải mái. Không phải vì
Ðinh Việt là người có tiền, mà là vì tôi cảm thấy mình không nhìn thấu
được anh.
“Đinh Việt, tại sao anh lại để ý tới em?”. Tôi khó chịu đá đá chiếc
lá dưới chân. Lá khô nhẹ bay lên, bất lực, giống như tôi bây giờ, có cảm giác bất lực với Đinh Việt.
Gương mặt nhìn nghiêng của Ðinh Việt rất dẹp, rất hoàn mỹ. Anh nhìn
về phía trước, khóe miệng khẽ mỉm cười: “Con người tranh nhau hơi thở.
Phúc Sinh, Hạ Trường Ninh muốn cược mười triệu tệ anh cũng chiều”.
“Ý em hỏi anh là..”
Anh ngắt lời tôi, cưừo thoải mái và nói: “Ban nảy anh nói với Hạ Trường
Ninh là anh không cần ba trăm bảy mươi nghìn tệ của anh ta, mong anh ta
đừng tới làm phiền chúng ta nữa”.
“Ờ”. Tôi vẫn chưa nghe được câu trả lời mình muốn.
“Bố anh là thợ làm ngọc giỏi, nhà anh mở một phường chế tác ngọc thủ
công và dựa vào tài nghệ của đôi tay để kiếm ăn. Mẹ anh rất hiền thục.
Phúc Sinh, em rất hợp với anh”. Ðinh Việt dừng lại nhìn tôi, ánh mắt anh rất chăm chú, rất bình thản.
Ðinh Việt, có thực là anh đã trải qua mối tình ba ngày với Ngũ Nguyệt Vy nên mới tìm tới một người con gái bình thường như em? Tôi không mở
miệng hỏi được nên chỉ nhìn anh cười.
Đương nhiên là tôi muốn có thứ cảm xúc kích động khiến bản thân mình
bốc cháy, tôi cho rằng đó mới là tình yêu, nhưng lại không phù hợp với
đối phương. Vì thể Đinh Việt có nghiêm túc nói với tôi đi nữa thì tôi
cũng không thể hiểu được.
Tôi thích anh ấy, thích vẻ đẹp trai của anh, thích sự dịu dàng quan
tâm của anh với tôi. Chúng tôi bên nhau cũng chỉ mới hai tháng vì vậy
tôi không phản bác anh cũng không nói cho anh biết thứ tình yêu mà tôi
muốn phải như thể nào. Xét cho cùng, ở bên anh ấy như thể này là tôi vui rồi.
Mười một giờ đêm Hạ Trường Ninh gọi điện thoại cho tôi. Anh ta cười
khà khà và nói: “Phúc Sinh, em sáp nghỉ đông rồi, anh dẫn em đi chơi
nhé, được không?”.
Tôi trợn tròn mắt, chỉ tiếc là anh ta không nhìn thấy: “Cho dù tôi có đi chơi thì cũng sẽ ở bên Ðinh Việt. Hạ Trường Ninh, anh đừng bám theo
tôi nữa, chẳng có ý nghĩa gì đâu”.
“Không có ý nghĩa gì cả. Trước đây là do anh không tốt, anh xin lỗi”. Giọng anh ta đầy vẻ thành khẩn.
“Anh còn việc gì nữa không?”.
“Không. Anh chỉ hỏi thế thôi. Phúc Sinh, em là cô gái tốt nhất mà anh đã từng gặp. Chúc em may mắn”. Ha Trường Ninh khẽ thớ dài.
Tôi không lên tiếng, anh ta cũng không nói gì. Tôi không muốn nói gì
cả nhưng cũng không dám cúp máy, sợ anh ta cáu. Tôi không đoán ra anh ta có ý gì.
Một hồi lâu sau Hạ Trường Ninh mới nói: “Phúc Sinh, sau này anh thực
sự không làm phiền em nữa. Anh muốn tặng em một món quà, anh chưa bao
giờ theo đuổi ai cả, coi như quà kỷ niệm nhé!”.
Anh ta nói rất chân thành, tôi có phần do dự. Món quà của anh ta chắc không phải cái nhẫn vàng đỏ chứ?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh ta cười: “Không phải quà gì đắt giá đâu, em yên tâm”.
————————————————————————————————————————
Chú thích
(9) Trong hệ thống giáo dục Trung Quốc có một trường dạy cho những người
trưởng thành. Đối tượng đến học là những người đã thành niên nhưng chưa
có đầy đủ kiến thức của các cấp. Trường này dạy đủ trình độ các cấp như
cao đẳng, đại học, thạc sĩ (BTV)