CHƯƠNG 12
“Đó là một âm mưu khá vụng về, nhưng là ngay lúc đó Cảnh Thăng rất thích người phụ nữ kia, mà ba mẹ Cảnh Thăng quan tâm sẽ bị loạn, vừa nghe anh cường bạo một nữ sinh viên, lòng chỉ ngập đầy suy nghĩ nên làm thế nào về việc đó để cảnh sát không bắt anh đi…”
Nói tới đây, Tông Minh đầu hơi hơi thấp, hạ xuống một nụ hôn ở mí mắt run run của Ngô Cảnh Thăng, cười nói: “Cha mẹ Cảnh Thăng thật tốt, tôi nghĩ cho dù Cảnh Thăng thật sự làm ra lỗi lầm gì rất lớn không thể vãn hồi, bọn họ nhất định cũng sẽ đứng ở bên cạnh anh, đem hết khả năng nỗ lực bảo vệ anh phải không? Tôi thật hâm mộ đó.”
“Như như thế nào lại…Cậu, cậu nói dối…Cô ấy tại sao lại gạt tôi? Tôi có cái gì để lừa!” Ngô Cảnh Thăng trừng lớn hai mắt tràn ngập tơ máu căn bản không tin, cô là người xuất sắc như vậy, anh cái gì cũng không có…Anh có cái gì đáng giá để cô trả giá bằng danh dự con gái mà lừa gạt anh?
“Vì người đàn ông cô ta yêu.”
Môi Tông Minh nhếch lên một cái, hiện ra một nụ cười gần như trào phúng.
“Bạn trai của cô ta thế nhưng có một chút khuyết điểm nho nhỏ, chính là thích bài bạc, chỉ là một sinh viên, nhưng ở sòng bạc ngầm cơ hồ là mỗi ngày báo danh. Đặt cược từ mấy trăm, đến mấy ngàn, mấy vạn…Đợi đến lúc hắn ta lấy lại thần trí, hắn ta đã thiếu trên trăm vạn, vay nặng lãi cùng thẻ tín dụng làm hắn ta không thở nổi, lại không dám cho trong nhà biết.”
“Nhưng loại chuyện này làm sao giấu được cô bạn gái ở chung?”
Cho nên sự tình rất đơn giản.
Điện thoại ngân hàng thúc giục, đòi nợ tới cửa đe dọa…Cô ta bất quá cũng là một sinh viên, muốn giúp đỡ bạn trai nhưng năng lực có thể kiếm được bao nhiêu?
Khi bọn họ vì luận văn tốt nghiệp đi vào Gia Tướng đoàn, cô ta với bạn trai gần như cùng đường thấy một tia sáng hy vọng.
“Tia sáng hy vọng rực rỡ đó chính là anh, Cảnh Thăng.” Tông Minh tựa như cởi bỏ câu đố trinh thám, từng bước một đem đáp án đưa ra khỏi màn kịch.
“Một đứa thích đua xe đánh nhau bất lương, một học sinh trường học có vấn đề, đau đầu đến cha mẹ không có cách nào buộc phải cứng rắn bắt gia nhập Gia Tướng đoàn…Trong nhà không có tiền gì, nhưng được ở chỗ cha mẹ có trình độ giáo dục thấp, vẫn là con trai độc nhất trong nhà, lại đối với bạn gái của mình rất có cảm tình…A, Cảnh Thăng, anh nghĩ cô ta đang buồn rầu vì bạn trai mắc nhiều nợ sẽ làm như thế nào đây?”
Ngô Cảnh Thăng môi động vài cái, phát ra tiếng nhỏ như muỗi kêu thì thào tự nói: “Sẽ không…sẽ không là như vậy…”
“Chính là như vậy, Cảnh Thăng. Bọn họ hợp tác đóng một vở kịch, anh vừa uống rượu say, liền diễn một vở kịch dùng sức mạnh cường bạo một cô gái thuần khiết.” Dừng lại lời nói một chút, Tông Minh hơi hơi nghiêng đầu, coi như nghi hoặc hỏi: “Nói trở lại, tại sao lại là xử nữ? Bởi vì xử nữ khai bao giá có vẻ cao sao? Hay là như thế có thể làm Cảnh Thăng áy náy càng sâu nặng thêm một chút? Ừm, Viên tiểu thư, đáp án của cô là gì?”
Người phụ nữ không có trả lời vấn đề của Tông Minh, cũng vô pháp trả lời, cô ta chính là chuyên tâm dùng miệng hút tính khí dữ tợn của đàn ông, liều mạng mở lớn chân làm cho đàn ông xỏ xuyên qua thân thể của cô ta.
“Nga, đúng rồi, cô đang vội, không có thời gian trả lời vấn đề của tôi, không sao, tôi có thể giải thích.”
Tôn Minh trừng mắt nhìn, nhâm nhi một ý cười thản nhiên nói: “Nói tóm lại, vì bảo vệ tình yêu vĩ đại của cô ta, Cảnh Thăng trở thành vật hiến tế hy sinh, sau đó vốn là nhân vật nam nữ chính nên vui sướng nghênh đớn happy ending mới đúng, nhưng sự thật là cô ta trải qua lần khảo nghiệm cờ bạc này đã không còn có thể nổi dậy tình yêu một lần nữa, bọn họ hai người cuối cùng vẫn là chia tay, đều tự đi theo con đường tiền đồ của bản thân, Cảnh Thăng hy sinh kính dâng hoàn toàn biến thành một hồi trò đùa khôi hài a.”
Ngô Cảnh Thăng chính là không ngừng lặp lại một câu giống nhau: “Gạt tôi…Cậu gạt tôi…”
Tông Minh nửa quỳ trên mặt đất, đem vẻ mặt ngốc hoang mang của Ngô Cảnh Thăng ủng tiến vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh.
“Cảnh Thăng, Cảnh Thăng đáng yêu của tôi…Những năm gần đây áy náy cùng chán ghét chính mình, còn có sau khi tôi xuất hiện, nghĩ rằng rốt cuộc đến lúc anh chuộc tội…Kết quả anh căn bản không có phạm tội, anh mới là người đáng thương nhất, là nạn nhân bị lừa gạt đến thê thảm.”
Ôn nhu như một lời thì thầm của người yêu, nhưng lại mang theo tàn khốc thẳng thừng. Hơi thở cực nóng của Tông Minh giống như muốn tổn thương hai má thô ráp của Ngô Cảnh Thăng, anh phát ra run rẩy, toàn thân hư thoát ngay cả lực nâng một ngón tay cũng không được, mặc dù anh muốn chạy trốn, vĩnh viễn né tránh hết thảy, lại chỉ có thể bị Tông Minh ôm vào trong ngực.
Lời nói của Tông Minh làm sụp đổ thế giới của ngô Cảnh Thăng.
Những năm gần đây, anh không có một ngày quên lỗi lầm của bản thân, không dám về quê nhà gặp mặt cha mẹ một lần, không dám lại tiếp xúc chuyện hay vật gì đó có liên quan đến Gia Tướng đoàn, liên lụy đến vợ làm lãng phí thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời cô ấy…Còn có, Tông Minh.
Nếu hết thảy tất cả đều chính là dối trá, một hồi âm mưu…Hai tay che mặt lại, cảm giác được nước mắt ướt át, anh không biết chính xác nên xác định tâm tình lúc này như thế nào.
Nếu lời Tông Minh nói tất cả đều là sự thật, vậy anh phải là nên thấy may mắn, phải thở dài nhẹ nhõm một hơi…Nhưng mà, cái gì cũng không có, anh chỉ cảm thấy hư không mờ mịt, tựa hồ mặt đất dưới chân dẫm lên đột nhiên vỡ vụn, anh cứ như vậy mà rớt xuống…
Nhân sinh của anh giống như một trò đùa bi thương.
“Cảnh Thăng, khóc đi, khóc xong rồi liền quên, dù sao vẫn nhớ kỹ phần tuyệt vọng thống khổ cũng vô dụng. So với việc đó, anh càng nên quan tâm là tôi.” Tông Minh giúp đỡ đưa anh đứng lên. “Chúng ta đi thôi.”
Trên mặt chảy nước mắt, Ngô Cảnh Thăng hoàn toàn không có khí lực, chỉ có thể dựa vào trên người Tông Minh, tầm mắt anh trống rỗng mờ mịt như là đang nhìn thân thể giao triền của người phụ nữ, hoặc như là cái gì cũng không có nhìn.
“Cậu…Cô ấy…” Ngô Cảnh Thăng tiếng nói không phát ra được thành câu.
Dù chỉ nói ra một từ đơn lẻ, nhưng Tông Minh cũng hiểu được ý tứ của anh, cười nói: “Cô ta ở chỗ này có vẻ tốt, dù sao cũng không thể quay về cuộc sống bình thường.”
—— Không thể quay về cuộc sống bình thường.
Đem nhân cách của một người phá hủy đến tình trạng hầu như không còn gì, ở trong miệng Tông Minh nói như kiểu chỗ nào cũng không thèm để ý, giống như chỉ là một chuyện diễn ra cực kỳ bình thường.
Cô ấy là như thế, anh cũng là như vậy…
Ngô Cảnh Thăng ngốc lăng theo Tông Minh đi ra đầu ngõ, một đường được Tông Minh dìu đi, ngồi vào trong xe.
Khôn biết qua bao lâu, khi Ngô Cảnh Thăng hồi phục ý thức, xe đã chạy trên đường, bên cạnh Tông Minh nắm tay anh không có buông ra, tay lạnh như băng được ấm áp thổi đi, nhưng anh một chút cũng không có cảm giác ấm áp.
“Tôi không rõ…”
Ngô Cảnh Thăng lăng lăng nhìn chăm chú vào Tông Minh dù cho tiều tụy, nhưng gương mặt vẫn rất tuấn mỹ đến người người than thở. Bọn họ đã làm vô số lần tình ái, thân thể đã vô số lần gắt gao gắn bó, nhưng anh chưa từng biết được suy nghĩ của Tông Minh, Tông Minh làm hết thảy sự tình này đến tột cùng là muốn anh cảm kích hay là anh oán hận?
Nhốt anh, lăng nhục anh, dạy dỗ anh đến mức thân thể chỉ có thể đối với đàn ông có cảm giác…Nếu là vì làm cho cậu ta có cảm giác mượn bản thân cậu ta để chuộc tội, lại vì cái gì phải nói toạc hết thảy, làm cho thế giới anh long trời lở đất?
“Cảnh Thăng hận tôi sao?” Tông Minh hỏi.
Ngô Cảnh Thăng nhắm mắt lại, trong lòng nảy sinh một cái ác độc đó là dùng sức gật đầu, mặc kệ mọi việc sau đó, lại có loại khoái cảm khi tựa như phát tiết.
Nhận được Ngô Cảnh Thăng trả lời hận mình, Tông Minh cười đến gần như thỏa mãn. “Hận tôi tốt lắm, càng hận càng tốt…Còn hơn cái loại yêu mờ mịt lúc có lúc không, tùy thời đều có khả năng biến mất gì đó, hận mới có thật, có thể thật dài thật lâu, thật tốt a?”
Không nghĩ tới Tông Minh sẽ nói như vậy, Ngô Cảnh Thăng vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối.
“Vậy…Cậu hận tôi?”
“Hận anh? Tôi tại sao lại hận Cảnh Thăng vậy? Tôi rất quan tâm Cảnh Thăng, phi thường phi thường quan tâm Cảnh Thăng…Chưa từng quan tâm nhiều một người như vậy.”
“Quan tâm…”
Không phải yêu, không phải hận, mà là quan tâm. Trong nháy mắt đó, Ngô Cảnh Thăng bỗng nhiên phát hiện mặt trái của người con trai này lúc nói, “Quan tâm” có lẽ chính là một tình cảm tương đương như tình yêu. Ý thức được điểm đó, Ngô Cảnh Thăng đột nhiên lúng túng hít thở, một hơi nghẹn đến gần chết, cảm giác ngực bởi vậy nên buồn bực đến phát đau.
Rõ ràng tác phong làm việc của Tông Minh là làm cho người ta sợ hãi, đem một người vậy mà hủy diệt hoàn toàn; Rõ ràng anh muốn tránh xa Tông Minh, thầm nghĩ phải né tránh ra xa…Ngô Cảnh Thăng đè lại ***g ngực khó chịu, anh vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của Tông Minh, mà hiện tại anh đúng là thấy ngay cả Tông Minh anh cũng cảm thấy xa lạ.
Tông Minh nâng tay vuốt ve khuôn mặt thất thần hoảng hốt của Ngô Cảnh Thăng, bỗng nhiên cậu ta nằm trên đùi anh, trong mắt lộ ra mệt mỏi không giấu được.
“Cảnh Thăng, tôi mệt mỏi, để cho tôi nghỉ ngơi một chút.”
Nói mệt mỏi, nhưng đôi mắt Tông Minh lại mở, thẳng tắp nhìn Ngô Cảnh Thăng, nhìn đến người sau cảm thấy hoảng hốt tim đánh vào ***g ngực. Ngô Cảnh Thăng rất muốn che lại hai mắt sâu như vực thẳm không đáy của Tông Minh, tay còn chưa kịp nâng lên, liền bị Tông Minh chặt chẽ nắm lấy.
“Đừng che, tôi muốn nhìn Cảnh Thăng, hảo hảo mà nhìn Cảnh Thăng.”
Ngoài xe chạy thật nhanh, tia sáng đèn đường xuyên thấu qua cửa kính xe chiếu vào, chợt sáng chợt tối, làm Ngô Cảnh Thăng khó có thể thấy rõ biểu tình của Tông Minh…Nhưng anh biết, Tông Minh vẫn nhìn anh.
Cậu ta vẫn nhìn anh.
Một căn hộ cũ kỹ xuất hiện trong tầm mắt Ngô Cảnh Thăng. Căn nhà trọ kia Ngô Cảnh Thăng rất quen thuộc, mỗi lần đổ mưa to sẽ rỉ nước, bão đến nóc nhà sẽ bị thổi làm tấm mái sắt cách cách rung động, như là tùy thời đều có khả năng bị hất bay…Chỗ tốt duy nhất là tiền thuê rất rẻ, một tháng LDK* thì chỉ còn nhiều hơn bốn ngàn.
* Công ty LDK Solar: chuyên sản xuất tấm pin mặt trời. Ở đây nghĩa là bớt được tiền dùng năng lượng MT nên tiền còn lại chỉ có 4 ngàn.
—— Đó là nơi anh cùng vợ thuê sau khi kết hôn, anh từng nghĩ đến nơi này sẽ trở thành nơi anh thoát khỏi quá khứ, là điểm khởi đầu cho một cuộc sống mới, kết quả anh lại thất bại, cũng làm cho vợ đối với anh hoàn toàn thất vọng.
“Cảnh Thăng, về nhà, chúng ta xuống xe đi.” Nằm trên đùi Ngô Cảnh Thăng Tông Minh lười biếng đứng dậy, hướng anh mỉm cười.
Ngô Cảnh Thăng vẻ mặt kinh ngạc, Tông Minh cư nhiên lại dẫn anh trở về? Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, tiếp đó là sâu sắc dị thường sợ hãi —— sẽ không phải là Tông Minh ngay vợ anh cũng không bỏ qua đi!
Tuy rằng cô vợ đó đưa ra đề nghị ly hôn, nhưng đều là bởi vì anh không có hảo hảo quan tâm cô, chăm sóc cô…Đó không phải là lỗi của vợ anh!
Tông Minh như là biết suy nghĩ của anh, không chút hoang mang nói: “Vợ trước của Cảnh Thăng không có chuyện gì, cô ấy là một cô gái tốt, nếu anh không làm cho cô ấy thất vọng khổ sở, cô ấy cũng sẽ không ly hôn với anh.” Ngừng lại một chút, cậu ta thở dài một tiếng, “Thật sự là làm tôi thật thương tâm, Cảnh Thăng. Chẳng lẽ ở trong mắt anh tôi là cái loại người chẳng phân biệt được thị phi hay sao?”
Nhẹ nhàng thở ra Ngô Cảnh Thăng lập tức mãnh liệt lắc đầu như cái trống bỏi. So với Tông Minh khó có thể giải thích được tư duy cùng thủ đoạn tàn nhẫn, thì trình độ thị phi không phân biệt chỉ so với cái đứa nhỏ nghịch ngợm mà thôi.
Hình ảnh nam nữ giao triền *** loạn ở trong đầu Ngô Cảnh Thăng không bỏ ra được, dù rằng cô ấy lừa anh, cũng không nên có một kết cục như vậy.
Cô ấy hẳn là kết hôn rồi? Có lẽ còn có con nhỏ…Mà cuộc sống hiện tại của cô tất cả đều bị hủy.
Cho dù cùng Tông Minh tranh luận thủ đoạn của anh ta quá mức mất nhân tính, khả năng đổi lấy cũng chỉ là câu trả lời ‘Bởi vì tôi muốn làm như vậy’, ‘Làm như vậy có vẻ thú vị a’ linh linh. Huống chi Ngô Cảnh Thăng căn bản không biết nên dùng lập trường gì đi tranh luận cùng Tông Minh, nói trắng ra là cậu ta bất quá chỉ chiếm đoạt anh, vạn nhất chọc Tông Minh khó chịu, anh có lẽ chính là người kế tiếp bị như thế.
Nghĩ đến nửa đời sau của cô ấy có khả năng sống không bằng chết, anh nhất thời lông tơ dựng thẳng, lưng một trận lạnh lẽo.
“Cậu…Cậu vì cái gì muốn dẫn tôi về?” Ngô Cảnh Thăng cứng nhắc nói sang chuyện khác, kèm theo một chút nôn nóng. Anh không thừa nhận Tông Minh sẽ vô duyên vô cớ dẫn anh về, nên sẽ không phải cái gọi là ‘lễ vật’ còn cái khác đi?
Tông Minh như nghi hoặc mà nghiêng đầu, không đáp mà hỏi: “Mang Cảnh Thăng về nhà không tốt sao?”
“Không, không phải không tốt, chính là tôi…” Lời nói chưa hết, âm thanh của anh im bặt mà dừng.
“Chỉ là làm sao? Tại sao không nói?”
“Tôi, tôi…Tôi không biết…” Chuyện hôm nay xảy ra đã sớm làm cho suy nghĩ của anh một mảnh hỗn loạn, hơn nữa Tông Minh đột nhiên dẫn anh trở về nơi này, đầu anh như là bị trộn một đống xi-măng, không biết phải nói gì mới tốt.
Tông Minh khóe mắt cong cong, hôn một chút thái dương của anh.
“Lễ vật tôi tỉ mỉ chuẩn bị đã đưa rồi, cho nên không có ‘Tại sao’, chỉ là đã đến lúc nên đưa Cảnh Thăng trở về.”
Ngô Cảnh Thăng không khỏi ngạc nhiên, còn không kịp nhận biết ý tứ của Tông Minh có phải hay không chán ghét anh, quyết định muốn thả anh về nhà, giấy tiếp theo liền nghe Tông Minh tiếp tục nói: “Chỉ là tạm thời mà thôi. Nè, Cảnh Thăng, anh có biết tại sao tôi lại cho anh tạm thời về nhà ở một thời gian không?”
“…Không biết.” Anh thành thực trả lời phủ định, thuận tiện yên lặng oán hận Tông Minh trong lúc nói không thể nói một lần cho xong luôn sao?
“Ừm, trước khi giải thích nguyên nhân, tôi trước muốn cám ơn Cảnh Thăng đã thay tôi đoạt ‘Núi tiền’.” Tông Minh lấy túi gấm từ trong áo ra.
Cái túi gấm kia Tông Minh vẫn mang bên người, chỉ có thời điểm tắm rửa Ngô Cảnh Thăng mới thấy anh ta lấy nó ra, cũng không hiểu được là bảo bối đó có sức mạnh gì.
Bất quá bản thân có thể thấy được đối phương thiên tân vạn khổ dụng tâm bảo quản như thế, trong lòng Ngô Cảnh Thăng ít nhiều vẫn có điểm an ủi.
Tông Minh thật cẩn thận lấy ra một cái nhàu nát, tuyệt không thích hợp với hình tượng ‘Núi tiền’ của anh, trong mắt đầy ý cười nói với Ngô Cảnh Thăng: “Cái này trừ tà khử bệnh, là bùa hộ mệnh bảo vệ cầu phúc, tôi nghĩ rằng cuộc phẫu thuật của tôi sẽ rất thuận lợi.”
Một tiếng sét vang lên làm nổ tung tĩnh lặng, suy nghĩ Ngô Cảnh Thăng ngưng đọng trống rỗng.
“Phẫu thuật?” Biểu tình ngốc lăng đông lại trên mặt anh.
“Đúng vậy, vật ở nơi này của tôi cũ quá rồi.” Tông Minh chỉ chỉ đầu mình, khóe miệng giơ lên độ cong không thay đổi, nói: “Bác sĩ nói nếu không phẫu thuật cắt bỏ, đại khái là sống không lâu. Cho dù phẫu thuật xác xuất thành công cũng rất thấp, rất có khả năng thất bại, sẽ trực tiếp chết ở trên bàn giải phẫu đó.”
Tông Minh nói như kiểu rất nhẹ nhàng, tựa như đương sự cũng không phải anh ta, mà anh ta giống như chỉ là người đứng xem náo nhiệt.
Ngô Cảnh Thăng thở hổn hển vài ngụm khí nặng nề, hỏi: “Thuốc phiện đó…Trước anh uống kỳ thật đều là thuốc, không phải thuốc phiện?”
“Ừ, đúng vậy. Biểu tình Cảnh Thăng muốn tôi cai nghiện thật sự rất đáng yêu, hơn nữa lại là Cảnh Thăng khó khăn lắm mới quan tâm tôi, tôi luyến tiếc làm lãng phí quan tâm của Cảnh Thăng, cho nên đáp ứng ngừng dùng thuốc.”
Thấy Tông Minh cười gật đầu, Ngô Cảnh Thăng muốn mạnh tay đánh quyền xuống trên mặt anh ta, còn kém khoảng cách có mấy cm, nắm tay nắm chặt dừng ở giữa khoảng không.
“Cậu suy nghĩ cái gì? Nếu tôi hiểu lầm, cậu nên nói rõ ràng với tôi…Không phải tôi không cho cậu uống, cậu liền thật sự không uống thuốc!” Đối với Tông Minh đến ngay cả mệnh của bản thân còn có thể lấy ra đùa giỡn anh, Ngô Cảnh Thăng vẻ mặt phức tạp, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Tông Minh cầm nắm tay Ngô Cảnh Thăng, nói: “Yên tâm đi, Cảnh Thăng, cái thuốc kia chủ yếu là dùng để giảm đau mà thôi, cùng lắm thì không có gì.”
“Cái gì cùng lắm thì không có gì? Bác sĩ kê thuốc là để uống cho tốt, cậu đem mạng cậu trở thành cái gì!” Dòng họ tùy tiện vứt bỏ, hiện tại ngay cả mạng cũng muốn tùy tiện vứt bỏ sao!
Cảm giác được nắm tay run run, Tông Minh giống như trấn an nhẹ nhẹ vỗ về.
“Cảnh Thăng, tại sao anh phải sinh khí như thế? Anh không phải rất hận tôi sao? Vậy anh hẳn là ước gì tôi mau mau chết mới đúng a.”
Cơ thể Ngô Cảnh Thăng chấn động một chút, né xa tầm mắt của Tông Minh. “Tôi hận cậu là đúng…Bất quá còn chưa tới mức phải muốn cậu chết.”
Tông Minh sửng sốt, lập tức tràn ra nụ cười dịu dàng, “Cảnh Thăng là người tốt, đây cũng là lý do tôi luyến tiếc thả Cảnh Thăng rời đi…Người như anh thật quá tốt rồi, dễ dàng chịu thiệt. Nếu là ăn phải thiệt thòi, vậy anh chỉ có thể ăn thiệt thòi của tôi, tôi không cho phép ngoài tôi có người làm anh chịu thiệt.”
Nghe vậy, Ngô Cảnh Thăng cả người buộc chặt hơi thả lỏng thở một hơi, biểu tình không biết là nên khóc hay cười, mỗ Tông Minh lý luận thật sự là làm cho anh phi thường chống đỡ không biết nói gì.
“Cảnh Thăng, giúp tôi một điều.” Tông Minh đột nhiên cầm ‘Núi tiền’ trong tay cùng túi gấm giao cho Ngô Cảnh Thăng, “Giúp tôi đem ‘Núi tiền’ cất vào, sau đó tự tay giúp tôi đeo vào có được không?”
Bất đồng loại giọng điệu ở dĩ vãng không cho cự tuyệt, ánh mắt Tông Minh mang theo khẩn cầu nồng đậm, tựa hồ với cậu ta mà nói đó là một nghi thức thần thánh.
Biểu tình khẩn cầu của Tông Minh nhìn qua đáy mắt Ngô Cảnh Thăng tựa như một món đồ sức yếu ớt dễ vỡ, làm cho anh không sinh ra nửa điểm suy nghĩ cự tuyệt, chỉ có thể run rẩy đầu ngón tay đem ‘Núi tiền’ cất vào túi gấm.
Tông Minh hơi hơi cúi đầu, để thuận tiện Ngô Cảnh Thăng đem túi gấm treo lên cổ cậu ta.
“Cảnh Thăng, sau đêm nay anh không bao giờ có khả năng lại gặp tôi nữa.” Anh nâng tay, ôn nhu đụng chạm hai má lạnh lẽo có chút trắng bệch của Ngô Cảnh Thăng, giống như lầm bầm lầu bầu, thì thầm với âm lượng đối phương khó nghe thấy: “Có lẽ là cuối cùng, cho nên tôi nghĩ muốn Cảnh Thăng chặt chẽ nhớ kỹ tôi…So với Bát Gia Tướng, so với người phụ nữ kia càng sâu sắc nhớ kỹ tôi.”
Ngô Cảnh Thăng bỗng nhiên chấn động, Tông Minh thấy thế lộ ra tươi cười, “Cảnh Thăng làm được đúng không? Không cần hoài nghi tôi, tôi làm tất cả những điều đó đều là vì làm cho Cảnh Thăng chặt chẽ nhớ kỹ tôi. Ai đều có thể quên tôi, chỉ có Cảnh Thăng không thể…Tôi cho dù chết đi, cũng muốn so với ai khác khuôn mặt đều khắc sâu sống mãi trong trí nhớ của Cảnh Thăng, thật sự là nguyện vọng xa xỉ phải không?”
“Cái gì xa xỉ? Người giống như tôi…Tại sao cố tình lại là tôi? Cậu hẳn là, hẳn là có thể tìm rất tốt…” Ngô Cảnh Thăng nói xong, cảm thấy dị thường không được tự nhiên – rõ ràng anh là người bị hại a! Tại sao ngược lại thay thành tên Tông Minh biến thái này?
“Cảnh Thăng tốt lắm, với tôi mà nói Cảnh Thăng tốt lắm.” Tông Minh còn thật sự kể ra: “Cảnh Thăng, anh còn nhớ rõ sao? Tôi từng nói qua chỉ cần nhìn anh là tốt rồi…Tôi thật sự là từng nghĩ như vậy, nhưng khi tôi biết tôi sống không lâu tôi liền sợ hãi, phi thường sợ hãi…”
“Chỉ cần được thấy anh, anh không biết sự tồn tại của tôi, tôi chết cũng không có gì, còn anh thì tiếp tục cuộc sống hằng ngày của anh, không biết có một người như vậy nhìn anh…Hoàn toàn không biết từng có một người nhìn anh, khi đó bản thân mới cảm giác nguyên lai là còn sống.”
Tông Minh dùng sức ôm chặt anh, thanh âm khàn khàn.
“Thực xin lỗi, Cảnh Thăng, tôi không muốn cho anh nhìn thấy khuôn mặt hiện tại của tôi…Bởi vì hiện tại khuôn mặt của tôi rất khó xem…Tôi biết Cảnh Thăng vẫn cho rằng bề ngoài của tôi nhìn tốt lắm, cho nên tôi không muốn lúc cuối cùng Cảnh Thăng lại nhớ rõ bộ dáng khó coi của tôi.”
Ngô Cảnh Thăng cảm thấy yết hầu khô khốc, là anh nhìn lầm phải không? Anh giống như nghe thấy tiếng khóc kìm nén.
“Này, Cảnh Thăng, chờ tôi tốt lên sẽ tới đón anh, lần này tôi sẽ cố gắng đối tốt với anh, không làm chuyện khiến anh chán ghét…Nhưng là nếu tôi không tới đón anh, anh phải nhớ hận tôi, một ngày nào đó cảm thấy đến lúc không hận tôi nữa, thì phải nhớ đến những chuyện tôi đã làm với anh ngày trước…Phải nhớ vĩnh viễn hận tôi, trăm ngàn lần không cần tha thứ cho tôi.”
Hốc mắt Ngô Cảnh Thăng hơi hơi phiếm đỏ, Tông Minh ăn nói khép nép khẩn cầu như vậy làm cho anh trong cảm thấy chua xót – anh là hận Tông Minh, Tông Minh đem cuộc sống của anh khiến cho long trời lở đất, khiến cho cuộc sống của anh trở thành một trò đùa buồn cười…Nhưng là tại sao anh lại nhịn không được muốn ôm lấy người con trai đang khóc này?
Anh đúng là hận Tông Minh, nhưng giờ khắc này là đồng tình hay là thương hại? Vô luận là loại nào, anh muốn ôm người con trai này là tình cảm chân thật.
Mà anh cũng quả thật ôm lấy cậu ta.
Xuyên qua áo quần mùa đông dày nặng, vẫn có thể cảm giác được Tông Minh thân thể gầy bạc nhược…Tại sao lúc trước anh lại nghĩ rằng Tông Minh nghiện thuốc? Tại sao anh lại nghĩ rằng Tông Minh thân thể biến kém là vì liên quan đến thuốc phiện?
Tông Minh rõ ràng các loại hiện trạng kỳ thật đều cùng người bị nghiện tương đối khác nhau, chỉ là khi đó Tông Minh vô cùng tự nhiên hỏi anh muốn hay không cũng uống mấy viên…Vừa bị cường bạo qua anh như thế nào có khả năng nghĩ đó là thuốc mà bác sĩ kê cho Tông Minh? Tông Minh thế nhưng cũng cứ như vậy mà thừa nhận, còn bởi vì một câu của anh mà quyết định ngừng thuốc…Lý do chính là không muốn lãng phí quan tâm của anh?
Tông Minh ngay cả sinh mệnh bản thân đều như vậy bỏ qua, ở tình huống biết rõ bản thân có khả năng chết đi, lòng ngập tràn thầm nghĩ nếu phải hận cậu ta, như vậy anh phải dùng hết khả năng mà nhớ kỹ cậu ta…
“Cảnh Thăng, nếu tôi không tới đón anh, anh nhớ phải hận tôi…Nhất định không được quên.”
Ngô Cảnh Thăng không có trả lời, chỉ là hai tay ôm ấp Tông Minh càng thêm dùng sức.
Đối với việc dùng ‘Không được quên hận tôi’ thay vì ‘Không được quên tôi’ của người con trai này, Ngô Cảnh Thăng lại cảm thấy buồn cười nhưng đồng thời cũng cảm thấy một cỗ đau thương không thể giải thích.