Tù Cấm

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 1

Ngô Cảnh Thăng tinh tường nhớ rõ chuyện buổi sáng hôm nay.

Bởi vì công việc nên anh dậy thật sớm, thời điểm rời nhà vừa mới qua năm giờ, trùng hợp lại gặp hàng xóm làm tiếp viên ở KTV.

‘Tiểu thư’* tiếp viên tuổi so với anh lớn hơn hai ba tuổi, còn có hai đứa con, bất quá do tư chất trời sinh, ngực là ngực thắt lưng là thắt lưng mông là mông, so với người vợ đã ly hôn của anh tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

*Những cô gái làm nghề tiếp khách, bồi rượu bên TQ thường được gọi là tiểu thư.

Cùng tiểu thư tiếp viên nói vài câu chào hỏi, lại chờ mong kỳ hạn công trình chấm dứt, anh sẽ mang theo đám công nhân đi KTV của cô ủng hộ. Sau khi rời khỏi nhà trọ cũ nát, tính đi cửa hàng ăn sáng ở chỗ rẽ đầu phố mua bánh bao sữa đậu nành rồi đi đến công trường.

Cuối mùa thu sắp bước vào mùa đông, sáng sớm đã mang theo hơi lạnh đến tận xương, trên ngã tư đường trừ bỏ Ngô Cảnh Thăng thì không có tới một bóng người.

Một trận gió lạnh thẳng diện thổi tới làm Ngô Cảnh Thăng lạnh run, anh vội vàng kéo cao cổ áo khoác, tuy rằng cái áo khoác này đã dùng đến cũ sờn, nhưng cũng còn có tác dụng chống lạnh phần nào.

“Ngô tiên sinh? Ngô Cảnh Thăng tiên sinh?”

Nghe thấy có người gọi tên mình, Ngô Cảnh Thăng theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mang kính mắt mặc tây trang.

Ở công trường ngẫu nhiên sẽ có một số cấp trên đến thị sát, bên cạnh cấp trên bình thường luôn có một hai người thư kí đi cùng, Ngô Cảnh Thăng tuy rằng bằng cấp thấp nhưng lại có mắt nhìn người. Người đàn ông trước mắt có khí chất làm anh cảm giác rất giống thư ký, trợ lý.

“Chính là tôi, anh là a…”

Chưa kịp nói xong, sau lưng bỗng nhiên có người dùng khăn bịt mũi anh, anh chỉ kịp giãy dụa vài cái liền rơi vào hôn mê.

Chờ anh tỉnh dậy, liền phát hiện mình bị còng xích trên một cái giường, cả người xích lõa, ngay cả quần lót cũng không còn.

Ngay lập tức Ngô Cảnh Thăng cảm thấy thực kinh hoàng, anh không ngừng giãy dụa muốn làm hư còng tay, tất nhiên là vô ích, trừ bỏ việc làm cho dây xích ở đầu giường phát ra tiếng leng keng thì cái gì cũng không được.

“Có ai không?”

“Này, có ai ở đây không?!”

“Các người bắt sai người rồi, tôi nghèo đến mức hai năm rồi chưa đổi quần lót đó!”

“Có người hay không a! Không có người cũng nên có quỷ nói một tiếng đi!”

Kêu la mười phút, mắng chửi mười phút, lầm bầm mười phút vẫn là không ai để ý tới, Ngô Cảnh Thăng lúc này mới bất đắc dĩ bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Sáu chữ – con mẹ nó gặp quỷ.

Căn phòng trang hoàng hoa lệ này Ngô Cảnh Thăng chỉ mới thấy qua chứ chưa được ở, tựa như cung điện Châu Âu, chùm đèn treo thủy tinh ở phía trên giá trị cũng không nhỏ.

…Ngô Cảnh Thăng bắt đầu hoài nghi đây không phải là bắt cóc tống tiền đi?

Hay là do anh đã theo không kịp thời đại, đầu năm nay con tin lại được ở nơi có điều kiện tốt đến mức khiến người ta ghen tỵ?

Nói anh già, anh năm nay cũng mới ba mươi lăm tuổi a…Ba mươi lăm tuổi làm đến quản đốc, ngay cả tiểu thư tiếp viên cũng khen anh là có sự nghiệp thành công.

Bỗng nhiên, cửa phòng đóng chặt rốt cuộc mở ra, một chàng trai một thân trang phục thoải mái đi vào.

“Cảnh Thăng, tôi rất nhớ anh.”

Chàng trai dùng giọng điệu quen thuộc gọi tên Ngô Cảnh Thăng, ánh mắt ôn nhu đến chảy nước làm cho da đầu Ngô Cảnh Thăng nhịn không được run lên.

Tiếp sau đó, trong lúc anh đang kinh ngạc, chàng trai trong chớp mắt leo lên chiếc giường lớn êm ái, kéo khóa cởi quần lót, để dao kề cổ anh bắt buộc khẩu giao.



“Cảnh Thăng, anh mất hứng sao? Bởi vì tôi bắn trên mặt anh?”

Chàng trai ngồi cạnh giường, vừa lộ ra biểu tình vô tội hỏi, vừa lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau dịch thể trên mặt Ngô Cảnh Thăng.

“Tôi vốn muốn cho anh nuốt xuống, nhưng mà tôi lại rất muốn nhìn thấy bộ dạng dịch thể của tôi ở trên mặt anh…Quả nhiên nhìn rất đẹp….” Nói xong, chàng trai còn gật đầu để chứng minh, nói thêm một câu: “Trên mặt Cảnh Thăng có dịch thể của tôi, nhìn đẹp lắm.”

….không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!

“Con mẹ nó thằng biến thái chết tiệt! Buông! Tao muốn đánh chết mày! Tao tuyệt đối muốn đánh chết mày!”

Xích sắt kịch liệt phát ra tiếng va chạm, Ngô Cảnh Thăng liều mạng rướn người về phía trước, được một chút cũng được, anh rất muốn hung hăng cắn xé tên biến thái này!

Lời nói hùng hồn của Ngô Cảnh Thăng trong phút chốc liền im bặt.

Chàng trai cười ôn nhu huơ huơ con dao trên tay, chầm chậm đem nó để trên ngực Ngô Cảnh Thăng.

Ngô Cảnh Thăng nuốt ngụm nước bọt, cảm giác con dao ở trên người mình nhẹ nhàng vẽ loạn, cả người anh liền nổi đầy da gà….

Chàng trai phốc xuy bật cười, nằm trên giường ôm cổ Ngô Cảnh Thăng, dùng hai má cọ cọ ngực Ngô Cảnh Thăng.

“Cảnh Thăng, Cảnh Thăng, thật đáng yêu…Anh sao lại đáng yêu như thế?”

Anh hơn ba mươi tuổi còn có một thân cơ thể đàn ông cường tráng như thế nào lại đáng yêu?

Đời này Ngô Cảnh Thăng chỉ nghe qua người khác khen anh rất có hương vị đàn ông, còn không có nghe qua người ta nói anh đáng yêu…Bất quá hiện tại đây không phải trọng điểm.

Hiện tại thân thể xích lõa bị chàng trai trẻ ôm, Ngô Cảnh Thăng trong lòng lạnh cả người, xem ra anh không chỉ gặp phải biến thái mà còn là biến thái đầu óc có vấn đề. Ngô Cảnh Thăng nhớ tới trước kia ở vùng nông thôn phụ cận có một ông lão nhà hàng xóm đầu óc có vấn đề, bình thường đều là bộ dáng cười ngây ngô vô hại, bỗng nhiên có một ngày ‘cười điên’, cầm dao thái gặp người liềm chém, bị thương nặng mấy người…

“Cảnh Thăng, anh gọi tên tôi được không? Tôi muốn nghe anh gọi tên tôi.” Đầu chàng trai tựa trên hõm vai Ngô Cảnh Thăng, giọng điệu rầu rĩ nói.

Người điên tuyệt đối không thể chọc. Ngô Cảnh Thăng môi run run, “Tôi…tôi không biết tên của cậu…”

Chàng trai ngẩng đầu thật mạnh, trên đồng tử phủ một tầng sương lạnh, Ngô Cảnh Thăng nín thở run rẩy, cảm giác trái tim đình đang nhảy trong nháy mắt đình chỉ, sau lưng đổ một thân mồ hôi lạnh. Sau đó đôi mắt như cũ, chàng trai nhếch môi, nở nụ cười giống như một đứa trẻ, ngón tay vuốt ve khóe mắt Ngô Cảnh Thăng.

“Đúng nha, tôi còn chưa nói cho Cảnh Thăng tên của tôi…Uhm, Cảnh Thăng, gọi tôi Tông Minh, tôi muốn anh gọi tôi Tông Minh…”

“Tông, Tông, Tông Minh…”

“Gọi lại.”

“Tông Minh”

“Lần nữa.”

“Tông Minh…”

“Lần nữa.”

“Tông Minh.”

Ý cười bên miệng chàng trai ngày càng sâu, ngón tay vốn dĩ đang lưu luyến ở khóe mắt Ngô Cảnh Thăng liền chuyển qua bên miệng.

“Cảnh Thăng, mở miệng ra một chút được không?”

…Anh có quyền nói ‘không’ sao? E ngại tính khí thất thường của chàng trai, Ngô Cảnh Thăng thuận theo mở miệng ra – ngay lập tức chàng trai liền tham lam hôn sâu.

Như cuồng phong bão táp, chàng trai càn quét mọi ngóc ngách trong miệng Ngô Cảnh Thăng, truy đuổi đầu lưỡi đang lùi bước của đối phương rồi dùng sức mút, phát ra âm thanh hôn môi *** mỹ.

Kỹ thuật hôn của chàng trai cao siêu đến mức ngay cả Ngô Cảnh Thăng nhiều năm trà trộn nơi phong nguyệt cũng chống đỡ không được, trái tim cấp tốc đập mạnh không rõ là kích tình hay sợ hãi. Qua rất lâu nụ hôn cuồng nhiệt này kết thúc, Ngô Cảnh Thăng hoảng hốt hồi phục tinh thần thì bất tri bất giác phát hiện hai chân mình bị chàng trai kéo vòng qua thắt lưng cậu ta, mà cậu ta hiển nhiên là đang chuẩn bị lấy ra phân thân vừa nhét vào đũng quần lúc nãy.

Ngô Cảnh Thăng có dự cảm không tốt.

“Đợi, đợi một chút, mày muốn làm gì? Tao là đàn ông? Bố mày là đàn ông mày không thấy sao?!”

Ngô Cảnh Thăng toàn thân vặn vẹo, liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi tư thế quỷ dị trước mắt này, nhưng là hai tay bị xích, hai chân bị tách ra, anh căn bản khó có thể rời khỏi kiềm hãm của chàng trai.

Áp chế thân thể không ngừng vùng vẫy của Ngô Cảnh Thăng, chàng trai hơi hơi chau mày.

“Cảnh Thăng anh không ngoan, không nên cử động, sẽ tốt ngay thôi.”

Ngô Cảnh Thăng tức đỏ mắt, quát: “Mày đi mà không cử động, hiện tại bị làm như đàn bà là tao cũng không phải mày! Mau thả tao ra!”

“…Anh động nữa, tin hay không tôi trực tiếp lấy dao cắm vào a?” Mắt chàng trai tối lại, ánh mắt hơi hơi quét về phía con dao bị cậu đặt ở cách đó không xa.

“Bị tôi làm như đàn bà hay là bị con dao kia làm…Cảnh Thăng, anh chỉ có thể chọn một.”

Thanh âm chàng trai thực ôn nhu, nếu không chú ý nội dung, kỳ thực một chút cũng không nghe ra vị đạo uy hiếp, nhưng nghe đến nội dung Ngô Cảnh Thăng toàn thân nhất thời cứng đờ.

Cảm nhận được Ngô Cảnh Thăng cứng ngắc, chàng trai lúc này cũng không lên tiếng trấn an, mà là nâng cao thân thể Ngô Cảnh Thăng sau đó từ từ uốn cong, thẳng đến lúc đầu gối hai chân Ngô Cảnh Thăng cao hơn đầu vai của bản thân mới thôi.

Loại động tác uốn cong thân thể đến cực hạn này làm cho Ngô Cảnh Thăng nhíu mi, phát ra tiếng rên, thị giác đánh sâu vào làm anh cảm thấy ngôn dụ nan kham (Nói cũng khó khăn)

Tính khí anh khí nhuyễn nằm úp sấp ngã trên bụng của mình, mà phía sau…Phía sau là dục vọng cứng rắn của chàng trai, để ngay nơi không có khả năng cất chứa dục vọng.

Côn thịt của chàng trai ở nơi nhỏ hẹp kia dần dần tiến vào.

“Không có khả năng…Vào không được…Tuyệt đối vào không được…” Khớp hàm Ngô Cảnh Thăng run lên, hoảng sợ nhìn côn thịt chàng trai càng to thêm.

“Vào được, chính là không có bôi trơn, khó đi vào, hơn nữa lại rất đau.”

Chàng trai thản nhiên nói xong, cúi đầu hôn lên trán Ngô Cảnh Thăng dường như là để trấn an, tựa hồ người đang định hành động tàn khốc không phải cậu ta.

“Nhưng đau mới tốt…Đúng, Cảnh Thăng, chỉ có rất đau rất đau, mới chứng minh được năng lực người đàn ông của anh là tốt nhất…Từ nay về sau, Cảnh Thăng anh cũng chỉ sẽ có một người đàn ông là tôi.”

Đối mặt với sực thật chuyện mình sắp bị một thằng đàn ông cường bạo, cảm xúc Ngô Cảnh Thăng bị phát hủy, nghẹn ngào khóc lên: “Tôi van cận…Tôi xin cậu…Có phải hay không tôi chọc tới cậu cái gì? Mặc kệ là chuyện gì, tôi giải thích, tôi quỳ xuống không được sao? Tôi quỳ xuống cho cậu không được sao…”

“Cảnh Thăng, anh cái gì cũng không có sai.” Nhìn Ngô Cảnh Thăng tuyệt cọng, ánh mắt nguyên bản lạnh lẽo dần dần trở nên ôn nhu, “Chính là tôi muốn anh mà thôi.”

Giữa lúc Ngô Cảnh Thăng kinh hãi muốn chết, côn thịt cứng rắn của chàng trai một cái thẳng tiến, cậy mở nơi nhỏ hẹp đang co rút cự tuyệt.

Đồng tử Ngô Cảnh Thăng thu lại, phát ra tiếng rên rĩ thê lương.

“A A A!”

Thân thể bị xé rách đau đớn làm ngũ quan Ngô Cảnh Thăng vặn vẹo, liều mạng giãy dụa hai tay bị xích.

“Đi ra ngoài! Mày đi ra ngoài a ––!”

Hậu huyệt buộc chặt không có trải qua khuếch trương kỳ thật chính là miễn cưỡng cất chứa đỉnh chóp dục vọng của chàng trai, nhưng chàng trai không nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngô Cảnh Thăng, hai tay gắt gao bóp chặt mông anh, thong thả mà kiên định sáp nhập, đến khi hoàn toàn vào tiến vào, ngay cả túi thịt phía dưới đều cùng cánh mông sau huyệt động dán vào chặt chẽ mới thôi.

Máu tươi dọc theo nơi hai người gắn kết chặt chẽ chảy xuống, một giọt một giọt đọng trên ra giường trắng thuần, nhuộm thành từng đóa mẫu đơn đỏ tươi.

Ở tư thế thân thể bị uốn cong đến cực hạn làm Ngô Cảnh Thăng thấy rõ ràng dục vọng của chàng trai như thế nào cắm vào trong cơ thể anh…Anh toàn thân căng cứng ngay cả xoay đầu cũng làm không được, mười ngón tay gắt gao bám chặt lầy song sắt đầu giường, hàm răng cắn chặt, một cử động cũng không dám…Nhưng cho dù anh không động, cái cảm giác thân thể bị xỏ xuyên xé rách đau đớn vẫn là liên tục hướng anh tiến đánh.

Chàng trai phun ra một hơi thỏa mãn, hướng Ngô Cảnh Thăng một cái mỉm cười thiên chân vô tà.

“Cảnh Thăng, thật chặt.”

“Úc, rút ra đi…” Anh gần như khóc khẩn cầu, “Đau qua…Đau quá…Van cầu cậu rút ra đi…”

Trước kia ở công trường bị vật liệu thép làm gãy xương chân so ra cũng kém đau đớn hơn bị chàng trai trước mắt này cường bạo. Trong nháy mắt, Ngô Cảnh Thăng nghĩ chết còn có vẻ dễ chịu hơn.

“Cảnh Thăng, tôi muốn anh kêu tên tôi.” Thanh niên đồng dạng bảo trì tư thế bất động.

“Tông Minh…Tông Minh, van cầu cậu rút ra đi…” Ngô Cảnh Thăng cảm giác có một giọt chất lỏng từ khóe mắt chảy xuống.

Ngón tay chàng trai tiếp được giọt nước mắt từ khóe mắt của Ngô Cảnh Thăng, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vào…Chàng trai cuốn động đầu lưỡi tinh tế thưởng thức, môi lại lần nữa mỉm cười.

“Không được. Cảnh Thăng, tôi không muốn rời khỏi anh.”

Dứt lời, cự vật trong cơ thể Ngô Cảnh Thăng đột nhiên rút ra, mang theo máu tươi đầm đìa, trong chớp mắt, chàng trai lại lần nữa không lưu tình xỏ xuyên qua toàn bộ!

“A a ––!”

Ngô Cảnh Thăng trừng lớn mắt, khàn giọng kêu thảm, chàng trai lại giống như là không nghe thấy liên tục va chạm ở sâu trong cơ thể anh, theo kịch liệt trừu sáp của chàng trai, còng tay không ngừng phát ra tiếng vang leng keng.

Hậu huyệt Ngô Cảnh Thăng bị xé rách máu chảy ra bôi trơn giúp chàng trai xâm phạm, côn thịt rút ra một chút rồi nhanh chóng dùng toàn lực xỏ xuyên qua, túi thịt va chạm vào mông Ngô Cảnh Thăng, làm cho căn phòng hoa lệ rộng lớn tràn ngập hơi thở *** dục.

“A…! Chậm một chút…Van cầu cậu chậm một chút…Tôi sẽ chết…Tôi thật sự sẽ chết…” Thân thể bị đau do xé rách làm Ngô Cảnh Thăng bất chấp tôn nghiêm đàn ông, hoảng loạn khóc kêu cầu xin tha thứ.

“Sẽ không, sẽ không, Cảnh Thăng, tôi sẽ không cho anh chết…”

Chàng trai tàn khốc tăng lực liên tục đong đưa phần eo đoạt lấy, cũng là vô cùng ôn nhu đem môi in lên khóe mắt Ngô Cảnh Thăng, hôn hết những giọt nước mắt chảy xuống.

“Cảnh Thăng, Cảnh Thăng, Cảnh Thăng của tôi, từ giờ trở đi tôi với anh là một…”

Chàng trai thả hai chân Ngô Cảnh Thăng xuống, trong phút chốc Ngô Cảnh Thăng chỉ cảm thấy thiên địa một trận xoay ngược, trước mắt nhìn thấy không phải là chàng trai mà là sàng đan màu trắng bị mồ hôi lạnh của anh tẩm ướt.

Chàng trai nâng cao mông của Ngô Cảnh Thăng, loại tư thế này làm côn thịt cứng rắn thuận lợi xâm nhập, Ngô Cảnh Thăng có thể cảm giác được nhịp đập dục vọng đối phương đang chôn trong cơ thể anh.

Ngô Cảnh Thăng nhịn không được toàn thân một trận co rút, gắt gao hấp thụ vật thể to lớn trong cơ thể…Mà khi gặp phải sợ hãi thân thể theo bản năng phản ứng làm chàng trai phía sau phát ra một tiếng sung sướng thô giọng thở dốc.

“Không cần… Cậu làm ơn từ bỏ…” Ngô Cảnh Thăng lắc đầu nức nở.

 “Ngoan một chút, Cảnh Thăng ngoan, nhanh sẽ tốt.”

Chàng trai tinh tế hôn lên tấm lưng ngăm đen của Ngô Cảnh Thăng, ở công trường nhiều năm công tác làm việc, da dẻ anh tuyệt đối không thể nói là tốt, càng có thể hình dung là thô ráp, nhìn đã như thế nhưng vẫn có thể thể hấp dẫn chàng trai lưu luyến đến chết không đổi.

“Cảnh Thăng, Cảnh Thăng, Cảnh Thăng của tôi…Vì cái gì? Vì cái gì…Tôi không rời anh…Tuyệt đối không buông anh ra…”

Lời thì thầm ngọt ngào, lại càng giống như là lời tuyệt vọng đến từ địa ngục.

Chàng trai rời khỏi lưng Ngô Cảnh Thăng, đôi tay cường ngạnh nắm thắt lưng anh, lại lần nữa cử động.

Lúc đầu chàng trai còn quan tâm Ngô Cảnh Thăng, thong thả luật động, nhưng không quá lâu chàng trai đột nhiên luật động nhanh hơn, mỗi một lần trừu động va chạm theo tiết tấu tại nơi kia đều truyền đến cảm giác nguyên thủy đầy nhục dục.

“A a! A…!”

Mười ngón tay bám đầu giường của Ngô Cảnh Thăng trở nên trắng bệch, mông bị kéo cao, chàng trai thao lộng làm cho anh nguyên bản khàn giọng kêu thảm dần dần biến thành cúi đầu rên rĩ, cùng với rên rĩ là từng đợt dùng sức va chạm đến cuồng bạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.