CHƯƠNG 2
Thời điểm Ngô Cảnh Thăng tỉnh lại, toàn thân xương cốt giống như bị người đánh gãy, vô cùng đau đớn. Nhất là nửa người dưới tại nơi xấu hổ kia bị sưng đau, còn có một cỗ chất lỏng ướt át chậm rãi chảy ra ngoài.
Hỗn tạp máu tươi và dịch thể.
Ý thức được điều đó Ngô Cảnh Thăng sắc mặt trắng bệch.
“Tôi toàn bộ đều bắn vào, nơi kia của Cảnh Thăng ăn thật vui vẻ, cơ hồ muốn đem tôi nuốt hết.” Tông Minh ngồi cạnh giường nửa người trên trần trụi, nhẹ nhàng vuốt tóc Ngô Cảnh Thăng, trên gương mặt tuấn mỹ tràn ngập ý cười hồn nhiên.
“Bất quá thể lực Cảnh Thăng còn chưa đủ tốt, mới làm vài cái liền hôn mê, tôi vốn muốn nhìn thời điểm khi tôi bắn vào anh sẽ có biểu tình gì nha.”
Ngô Cảnh Thăng giống như trốn tránh nhắm mắt lại, nếu có thể anh còn muốn che lỗ tai làm như cái gì anh cũng không nghe thấy…Anh oán hận tên Tông Minh đa nhân cách trước mắt nhưng hơn hết là sợ hãi cùng kinh hoảng.
Tay phải Tông Minh ôn nhu nhéo nhéo điểm đỏ trước ngực Ngô Cảnh Thăng, cảm nhận được kích thích đầu nhũ rất nhanh đứng thẳng lên.
“Ngô, không, không cần…” Ngô Cảnh Thăng hoảng sợ mở mắt ra cự tuyệt, nhưng tiếng nói phát ra khàn khàn khó có thể thành tiếng, ngay cả chính anh cũng thấy đáng sợ.
“Tôi biết, Cảnh Thăng, tôi lúc trước làm anh mệt chết…Thả lỏng một chút, tôi sẽ không làm nữa.” Tông Minh cúi đầu ngậm một chút điểm nổi phía trên trái tim, đầu lưỡi như vô ý lướt qua, kích thích thân thể phía dưới run rẩy. Tông Minh dùng âm thanh ôn nhu ấm áp nói: “Tôi thấy chúng nó thực khả ái, muốn thân thiết mà thôi.”
Nói tới đây, Tông Minh nhíu mày, Ngô Cảnh Thăng nhất thời sợ tới mức không biết làm thế nào cho phải, lo lắng người trước mắt có phải hay không muốn trở mặt?
Tông Minh liền cười cười trấn an anh, như nước chảy tao nhã đứng dậy, đi đến bàn mở ra ngăn kéo, lấy ra một viên thuốc.
Thấy Ngô Cảnh Thăng nhìn mình, Tông Minh cười huơ huơ viên thuốc trong tay, nói: “Cảnh Thăng, anh muốn dùng một chút không? Uống rồi anh sẽ không cảm thấy đau nha.”
Ngô Cảnh Thăng lắc đầu, mang theo vẻ mặt khủng hoảng, anh nghĩ thuốc trong tay cậu ta hẳn là thuốc phiện…Anh cũng có vài công nhân bị nghiện, sau quản lý công trường biết chuyện này, thà rằng tốn nhiều tiền một chút cũng muốn mời bọn họ từ chức, dù sao công nhân bị nghiện giống như một quả bom nổ chậm…Chỉ cần bị thuốc phiện mê hoặc, bọn họ đời này xong rồi.
Thấy Ngô Cảnh Thăng cự tuyệt, Tông Minh cũng không bắt buộc, tự mình lấy nước nuốt xuống viên thuốc.
“…Ừm, Cảnh Thăng, anh có biết hạnh phúc là gì không?”
Sợi tóc phủ ở trước trán dưới ánh thủy tinh chiếu rọi phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt, vẽ ra sườn mặt cậu ta thành một độ cong tuyệt đẹp, tựa như một cảnh trong mơ không tồn tại chân thật.
Tông Minh biểu tình có chút hoảng hốt, nói là cậu ta đang hỏi Ngô Cảnh Thăng, chẳng thà là nói cậu ta lẩm bẩm một mình.
“Hạnh phúc của tôi a…Vốn chỉ cần nhìn anh liền thỏa mãn…Nhưng vì cái gì nha? Vì cái gì…” Lời nói dừng lại, Tông Minh cố tự nở nụ cười, “Tôi nghĩ, không cần phải hứa hẹn cái gì, bởi vì chỉ cần là người, đều sẽ lại thay đổi.”
Thiên tài mới biết người điên này đang nói cái gì. Ngô Cảnh Thăng nghe mà như lọt vào sương mù, không biết có phải hay không đầu chính mình toàn nước, anh hoàn toàn không hiểu Tông Minh muốn biểu đạt cái gì.
Tông Minh đi đến bên giường, cúi người phủ xuống môi Ngô Cảnh Thăng một nụ hôn không mang theo ***.
“Cảnh Thăng mệt chết rồi, nghỉ ngơi đi.”
Tông Minh thâm tình liếc mắt nhìn Ngô Cảnh Thăng một cái, bộ pháp thong dong mà tao nhã đi đến cửa phòng.
“Cạch” một tiếng, nhìn cánh cửa khép kín, nếu không phải nơi bị Tông Minh hung hăng xỏ quyên qua thỉnh thoảng truyền đến từng đợt đau đớn, Ngô Cảnh Thăng thế nào cũng vô pháp tưởng tượng Tông Minh là người thích đàn ông lại có bệnh biến thái.
Anh như thế nào lại gặp phải một tên biến thái như vậy?
Anh không biết tên biến thái này…Hẳn là vậy? Ít nhất anh nghĩ đến nổ óc, cũng không có ấn tưởng…Loại người bên ngoài xuất sắc khí chất xuất chúng nội tâm lại biến thái, anh thật sự chưa bao giờ nhận biết mới đúng a…
Ngô Cảnh Thăng nghĩ nghĩ, mơ mơ màng màng rồi ngủ.
…
“Chúng ta ly hôn đi.”
Người phụ nữ ngồi ở đối diện anh, vẻ mặt ngưng trọng lấy ra thư đồng ý ly hôn.
Anh sửng sốt hồi lâu, hỏi: “Em muốn cùng người đàn ông kia cùng một chỗ?”
Lúc trước lời ra tiếng vào anh nghe được không ít, nghe nói vợ anh cùng một người đàn ông tây trang rất thân thiết, thậm chí người đàn ông tây trang còn lấy xe tới nhà đón vợ anh đi xem phim…Chuyện này ngay cả đám công nhân của anh cũng nghe được mấy lời đồn nhảm, chạy tới nói anh chú ý vợ mình, đừng cho cô ta bỏ đi cùng người đàn ông tây trang.
Người phụ nữ trào phúng nở nụ cười, “Vợ anh đi ngoại tình, anh tuyệt không tức giận.”
“Hảo tụ hảo tán a, đầu năm nay không phải lưu hành như vậy? Anh nghe nói người đàn ông kia làm việc trong một xí nghiệp vừa, cũng không hẳn có tiền, bất quá có nhà có xe, so với anh tốt hơn nhiều.” Đây là anh nói thật, anh đã ba mươi lăm, đừng nói có nhà ở, xe cũng không có một chiếc.
Anh mở tủ lạnh lấy lon bia, ngửa đầu uống một ngụm lớn, sảng khoái thở ra một hơi.
Tan tầm tắm rửa sau lại uống bia lạnh, quả nhiên là thiên đường nhân gian a!
“Ngô, Cảnh, Thăng!”
Người phụ nữ rống giận tên anh, thấy đối phương nhìn mình bằng ánh mắt đạm mạc không thèm quan tâm, nỗi tức giận trong nháy mắt tiêu tán rời đi.
Người phụ nữ suy sụp bưng kín mặt, một giọt lại một giọt nước mắt theo hai má trượt xuống.
“Em trước kia biết anh đã là người như vậy…Em cho là em có thể thay đổi anh…Em yêu anh…Em là thật sự yêu anh…Kết quả anh lại không quan tâm em…Chưa từng quan tâm em…”
Anh không có trả lời, chính là một ngụm lại một ngụm, chậm rãi cầm bia trong tay uống sạch sẽ.
…
Ngô Cảnh Thăng mở mắt.
Không giống lần hôn mê ngắn ngủi lúc trước, lần này anh cảm giác giấc ngủ thật sâu.
Ngô Cảnh Thăng phát hiện thân thể mình đã được tẩy sạch, mà lần tỉnh lại này, cái tên điên Tông Minh không ở trong phòng, tay còng cũng được tháo xuống, bên giường còn “thấu hiểu” để một bộ quần áo cùng một cây quải trượng (cây gậy)
–– Ý tứ là nói anh có thể rời khỏi sao?
Tuy rằng thân thể không ngừng đau nhức, Ngô Cảnh Thăng vẫn là gian nan mặc vào quần áo chất liệu thoải mái, dựa vào quải trượng từng bước một đi tới cửa, cửa vẫn là khóa.
Ngô Cảnh Thăng thở dài, muốn quay trở về giường nằm…Khi xoay người, khóe mắt chợt lóe chú ý tới một đống này nọ trên bàn.
Ngô Cảnh Thăng không thể tin trừng lớn mắt.
Bất chấp đau đớn, anh bối rối chạy đến cạnh bàn, thấy trên bàn là một cái giá gương bằng gỗ cây phỉ, còn có một đống thuốc sắp hàng chỉnh tề.
Ngô Cảnh Thăng vươn tay còn lại, đầu ngón tay run run dùng một chút thuốc màu vẽ loại trên mu bàn tay…Bằng vào động tác đơn giản như thế, Ngô Cảnh Thăng liền phán đoán ra đây không phải là thuốc màu thường quảng cáo mà là thuốc màu đã điều phối đặc chế.
Ngơ ngẩn nhìn thuốc màu, tâm tư Ngô Cảnh Thăng quay về thời còn trẻ, diện mạo thô tục đầy sát khi của lão sư cầm lấy bút vẽ, vẻ mặt nháy mắt trở nên chuyên chú ôn hòa, giống như là đang tiến hành công việc rất thần thánh,vẽ ra một gương mặt thanh tú….
Anh hoàn toàn nhất thanh nhị sở, lúc đó lão sư thấm thía nhìn anh nói: “A Thăng, rất nhiều người xem thường Gia Tướng đoàn, nhưng chúng ta nhất định phải tôn trọng chính mình, chứng minh cho những người đó thấy, Gia Tướng đoàn không phải một đám lưu manh cùng thiếu niên bất trị…”
Ma xui quỷ khiến, bàn tay Ngô Cảnh Thăng hướng bút vẽ, ngay tại lúc sắp chạm vào bút họa trong nhát mắt anh dừng tay lại rồi bất động thật lâu.
“Anh không làm sao?”
Một đạo âm thanh trầm thấp truyền đến từ sau lưng, Ngô Cảnh Thăng toàn thân chấn động, nhưng không có quay đầu lại.
Anh hẳn là phải sợ hãi né tránh chàng trai sau lưng, hoặc là phẫn nộ đem cậu ta cuồng đánh một trận…Nhưng anh cái gì cũng không làm, anh chính là yên lặng thu hồi tay, chống quải trượng trở về ngồi bên giường, như là sự thất thần vừa rồi chưa bao giờ tồn tại.
Tông Minh một phen kéo ghế dựa ngồi đối diện Ngô Cảnh Thăng, người kia thẳng cúi đầu, phảng phất như không thấy.
Không tiếng động trầm mặc giằng co hồi lâu, Tông Minh chậm rãi mở miệng nói: “Bát Gia Tướng cùng Quan Tương Thủ có gì khác nhau sao? Tôi chỉ biết Quan Tương Thủ hóa trang một đôi răng nanh, rất giống quỷ hút máu.”
Ngô Cảnh Thăng ngẩng đầu liếc mắt xem xét Tông Minh một cái, ánh mắt anh lộ ra không tin chàng trai trước lại không biết Bát Gia Tướng cùng Quan Tương Thủ đến tột cùng có cái gì bất đồng…Có lẽ rất nhiều người không rõ ràng lắm, nhưng nếu Tông Minh ngay cả hóa trang cũng dùng thuốc màu đặc chế để chuẩn bị, còn biết mặt hóa trang đó tên là gì, cho dù kiến thức văn hóa không thông thạo lắm, cũng nên biết rõ một hai điều mới đúng.
Bất quá lấy Quan Tương Thủ cùng quỷ hút máu có vẻ…Thật đúng là làm cho người ta không biết nên khóc hay cười a.
Trong truyền thuyết, Quan Tương Thủ đời trước là yêu quái, sau lại bị vua Tây Tạng thu làm hộ pháp, tuân mệnh bảo vệ dân gian, cùng cái loại quỷ hút máu hại người Tây phương là không có giống nhau.
Tông Minh thản nhiên cười cười, “Tôi muốn nghe anh nói, tri thức nhàm chán này chỉ từ miệng Ngô Cảnh Thăng nói ra mới biến thành giai điệu đẹp nhất.”
Khóe miệng Ngô Cảnh Thăng run rẩy một cái, anh không thể lý giải Tông Minh tại sao lại có thể đem lời buồn nôn nói đến làm cho người ta buồn nôn để nói?
Tư duy biến thái không phải người bình thường có thể lý giải, nhất là một thằng biến thái thích cường bạo đàn ông lớn tuổi…
Cho nên Ngô Cảnh Thăng ngậm miệng, lấy trầm mặc thay thể trả lời.
Tông Minh nghiêng đầu, cười đến hồn nhiên ngây thơ, “Cảnh Thăng không nói lời nào cho tôi nghe, vậy chúng ta làm tình đi? Bằng không Cảnh Thăng không chịu để ý đến tôi.”
Tông Minh nói rất tự nhiên, trong đó còn bao hàm ý bị cự tuyệt ủy khuất, cực kỳ giống người bị hại đang đòi bồi thường…Trên thực tế lại là nhân vật phản ngược.
Đây là uy hiếp trắng trợn.
Ngô Cảnh Thăng nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào thịt…Một chút đau đớn này so ra còn kém xa bộ vị đang kêu gào đau nhức, lúc trước Tông Minh làm anh khuất nhục cùng sợ hãi, nên lần này anh chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
“Muốn phân biệt Bát Gia Tướng cùng Quan Tương Thủ, ngoài việc Quan Tương Thủ bên ngoài có thêm một đôi răng nanh, còn có thể dựa vào số lượng, Bát Gia Tướng là chẵn, Quan Tương Thủ là lẻ…” Những lời này từ miệng của Ngô Cảnh Thăng thốt ra vô cùng lưu loát.
Thời niên thiếu của anh, đối với quốc văn lịch sử chỉ cần đi chuyên sâu vào một chút là đã không có động lực học hành, ngược lại văn tự buồn tẻ này lại khắc thật sâu vào xương tủy anh, dung nhập vào máu anh…
Vì cái gì?
Ngay cả chính anh cũng muốn hỏi, vì cái gì?
Đều đã qua nhiều năm như vậy…Mấy thứ này lại giống như bị anh lặp lại ngâm nga mỗi sáng mỗi tối, tuyệt không xa lạ.
Lúc trước sư huynh anh cười hỏi: Tiểu tử, với cái này cậu có thể điêu luyện như vậy, tại sao với quốc văn lịch sử cậu luôn bị điểm kém?
Anh khi đó cũng cười hỏi lại: Sư huynh, đó cũng là do anh dạy cho em, không phải anh trong kỳ thi cũng bị điểm kém giống em sao?
Sau đó, bọn họ một đống sư huynh đệ tụ lại đều cười phá lên.
Đối với người khác mà nói, chuyện đó cỡ nào nhàm chán lại vô dụng? Nhưng là với bọn họ lúc đó mà nói, mấy thứ đó chân chính mới là trọng yếu, giống như cái chai nguyên bản trống rỗng, thật vất vả mới tìm được nước đổ đầy vào.
“Cảnh Thăng, anh nhớ rất lâu a.” Tông Minh cười híp mắt, nhìn như vô tâm hỏi: “Qua nhiều năm như vậy, anh rõ ràng còn thích như vậy, vì cái gì lại ép buộc bản thân từ bỏ?”
Đồng tử Ngô Cảnh Thăng co lại, bổ nhào thật mạnh vào người Tông Minh, dưới tác dụng quán tính làm cho hai người bọn họ hung hăng theo ghế ngã té xuống, thân thể cùng mặt nền va chạm phát ra tiếng “Bịch” nặng nề.
“Mày biết cái gì? Mày biết cái gì! Mày biết cái gì!? Con mẹ nó mày biết cái gì!” Ngô Cảnh Thăng vẻ mặt điên cuồng liều mạng nắm áo Tông Minh lay động thân thể đối phương, “Mày điều tra tao rốt cuộc là muốn làm cái gì? Tao đã sớm quên! Tao rõ ràng đã sớm quên đi!”
Ngô Cảnh Thăng tương đối kích động, Tô Minh một cái chớp mắt cũng không chuyển chỉ lẳng lặng nhìn anh.
“Cảnh Thăng, anh chưa từng quên.”
Tông Minh nâng tay lên, đầu ngón tay ôn nhu xoa nhẹ lên gương mặt thô ráp của Ngô Cảnh Thăng, “Tôi biết, chính anh cũng biết, anh vẫn không có quên, anh như thế này làm sao có khả năng quên được?”
Hai mắt Ngô Cảnh Thăng tràn ngập tơ máu, môi run run.
Phải quên.
Nhưng thế nào cũng quên không được.
Đó là cả một đời cả một kiếp, điều gian nan nhất, chẳng sợ là chua sót cùng hối hận mà là buông không được mà giữ cũng không xong.
“A Thăng, nếu ngay cả cậu cũng xem thường chính bản thân, vậy đời này cậu liền xong rồi.”
“A Thăng, mày không có tư cách diễn Bát Gia Tướng, mày sẽ bị thần linh xử phạt!”
“Chính là có người như mày! Bát Gia Tướng chúng ta mới bị người khinh thường”
“Rác rưởi! Bại hoại!”
Ngô Cảnh Thăng hất tay Tông Minh ra, dường như muốn thoát khỏi những ký ức khủng khiếp kia, giường lớn mềm mại bên cạnh anh, nhưng anh hoàn toàn không nhận thấy, chỉ biết hoảng loạn lùi vào một góc.
Nhìn Ngô Cảnh Thăng run run co rúm lại, trên mặt Tông Minh liền chậm rãi tràn ra một nụ cười ôn nhu như nước.
Nếu là ở thời điểm bình thường, bất luận kẻ nào thấy nụ cười tuyệt mỹ này cũng sẽ thần trí không rõ, nhưng dưới tình cảnh hiện tại ngược lại làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.
“Cảnh Thăng, tại sao anh lại muốn trốn tránh? Anh rõ ràng không có biện pháp để quên a.” Tông Minh hơi hơi cúi người, giơ tay lên muốn chạm vào tóc Ngô Cảnh Thăng, đối phương liền hoảng hốt né ra…Tông Minh sắc mặt không đổi, kiên định bắt lấy lọn tóc trước trán Ngô Cảnh Thăng.
“Cảnh Thăng, Cảnh Thăng…Cảnh Thăng đáng yêu của tôi…”
Tông Minh không ngừng gọi tên Ngô Cảnh Thăng, mỗi một lần gọi ý cười mê luyến cũng dần dần sâu sắc thêm, nồng nhiệt thêm…Ngô Cảnh Thăng che hai tai.
Tay phải Tông Minh bắt lấy lọn tóc trước trán Ngô Cảnh Thăng nhẹ nhàng vén ra sau tai rồi vuốt ve làn da nơi đó, như là đang trấn an một chú mèo, nhưng Ngô Cảnh Thăng cảm thấy ngón tay tinh xảo được bảo dưỡng kia tùy thời đều có khả năng vặn gãy cổ anh.
“Cảnh Thăng, tôi muốn thấy anh hóa trang.”
“Cảnh Thăng, tôi muốn thấy bộ dáng anh diễn Bát Gia Tướng, nhất định thực là uy phong lẫm lẫm.”
“Cảnh Thăng, nhìn tôi, không được phớt lờ tôi…”
Tông Minh không có vặn gãy cổ anh, mà là một lần lại một lần lặp lại lời nói giống nhau, một chút lại một chút vuốt ve sau tai Ngô Cảnh Thăng…
Ôn nhu như nước.
Nhưng mà, Ngô Cảnh Thăng chỉ thấy một cỗ lãnh ý chạy dọc sống lưng, thấu nhập sâu vào trong cơ thể.