CHƯƠNG 13
Nhìn kính chiếu hậu thấy người con trai động tác tao nhã dùng khăn tay lau đi khóe mắt lưu lại nước mắt, tiểu Chu kiềm chế không được tò mò hỏi: “Thuốc nhỏ mắt?”
Tông Minh anh nở nụ cười, “Hơi quá rồi, không lẽ tôi không thể biểu lộ loại chân tình đơn thuần, thế nên phải dùng đến loại tài năng này nọ để rơi lệ sao?”
“Nhưng là cảm thấy…Ách, ngài biết, chênh lệch quá lớn.” Nói xong, tiểu Chu đem tay lái cua lưu loát, vượt lên chiếc xe phía trước.
Một phút trước Tông Minh còn tê tâm phế liệt cầu xin Ngô Cảnh Thăng đừng quên anh ta, ngay sau khi rời đi khu nhà trọ liền khôi phục vẻ ta đây như trước…Loại chênh lệch này thật sự rất khó thích nghi.
“A, anh không cho rằng người mạnh mẽ ngẫu nhiên bày ra một chút yếu ớt, ngược lại sẽ càng chọc người yêu mến hơn sao?” Tông Minh gác hai chân, đầu lười biếng chống lên tay tựa vào ghế xe hơi, “Chênh lệch như vậy cũng là một loại mị lực mê người a.”
Để cho Cảnh Thăng thấy kết cục của người phụ nữ kia, không chút lưu tình nào đưa anh ta vào một thế giới hoàn toàn sụp đổ, sau lại nói cho Cảnh Thăng bệnh tình của mình, tỏ ra một mặt yếu đuối, thanh thanh cầu xin Cảnh Thăng phải nhớ hận mình….
Tông Minh nghiêng nửa đầu, chớp mắt nhìn. “Ừ, dùng ví dụ đáng yêu một chút để so sánh, thì phải là giương nanh múa vuốt liều mạng kháng cự người đến gần, nhưng lại hy vọng người nào đó có thể chăm sóc đứa nhỏ này.”
“….”
Tiểu Chu lập tức không nói gì, nói sai cũng không sai, nói đúng lại giống như có chỗ nào là lạ. Qua một hồi lâu ngẫm nghĩ, mới lại một lần nữa mở miệng, có chút chần chờ hỏi: “Ngài như vậy không vội quá sao? Làm cho Ngô tiên sinh nhìn thấy người phụ nữ kia liền đem anh ta trở về…”
“Không để cho Cảnh Thăng đi, chẳng lẽ còn phải bắt anh ấy đi vào bệnh viện chiếu cố tôi sao? Tôi mới không cần cho Cảnh Thăng nhìn thấy bộ dáng cạo trọc khó coi của tôi đâu…Huống chi thả Cảnh Thăng tự do hiệu quả hơn so với việc khóa anh ấy tới bên người tôi.”
Ngón tay Tông Minh vuốt ve chỗ ngồi bên cạnh, giống như còn có thể cảm giác được độ ấm người kia lưu lại.
“Đối với Cảnh Thăng mà nói hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện…Tôi là cố ý đem tất cả những chuyện này an bài để phát sinh trong hôm nay, như vậy khi anh ấy nhớ tới dáng vẻ của người phụ nữa kia, nhớ tới cuộc đời của anh ấy hóa ra chỉ là một hồi chê cười thê thảm, tiếp đó lại nghĩ đến tôi khóc cầu anh ấy hận tôi, nghĩ đến tôi làm hết thảy đều chỉ vì làm cho anh ấy nhớ tôi.”
“Đồng dạng, lúc anh ấy đối với tôi thương tiếc, lại không tự chủ được nhớ tới chuyện tôi làm đến mức quá đáng…A, tôi tuy rằng không tin tình yêu, nhưng là chỉ có từ yêu hận đan xen còn có thể hình dung.”
Anh thả anh ấy đi, trên thực tế vẫn là đang nhốt anh ấy.
Vô luận là tâm hay cơ thể, Cảnh Thăng hết thảy hết thảy tất cả đều bị anh tham lam nắm giữ trong tay, bị xích sắt vô hình tầng tầng lớp lớp buộc chặt, mặc cho Cảnh Thăng giãy dụa như thế nào cũng khó thoát ra được…
“Tôi cũng không muốn tính kế Cảnh Thăng như vậy, nếu tôi có thể sống sót, tôi sẽ đối xử thật tốt với Cảnh Thăng, không bao giờ đi tính kế anh ấy nữa…Ân, tận lực không đi tính kế.” Tông Minh hơi hơi rung động hạ nửa mi mắt, phiến lông mi ẩn ẩn dính chút nước mắt lúc trước còn chưa lau sạch. Anh thấp giọng nói: “Nhưng nếu tôi thật sự đã chết…Chỉ có một người không khỏi rất cô đơn.”
Anh biết rõ, nếu trên thế giới thật sự tồn tại địa ngục, người giống anh thật sự tuyệt đối chỉ có thể xuống địa ngục, nhưng Cảnh Thăng không phải.
Gặp đủ loại lăng nhục, bị anh giẫm lên tôn nghiêm, hủy diệt tự tin, nhưng Cảnh Thăng vẫn như cũ nguyện ý ôm anh thì làm sao có khả năng sẽ đi xuống địa ngục? Cho Cảnh Thăng của anh phải hảo hảo mà sống, nhớ rõ có một người tên là Tông Minh hỗn trướng biến thái làm ra chuyện tàn nhẫn với anh ấy, làm cơ thể anh ấy chỉ có thể tiếp nhận đàn ông…
Anh hy vọng Cảnh Thăng hận anh, nhưng không hy vọng chỉ là đơn thuần là hận, bởi vậy anh làm cho song thân của Cảnh Thăng từ từ cải thiện cuộc sống, làm cho Cảnh Thăng cảm nhận được ôn nhu của anh…Không thể hoàn toàn hận anh, cũng vô pháp tha thứ cho anh…Cứ như vậy đem ‘Tông Minh khắc thật sau dưới đáy lòng.
Đó phải là anh.
Cho dù anh đã chết, nhưng Cảnh Thăng còn sống cũng không quên được anh, vĩnh viễn vĩnh viễn…
—— Cùng anh sa đọa vào địa ngục.
….
Vĩ thanh.
Nửa năm trước đoạn thời gian bị Tông Minh nhốt kia quả thật giống như một giấc mơ.
Sau khi Tông Minh thả anh tự do, anh rất nhanh hòa nhập vào quỹ đạo cuộc sống trước đây, Tông Minh làm cho cuộc sống của anh đảo lộn, lại làm cho cuộc sống của anh an bài ngay ngắn có trật tự.
Đám công nhân thuộc hạ của anh nghĩ song thân trong nhà anh xảy ra vấn đề, mới có thể thời gian dài như vậy không có xuất hiện, nhưng lại đối với anh phi thường kính nể lại cảm tạ, bởi vì anh trước khi đi còn quên vì bọn họ tìm một công việc không tệ, làm cho bọn họ một đoạn thời gian dài không cần hối hả ngược xuôi, chỉ cần anh đánh một tiếng kêu gọi, đại bộ phận mọi người đều nguyện ý trở về tiếp tục cùng anh.
Tiền anh kiếm được vẫn là không nhiều lắm, nhưng hiện tại hình như chỉ cần chăm sóc cho bản thân là được…Tiểu Chu đã gọi điện thoại đến, nói Tông Minh nằm viện nhưng vẫn cấp một khoản tiền cố định cho cha mẹ anh.
“Anh ta nhớ anh hẳn là không muốn cho anh ta nuôi? Nhưng anh ta hy vọng anh ít nhất làm cho cuộc sống của mình dư dả hơn một chút – không cần từ chối, bởi vì anh từ chối cũng vô dụng.” Ngay lúc đó tiểu Chu ở đầu bên kia điện thoạt đột nhiên nói.
Anh do dự thật lâu, mới cố lấy dũng khí hỏi tình huống Tông Minh.
“Bác sĩ đánh giá tình trạng không được tốt lắm, tôi chỉ có thể nói với anh như vậy…Anh dù biết tình trạng của anh ta cũng không làm được gì? Anh ta nếu không chết, một ngày nào đó sẽ đi đón anh; Anh ta nếu đã chết, anh không phải là được chính thức tự do sao?”
Nghe tiểu Chu nhắc tới khả năng Tông Minh sẽ chết, tim anh không tự chủ được mà sốc lên run rẩy.
—— Kỳ thật Tông Minh căn bản không có chuyện gì đâu? Cài gì này nọ trong đầu cũ quá rồi, cái gì phẫu thuật khả năng thành công rất nhỏ, tất cả đều là gạt mình đi? Tông Minh đơn giản là chơi đùa chán tên đại quê mùa anh rồi, bằng không chính là muốn nhìn thấy anh thời khắc đều lo lắng ngày nào đó sẽ lại có người đến đem anh bắt đi, sống một cuộc sống sợ hãi làm niềm vui thôi à?
“Nếu nghĩ như vậy anh có vẻ sẽ thoải mái hơn, vậy cứ nghĩ như vậy đi.” Tiểu Chu thản nhiên ném một câu này, rồi cúp điện thoại.
Nghe thấy điện thoại truyền đến âm bíp bíp, Ngô Cảnh Thăng cũng nhịn không được một trận mất mát…Sau đó vô luận anh gọi lại bao nhiêu lần, di động tiểu Chu đều ở trạng thái tắt máy.
Bọn họ cứ như vậy liên hệ gián đoạn.
Lúc không có tin tức của Tông Minh, có khi Ngô Cảnh Thăng nửa đêm lại đột nhiên bừng tỉnh dậy.
Mở hai mắt nhìn trần nhà cũ kỹ, cái mền trên người còn có một mùi nấm mốc nhàn nhạt…Anh đã lâu không có phơi nắng chăn bông, nhiều lần thừa dịp công việc rảnh rỗi tận dụng thời tiết tốt nhanh chóng đi phơi nắng dưới ánh mặt trời, nhưng đợi đến lúc anh lấy lại tinh thần, trời đã là buổi tối.
Đột nhiên bừng tỉnh muốn một lần nữa đi vào giấc ngủ là một chuyện không dễ dàng, Ngô Cảnh Thăng trằn trọc hồi lâu mới có thể đi vào giấc ngủ.
Mùa đông trôi qua, mùa xuân đến; Mùa xuân trôi qua, mùa hè đến.
Thời gian giống như là trôi qua trong nháy mắt, thời gian nửa năm cứ như vậy biến mất vô tung, cuộc sống Ngô Cảnh Thăng vẫn bận rộn làm việc, hay là tìm một công việc.
Về sau Ngô Cảnh Thăng cũng có đi qua ngõ Rượu hoa một chuyến, sau đó đứng im ở đầu hẻm rất lâu, cuối cùng vẫn như cũ không có đi vào.
Gặp mặt cô ấy, cũng làm được gì đâu?
Cứu cô ấy thoát khỏi nơi đó? Cô ấy đã vì lỗi lầm của bản thân trả giá nhiều như vậy, cô không nên tiếp tục rơi vào nơi đó…Cứu cô ấy ra rồi sẽ đi đâu?
Biến thành như vậy cô có thể khôi phục cuộc sống bình thường sao? Vạn nhất khôi phục lại bình thường rồi nếu cô biết cô chịu hết thảy những điều đó đều là vì Tông Minh giật dây thì phải làm sao bây giờ? Cô ấy có thể hay không…Có thể hay không đi báo cảnh sát?
Mặt Ngô Cảnh Thăng trắng rồi xanh, so với sự an nguy của cô, anh đúng là lo lắng hơn Tông Minh có khả năng bị cảnh sát bắt? Trong nháy mắt, ác quỷ chôn sâu trong cơ thể không hề trốn nấp mà hiện ra dưới ánh mặt trời, anh nguyên lai lại xấu xí đến không chịu được.
Dưới cái nhìn chăm chú kinh ngạc của người khác, anh nghiêng ngả lảo đảo ly khai cái nơi làm cho anh thở không nổi kia, hơn nữa còn không dám tới quá gần.
Nhìn không thấy là có thể xem như không có gì. Ngô Cảnh Thăng giống như một con đà điểu vùi đầu vào trong đất, một lần lại một lần lặp lại nói với bản thân là mình chưa từng gặp qua người phụ nữ kia, không biết người phụ nữ kia đã xảy ra chuyện gì.
Ngu xuẩn mà yếu đuối, ích kỷ mà ti tiện – đáng buồn hơn là anh cư nhiên là vì Tông Minh, mới làm ra loại lựa chọn mất nhân tính này.
Trước đó vài ngày Ngô Cảnh Thăng cũng cùng vợ cũ gặp mặt qua một lần, là anh chủ động hẹn, cũng không phải muốn vãn hồi hôn nhân trước đó, với cơ thể anh cũng không có khả năng…Anh chỉ là muốn nói với cô ấy một tiếng thực xin lỗi.
Đây là lời xin lỗi anh thiếu cô ấy.
Cô ấy là thật yêu anh…Nhưng không thể qua được sương mù quá khứ, thầm nghĩ mượn việc cùng cô kết hôn tìm một cuộc sống mới nhưng anh lại làm hao kiệt tình yêu cùng thanh xuân của cô.
“Anh…Thay đổi rất nhiều.” Biểu tình của cô mang theo vẻ không thể tin. “Em còn nghĩ rằng đời này chắc không chờ được những lời này.”
Anh lại thấp giọng nói câu thực xin lỗi.
“Hơn một năm nay anh đã xảy ra chuyện gì? Hay là gặp người nào sao?”
—— Đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng gặp phải một người…
“Thật làm em ghen tị, em từng rất nhiều lần cố gắng muốn thay đổi anh…Em nghĩ rằng anh sẽ không thể thay đổi, cả đời đều là như thế…Kết quả là em đã không đủ cố gắng sao?”
Anh chua sót dắt khóe miện, ‘Cố gắng’ của Tông Minh không phải là người bình thường làm được…Thủ đoạn như vậy, chỉ cần có đạo đức lương tri ai cũng không làm được.
“Vậy anh hiện tại có cùng ‘Cô ấy’ cùng một chỗ không?”
—— Cậu ta không ở đây…
Vợ cũ nhìn anh bằng ánh mắt mang theo mấy phần thương hại, nghĩ đến ‘Cô ấy’ rời bỏ anh, hay là xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
“Anh có nhớ ‘Cô ấy’ không?”
Nhớ Tông Minh? Không, anh không có, anh tại sao lại muốn nhớ Tông Minh? Bị Tông Minh biến thái coi trọng chỉ có hai chữ bi thảm đủ để hình dung, anh ước gì tránh xa Tông Minh, thoát được càng xa càng tốt.
Chỉ là…
Chỉ là ngẫu nhiên anh lại mộng Tông Minh ôm anh, vẻ mặt nghiêm túc muốn anh nhớ kỹ Tông Minh không có tên họ, tiếng khóc đè nén muốn anh luôn luôn hận cậu ta.
Nhưng là nửa đêm bừng tỉnh, rõ ràng không lạnh, anh lại đem thân thể cuộn thành một đoàn…Mà sau lưng anh không còn có một người nào ở đó để anh lại gắt gao dựa vào, không còn có người sẽ ở bên tai anh dùng giọng điệu ngọt ngào không biết chán nói: “Cảnh Thăng, Cảnh Thăng của tôi…”
Một vấn đề đơn giản đến cực điểm, anh thật lâu cũng không thể trả lời.
Thấy anh á khẩu không trả lời được, vợ cũ săn sóc không có truy hỏi, chỉ là vẻ mặt nhu hòa vuốt ve bụng của mình, dời đề tài đi.
“Em mang thai.”
Anh cảm thấy cao hứng cho vợ cũ.
—— Chúc mừng em! Anh nhớ rõ em vẫn rất muốn sinh một đứa con.
“Cho nên đây là lần cuối cùng em gặp anh…Về sau chúng ta không cần liên lạc nữa.”
Anh sửng sốt một chút, rất nhanh hiểu được ý tứ của vợ cũ, dù sao cô ấy cũng đã là vợ của người khác, sắp trở thành một người mẹ, vô luận thế nào cũng có vấn đề, quả thật không thích hợp lại cùng chồng trước anh gặp mặt.
—— Nói cũng đúng…Nhìn thấy em hiện tại rất tốt, anh rất an tâm.
Vợ cũ đồng ý thu mắt, “Em rất tốt…Dù sao chúng ta cũng là một hồi vợ chồng, em cũng hy vọng anh sẽ sống tốt…Phải là thật tốt.”
Ngô Cảnh Thăng về nhà.
Mở cửa ra, một đống vật hỗn tạp quăng bậy xung quanh, vài ngày không rác không đổ bốc ra mùi thối, cái này rất bình thường, nơi ở của một thằng đàn ông luôn là như thế.
Một người, nơi ở của một người như thế này có thể gọi là nhà sao? Điều này có thể gọi là rất tốt không?”
Nức mắt tựa hồ muốn tràn ra vành mắt, anh cảm thấy phòng ở chật hẹp này trở nên phi thường trống trải, trống trải đến mức làm cho anh sợ hãi.
Nhưng là anh mỗi ngày đều trở về nơi này, chưa bao giờ nghĩ tới rời đi, bởi vì phòng ở rẻ khó tìm, bởi vì anh đã quen ở nơi này, bởi vì, bởi vì ——
Thời gian một năm lại vội vàng trôi qua.
Mùa hè nóng bức đã đến, Ngô Cảnh Thăng rất ít nhớ tới tên Tông Minh này, nhưng là nửa đêm vẫn sẽ giật mình tỉnh dậy.
Nhưng chỉ cần quen là tốt rồi, anh luôn nói với bản thân như thế.
Gần đây Ngô Cảnh Thăng rất ít khi bồi vị tiểu thư tiếp viên cách vách, anh trước đi đến cửa hàng mua không ít vật liệu, tuy rằng còn có chút cứng tay, vẽ hư vài mặt nạ trắng, bất quá kỹ thật dần dần có tiến bộ.
Đó là một ngày gần như bình thường, anh sau khi tan tầm chậm rì rì trên đường về nhà, tính về nhà trước tắm rửa một cái rồi đi cửa hàng một chuyến.
Ngô Cảnh Thăng đột nhiên dừng lại cước bộ.
Trước phòng ở cũ kỹ, chiếc xe hơi limousine cao cấp không có phù hợp với môi trường xung quanh, đồng thời anh còn thấy một bóng dáng cao to.
Người kia xoay người, bọn họ trong lúc đó khoảng cách có chút xa xôi, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại làm cho Ngô Cảnh Thăng thấy rõ mặt anh ta.
Đó là khuôn mặt tuấn mỹ đến mức cơ hồ làm cho người ta hít thở không thông, mà chủ nhân khuôn mặt kia đang nhìn Ngô Cảnh Thăng, khóe môi kéo lên một độ cong vui vẻ.
Ngô Cảnh Thăng không thể khống chế toàn thân phát run, bối rối, hoảng hốt, sợ hãi…Vô số tình cảm đan vào, làm anh không phân rõ được.
Tại sao không chuyển nhà? Bởi vì tiền thuê nhà rẻ? Bởi vì sống quen rồi? Hay là bởi vì nếu Tông Minh còn sống, anh chuyển nhà cũng trốn không thoát được bao xa?
Không, anh rất hiểu tất cả đều không phải…
Là vì anh điên rồi? Rất sớm rất sớm trước kia đã bị Tông Minh thủ đoạn tra tấn đến nổi điên.
Người kia ngơ ngác đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm anh, nụ cười xinh đẹp xán lạn giống như không có một chút tối tăm.
“Cảnh Thăng.”
Người kia đưa tay về phía anh, anh khẽ động nhưng cũng không di chuyển…Nhưng anh biết, cho dù anh không di chuyển bước chân, cũng không thay đổi được hiện thực sắp phát sinh.
Cho nên anh run run nhắm mắt lại.
“Cảnh Thăng, tôi đến đón anh.”
Nhắm mắt lại, tùy ý một mảnh ấm áp đến từ địa ngục bao phủ anh.
~~ HOÀN ~~