Tù Cấm

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 3

Năm hai Ngô Cảnh Thăng rất hay trốn học, buổi tối cũng thường xuyên không về nhà mà theo bạn bè đi đua xe, một đám người ở trên đường cái điên khùng tru lên, thấy xe chướng mắt liền phá bậy, thấy người chướng mắt liền đánh ẩu. Khi đó Ngô Cảnh Thăng cảm thấy cuộc sống như vậy thật thoải mái, so với việc ngồi ở trường học không có lý tưởng còn tốt hơn nhiều.

Mẹ già không chịu nổi phản nghịch của cậu, cứng rắn mang cậu đến chùa miếu phụ cận, đi qua ngôi chùa được chỉ dẫn mà gia nhập Bát Gia Tướng đoàn.

Khi mới bắt đầu cậu phi thường mâu thuẫn, trong lòng ghét bỏ Bát Gia Tướng thực quê mùa, một chút trào lưu đang lưu hành cũng không có, trốn được vài lần, cuối cùng đều bị các sư huynh bắt trở về.

Tục ngữ nói ác nhân đều có ác nhân trị, các sư huynh cậu cho dù không có động thủ, nhưng trừng ánh mắt lạnh lùng, chỉ riêng khí thế hung hãn kia đã làm hai chân Ngô Cảnh Thăng như nhũn ra, ngoan ngoãn nghe lời ra vẻ đáng thương.

Dần dần, Ngô Cảnh Thăng cảm thấy Bát Gia Tướng cũng có điểm thú vị, lúc đó sư huynh đệ “duy trì năng suất” uống rượu hút thuốc thông qua phương thức ở chung này để tăng tiền tình cảm, tuy rằng Ngô Cảnh Thăng còn chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng ai có thể quản nhiều như vậy a? Đừng nói Ngô Cảnh Thăng chính là không thèm để ý, các sư huynh cùng đều thựa dịp chủ đoàn không có mặt đem mấy chai rượu, mấy gói thuốc cho cậu, cùng hưởng thụ cùng nói chuyện đánh rắm.

Cái này nếu bị trường học bắt được, ít nhất tốn một ít chi phí cộng thêm bị thầy giáo dạy dỗ. Bị chủ đoàn bắt được, bọn họ bị phạt chính là luyện tập chạy vòng quanh hai, ba mươi vòng, chạy đến lúc mọi người mệt thở không nổi, ngồi phịch trên đất động cũng không muốn động. Sau đó mọi người mặt đối mặt, không biết vì sao bật cười ha ha, rồi tiếp tục hưởng thục, tiếp tục bị chủ đoàn giáo huấn không biết mệt.

Dạy nhóm đồ đệ mãi không được, mặt chủ đoàn sinh khí, ánh mắt mang theo bất đắc dĩ cùng sủng nịch.

Chủ đoàn nói uống rượu hút thuốc không sao, công việc không tốt cũng không sao, chỉ cần mọi người có tâm học hỏi Bát Gia Tướng, trời đất chứng giám làm việc không thẹn với lòng, mọi người đều là đồ đệ yêu quý của ông.

….

“Con trước kia thường đua xe, nhìn không vừa mắt liền nóng người đánh nhau…” Ngô Cảnh Thăng vẻ mặt chột dạ, cậu lúc đó cho rằng bản thân như vậy mới là nhất, thực tiêu sái phóng khoáng, hiện tại hồi tưởng lại kỳ thực lại là hành động ngốc nghếch, ở cùng một đám người khùng điên không đồng nhất nên cái gì cũng không dám làm.

Nghe Ngô Cảnh Thưng nói như vậy, chủ đoàn chính là vỗ vỗ bờ vai của cậu.

“Về sau gia nhập đoàn, có còn đi đua xe đánh nhau không?

Cậu lắc đầu.

“Biết sai thì sửa, không được tái phạm. Như vậy mặc kệ những người khác thấy con thế nào, ta chỉ biết con là đồ đệ tốt của ta.”

Nhìn chủ đoàn khi đó, Ngô Cảnh Thăng nghĩ rằng nếu thầy giáo ở trường cũng có thể như vậy thật tốt? Cậu không thích học bài, thành tích không tốt, thầy giáo ở trưởng không quan tâm cậu. Sau đó cậu học cái xấu, thầy giáo lo lắng cậu mang thói xấu lây nhiễm bạn bè, luôn dùng ánh mắt đặc thù đối đãi cậu.

Ngô Cảnh Thăng thoát ly vòng luẩn quẩn trước kia, bị bằng hữu hung hăng đánh một chút, bởi vì bọn họ cho rằng Ngô Cảnh Thăng không có nghĩa khí. Bất quá bọn họ cũng chỉ dám đánh Ngô Cảnh Thăng, lúc bọn họ đi qua Gia Tướng đoàn bọn họ cũng sợ hãi, dù sao một số đoàn viên có xuất thân phức tạp, các sư huynh mặt đầy sát khí, trên cánh tay còn có thanh long bạch hổ liền đủ làm bọn họ trong lòng run sợ.

Cậu dưỡng thương nửa tháng, ngày đầu tiên trở lại đoàn, chủ đoàn tự bỏ tiền túi đãi mọi người một bữa.

Trường học vẫn là thực nhàm chán, nhưng chủ đoàn cùng các sư huynh đều nói bằng cấp rất trọng yếu, hơn nữa không được lấy Gia Tướng đoàn làm nơi ẩn núp trốn tránh trường học…Nếu đã như thế, vậy cậu liền cố gắng đến trường đi.

Vào mỗi buổi chiều sau khi kết thúc buổi học, Ngô Cảnh Thăng đều đi Gia Tướng đoàn báo danh huấn luyện. Học bộ pháp múa trận, sư huynh còn dạy cậu đánh trống lớn như thế nào, từng tiết tấu gõ “Thùng thùng đông” kiên định, làm cho tâm tình cậu ngày càng trải rộng tốt đẹp hơn.

Ngô Cảnh Thăng thích nhất là xem lão sư của đoàn ‘hóa trang’, theo từng nét bút vẽ của lão sư, ngũ quan miễn cường coi như thanh tú của sư huynh lại dần dần trở nên uy nghiêm vô cùng.

Trước kia khi thấy một trận này, Ngô Cảnh Thăng thực khinh thường cách vẽ Bát Gia Tướng, khó coi lại tục khí, không hiểu những người đó làm như thế nào lại tỏ ra bộ dạng thực nghiêm? Sau này mới biết, cũng không phải vẽ vẻ mặt thực nghiêm, mà là sau khi hóa trang sẽ không thể tùy ý nói chuyện nói giỡn với nhau, cũng cấm thứ mọi người yêu thích là uống rượu hút thuốc linh ta linh tinh gì đó, tỏ vẻ tôn kinh thần linh.

Ngô Cảnh Thăng từng hỏi qua vài vị sư huynh, trước kia ở trường học bọn họ cũng không đem nội quy trường học để vào mắt, tại sao lại tuân thủ quy củ này nọ? Là thật tin tưởng trên thế giới có thần linh nên mới đi tôn kính sao?

Phần lớn các sư huynh đều trả lời không được, nhưng có một vị sư huynh còn thật sự suy nghĩ thật là lâu, rồi cho Ngô Cảnh Thăng một cái đáp án.

“Vốn cho rằng tín niệm này không hề có không thể tin, bất quá cửu nhi cửu chi (dần dần về sau) liền cảm thấy mình làm được, nên cũng chủ động đi làm việc đó…Rất nhiều người cho rằng Bát Gia Tướng là nơi tụ tập bất lương, hóa trang cái gì cũng chỉ là do bọn bất lương tự cho là giỏi là đẹp. Nhưng cho dù bị nói thành như vậy, anh vẫn kiên trì duy trì cốt cách truyền thống của Bát Gia Tướng, như vậy mình mới có thể ngẩng cao đầu, thoát ly được cuộc sống trước kia hiện tại mới thật sự là sống.”

Ngô Cảnh Thăng cái hiểu cái không, nhưng đại khái là hiểu được các sư huynh quý trọng Bát Gia Tướng cỡ nào, tín ngưỡng có lẽ chiếm một phần, nhưng phần lớn chính là khẳng định của chính mình.

….

Sau ‘chuyện kia’, Ngô Cảnh Thăng bị đuổi ra khỏi Gia Tướng đoàn, thời gian qua đi đã thật nhiều năm. Nhưng cho đến ngày nay, anh vẫn nhớ rõ các sư huynh mệt mỏi không chịu nổi, nhưng lại chấp nhất chuyện luyện tập thân thể. Cũng nhớ rõ như in lần đầu tiên lão sư hóa trang cho anh, tim anh nhịn không được đập nhanh hơn, nhảy nhót vạn phần chờ mong…

Ngô Cảnh Thăng không biết mình bị nhốt bao nhiêu ngày.

Mỗi ngày Tông Minh đều bắt buột anh làm tình, trên giường, dưới nền, trên bàn, cạnh cửa…Từng nơi ở phòng này đều trở thành nơi làm tình của Tông Minh.

Lúc đầu Ngô Cảnh Thăng kháng cự, sau lại không hề phản kháng, bởi vì có một lần anh phản kháng mãnh liệt quá mức, Tông Minh liền cột anh vào trên giường, mắt cá chân bị trói chung với đùi, muốn duỗi thẳng chân cũng không làm được, Tông Minh liền dùng tư thế này làm suốt hai ngày không chán chút nào, làm cho hậu huyệt Ngô Cảnh Thăng căn bản không thể đóng lại.

Bị Tông Minh thao đến hôn mê, tỉnh lại rồi lại bị Tông Minh thao đến hôn mê, phân thân đàn ông ngay cả ngủ cũng không rời đi thân thể anh…Hai ngày kia trở thành ác mộng của Ngô Cảnh Thăng, sau đó Tông Minh chỉ cần nói rõ “Không ngoan nghe lời tôi lại đem anh trói lại nha”, Ngô Cảnh Thăng liền không dám cự tuyệt hết thảy yêu cầu của cậu ta.

“Cảnh Thăng, Mông nâng cao một chút…Đúng, chính là như thế, Cảnh Thăng thực ngoan…”

Nghe lời nâng cái mông lên, thuận tiện phân thân xâm nhập trong cơ thể. Sau một trận cuồng loạn của Tông Minh, tường vách tràng cảm nhận được chất lỏng cực nóng phun vào, Ngô Cảnh Thăng cả người bình tĩnh lại, vô lực ngã trên giường lớn mềm mại thở dốc.

Tông Minh rời giường, không lâu sau thì trở lại, bê một chậu nước cùng khăn mặt, rửa lau thân thể Ngô Cảnh Thăng.

“Gần đây Cảnh Thăng càng ngày càng quen nha.” Cậu đưa ngón tay thâm nhập, chất lỏng màu trắng chậm rãi chảy ra khỏi hậu huyệt, nhẹ nhàng cười thành tiếng, “Cảnh Thăng, anh cảm giác được không? Ngón tay mới cắm vào thôi, nơi đó liền khẩn cấp co rút hút vào, hy vọng tôi cắm vào sâu một chút, giống như một đứa nhỏ tham ăn.”

Tông Minh điều chỉnh ngón tay tiến vào, khi ngón tay hoàn toàn cắm vào, hậu huyệt sưng đỏ liền ồ ồ chảy ra thật nhiều dịch thể.

Động tác nhìn như rửa sạch nhưng thân thể sớm thành thói quen bị xâm phạm liền nổi lên phản ứng, Ngô Cảnh Thăng nắm ra giường dưới thân, cắn môi không cho phép mình phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ để tránh khởi động dục vọng của Tông Minh,

Thằng con trai này tựa như một con chó động dục, không lúc nào không muốn làm tình.

Tông Minh rửa sạch thân thể Ngô Cảnh Thăng, hầu hạ Ngô Cảnh Thăng mặc quần áo váo – hầu hạ, chính xác mà nói là giống như một cô bé chơi búp bê, Tông Minh rất thích làm như thế, trong quá trình mặc quần áo không cho phép Ngô Cảnh Thăng có một hành vi tự ý nào.

“Tôi muốn mang Cảnh Thăng đi một nơi, Cảnh Thăng có thể ra khỏi gian phòng này nha.”

Ngô Cảnh Thăng kinh ngạc nhìn về phía Tông Minh, nhiều ngày trôi qua như vậy anh đều bị nhốt tại phòng này, anh thậm chí còn nghĩ đến khả năng anh vĩnh viễn cũng ra không được.

Có thể ra khỏi phòng này! Ngô Cảnh Thăng cảm thấy thật đáng thương cho chính mình chỉ vì một điều đơn giản như thế liền phấn khởi vui sướng, nhưng vẫn là cao hứng gật đầu không ngừng.

Hậu huyệt phía sau vẫn còn đau ê ẩm khó chịu, bất quá vẫn còn nhẫn nại được trong phạm vi có thể, anh chính là một người thợ trường kỳ bồi dưỡng thể năng cùng sự chịu đựng làm rất nhiều người trẻ đều cam bái hạ phong.

“Có thể đi ra ngoài Cảnh Thăng thật cao hứng a, Cảnh Thăng cao hứng tôi cũng cao hứng, nhưng là…” Tông Minh vuốt ve hai gò má đỏ ửng vì dư vị ái tình lưu lại, khóe miệng gợi lên nụ cười, nói: “Nhưng là Cảnh Thăng không được có ý niệm đào tẩu trong đầu, một chút cũng không được, tôi luyến tiếc ra tay với anh, đối với cha mẹ anh cũng thế.”

“…Tôi sẽ không đào tẩu.”

––Bị một người trẻ tuổi tuổi nhỏ hơn mình rất nhiều uy hiếp, càng đáng thương hơn là anh cư nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo…Tông Minh mỗi ngày ở một thời gian nhất định đều chiếu một đoạn phim về cuộc sống của cha mẹ anh cho anh xem, đương nhiên không phải có lòng tốt giải nỗi nhớ trong lòng Ngô Cảnh Thăng vì nhiều năm chưa gặp qua cha mẹ, mà nói trắng ra là đe dọa.

Nhiều năm không thấy cha mẹ tóc bạc đi rất nhiều, thân hình to lớn trước kia của cha trở nên gầy còm, hai vai mẹ bị gánh nặng cuộc sống ép tới càng thêm gầy yếu….

Tất cả đều là lỗi của anh.

Năm đó nếu không phải vì xoay sở kiếm tiền giải hòa, bọn họ cũng không lấy hết tiền tiết kiệm gửi ngân hàng cùng bán đi căn nhà tổ truyền. Anh từng tháng đều đúng giờ đưa bọn nó tiền gửi ngân hàng, nhưng trừ đi chi tiêu sinh hoạt, một tháng nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa cho bọn nó khoảng chừng trên dưới một vạn đến một vạn rưỡi, đó là anh cắn răng cắt bỏ một khoảng tiền nữa.

Những năm gần đây nếu không có anh cố định gửi tiền, nói không chừng cha mẹ lại nghĩ rằng anh chết ở chỗ nào rồi đi? Anh từng ngây thơ nghĩ bản thân mỗi tháng sẽ có nhiều hơn một vạn, hơn nữa về già trả bảo hiểm lao động, cha mẹ mỗi ngày dù không sống quá tốt cũng sẽ không kém hơn nơi khác…Sự thật chứng minh, anh nghĩ quá ngây thơ rồi.

Đã không có nhà cửa, cha mẹ chỉ có thể dựa vào phòng thuê để sống. Cha cường tráng còn có thể đi làm công trường…Nhưng hiện tại già đi, có người nào đồng ý cho làm công trường nữa? Người già là lúc bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng…Đưa một vạn cho người già, căn bản khó có thể chống đỡ cuộc sống của hai vị lão thân.

Chăm chú nhìn cha mẹ phụ nhau đẩy xe, lượm nhặt đồng nát ven đường đổi lấy một hai trăm tệ, Ngô Cảnh Thăng hốc mắt phiếm đỏ.

“Cảnh Thăng, chỉ cần anh ngoan ngoãn, từng tháng tôi sẽ dùng danh nghĩa anh đưa tiền về cho bọn họ.”

“Cảnh Thăng, chỉ cần anh ngoan ngoãn, tôi sẽ cho người chiếu cố họ thật tốt, không để cho bọn họ mưa to gió lớn cũng phải rời nhà.”

“Cảnh Thăng, chỉ cần anh ngoan…”

Mỗi chữ mỗi câu đều như một đòn nặng đánh vào tai Ngô Cảnh Thăng, từng lời nói trói buộc anh trở thành gông xiềng không thể thoát.

Tông Minh nắm tay anh, dẫn anh đi ra cửa.

Đây là một căn phòng rất lớn, rất đẹp. Ngô Cảnh Thăng trong đầu từ ngữ ngèo nàn chỉ có thể nghĩ được như vậy, trang trí trong căn phòng có cho anh tưởng tượng cũng không ra, hoàn toàn là một thế giời khác.

Phóng đường nhìn ra bên ngoài là một mảng non xanh nước biếc, trời đất bao la làm cho tâm tình vốn dĩ tích tụ nặng nề cũng không cầm được mà dâng lên.

“Cảnh Thăng thích nơi này sao? Tôi rất thích nha, hy vọng Cảnh Thăng cũng sẽ thích.” Tông Minh hai tay vòng quanh eo Ngô Cảnh Thăng, cằm tựa vào trên bờ vai của anh nói: “Nơi này rất thanh tĩnh, cả ngọn núi này đều là của tôi, cho nên không có những người khác…Chờ về sau Cảnh Thăng ngoan hơn một chút, tôi sẽ cho Cảnh Thăng ra khỏi căn phòng này, tại ngọn núi này muốn vui vẻ chơi như thế nào thì chơi như thế ấy.”

Giọng điệu Tông Minh sủng nịch như là nói chuyện cùng đứa nhỏ, Ngô Cảnh Thăng cũng không dám phản bác.

“Tôi rất muốn mang Cảnh Thăng đi nhìn thật tốt xung quanh một chút, bất quá thời gian không nhiều, để lần sau đi ha.”

Ra cổng chính, cạnh cánh cửa là một chiếc xe hơi liếc mắt một cái có thể nhìn ra được giá trị xa xỉ làm Ngô Cảnh Thăng nói không nên lời, người đứng giữ xe còn làm cho anh nhìn thực quen mắt.

–– Đúng là cái tên kính mắt kia!

“Ngô tiên sinh ngài khỏe, thực có lỗi đến bây giờ tôi mới có cơ hội được giới thiệu với ngài. Tiểu đệ họ Chu, ngài có thể gọi tôi tiểu Chu.”

Với ánh mắt hung ác ăn thịt người của Ngô Cảnh Thăng làm như không thấy, tiểu Chu lộ ra vẻ mặt mỉm cười tự nhiên.

“Tôi là trợ lý của Tông Minh tiên sinh, trợ lý rất nhiều công năng, phạm vi công tác rộng khắp, theo lái xe làm tài xế đến bắt cóc người đều phải học.”

“Bởi vì tiểu Chu anh thực rỗi a.” Tông Minh ý bảo Ngô Cảnh Thăng ngồi vào trong xe, mình đi theo ngồi vào bên cạnh, “Nếu tiểu Chu anh không thích phần công tác này, tôi không ngại anh đưa đơn từ chức.”

“Nga, thôi quên đi. Đầu năm nay muốn tìm công việc lương cao thế này thực khó khăn, tôi không ngại ngài đem tôi trở thành Doremon.”

Tiểu Chu điều chỉnh kính chiếu một chút, khởi động động cơ.

Ngô Cảnh Thăng vẫn thực im lặng, anh không biết Tông Minh mang anh đi làm gì, lấy tình trạng hiện tại của anh, cho dù Tông Minh muốn đem anh nhấn nước xác chìm dưới đáy biển, vì an toàn cha mẹ, anh cũng chỉ có thể vui vẻ là chấp nhận.

Đường xuống núi quanh co khúc khuỷu, nhưng tình trạng đường xá được tu sửa không tệ, kỹ thuật lái xe của tiểu Chu cũng tốt lắm, không làm cho người ta có một chút cảm giác say xe muốn ói.

Xuống núi, theo chỉ thị của biển chỉ đường Ngô Cảnh Thăng biết anh đang ở phía Bắc, sắp đi qua đường cao tốc phía Nam.

Tiểu Chu tựa hồ là cảm thấy bên trong xe quá mức tĩnh lặng, được sự đồng ý của Tông Minh, mở ra một kênh phát sống về tình trạng giao thông.

Dọc theo đường đi Tông Minh luôn nắm tay Ngô Cảnh Thăng, thưởng thức làn da thô ráp của đối phương cùng vết chai ở đốt ngón tay, khóe miệng hơi hơi cong lên, tựa như đang làm một chuyện tương đối thú vị.

Trên đường đi từng nghỉ ngơi một lần ở trạm, tiếp đó lại tiếp tục một đường thẳng xuống phía Nam, thẳng đến lúc nói ra câu.

“Cảnh Thăng, tôi có chút khó chịu.” Tông Minh đột nhiên hạ thấp mắt, vẻ mặt ủy khuất lại tinh thần hơi sa sút nói: “Tại sao anh không hỏi tôi muốn mang anh đi đâu?”

Ngô Cảnh Thăng run lên một chút, hỏi: “Cậu muốn dẫn tôi đi đâu sao?”

“Không đúng, là ‘Tông Minh, anh muốn dẫn tôi đi đâu vậy?’ mới đúng. Nếu được trong lời nói, thanh âm ngọt ngào một chút, giọng điệu nũng nịu một chút, tôi sẽ rất vui vẻ.”

Bắt một thằng đàn ông hơn ba mươi tuổi dùng thanh âm ngọt ngào làm nũng? Tông Minh dám nói nhưng Ngô Cảnh Thăng không dám làm. Đừng nói làm không được, cho dù làm được nhưng tâm lý của anh cũng rất khó chấp nhận tên tiểu Chu còn đang ngồi lái xe.

Ngón tay Tông Minh nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay anh, “Được rồi, không cần ngọt ngào, cũng không phải làm nũng, chỉ cần thêm tên tôi là được. Tôi đối với anh tốt lắm, đúng không? Cảnh Thăng.”

Với câu cuối cùng của Tông Minh, Ngô Cảnh Thăng không trả lời. Anh nói lại như vẹt: “Tông Minh, cậu muốn dẫn tôi đi đâu sao?”

Tông Minh cười toe toét, thuận tay vén tóc rơi ở hai má ra sau tai.

“Bí mật. Tôi không nói cho anh, dù sao anh rất nhanh sẽ biết.”

Có lẽ Tông Minh chính là câu này, cho nên Ngô Cảnh Thăng cũng không quấn quít hỏi cậu ta vấn đề kia nữa.

Ngô Cảnh Thăng không thể lý giải sự vui sướng của Tông Minh, ở cùng anh thoạt nhìn rất nhàm chán, có lẽ anh đã già, cũng có thể anh là một người bình thường mới không hiểu được suy nghĩ logic của một tên biến thái.

Vào thời điểm trời tối, theo hướng xe chạy, bóng người hai bên đường dần dần nhiều hơn, còn có vài quán hàng rong lưu động.

“Phía trước có kiểm soát giao thông, xe không được qua.” Qua kính chiếu hậu, tiểu Chu lộ ra nụ cười xin lỗi. “Tôi đi tìm chỗ đỗ xe, thuận tiện đi dạo phố, khi nào quay về thì gọi di động cho tôi.”

Những lời này đương nhiên là để nói với Tông Minh, chiếc di động lỗi thời của Ngô Cảnh Thăng không biết bị rơi xuống sông nào rồi đi? Ừm, cũng có thể đã trở thành một đống đồng nát rồi.

Trước khi xuống xe Tông Minh lại uống vài viên thuốc màu trắng. Ngô Cảnh Thăng thấy Tông Minh đã bị nghiện nặng lắm rồi, một ngày uống đến bốn, năm lần.

Tông Minh mua hai cái xúc xích cùng hai chén trà xanh, một thân phục sức cao cấp cùng khí chất rõ ràng bất đồng, làm cho cậu ta ở nơi đông người hỗn loạn dẫn đến rất nhiều ánh nhìn. Ngô Cảnh Thăng phát hiện, khi cậu ta xếp hàng mua đồ luôn có mấy cô gái trẻ tuổi ăn mặc rất thời trang đến gần, nhưng bị cậu ta lịch sự từ chối.

Dù người con trai này có bị nghiện đi nữa, tuyệt đối cũng không thiếu phụ nữ, ngược lại còn có thể có phụ nữ cho rằng cậu ta sa đọa như vật rất có sức hấp dẫn.

“Cảnh Thăng, cho anh.”

Tuy rằng đã đến mùa đông, nhưng mấy năm nay khí hậu biến đổi, hơn nữa đám đông chen chúc, xếp hàng mua đồ này nọ một hồi cái trán cậu ta đã muốn thấm ướt thật nhiều mồ hôi, sắc mặt tái nhợt lại thêm vài phần sinh khí dạt dào.

“Tôi tới bây giờ chưa bao giờ ăn loại thức ăn này, cảm giác thật mới mẻ.” Tông Minh ăn một ngụm, biểu tình như nói hương vị cũng không tệ lắm.

So với Tông Minh ăn cái xúc xích cũng có thể tao nhã quý phái, Ngô Cảnh Thăng cảm thấy anh thực giống chó hoang ven đường, gặm một lần là hết, nhưng anh quả thật là đói bụng, đồng thời anh cũng đoán được lý do Tông Minh kéo anh đến đây.

“Là lễ hội Matsu.”*

*Lễ hội hành hương Tachia Matsu của Đài Loan, bắt đầu từ tháng 3 âm lịch, mỗi năm khoảng thời gian sẽ khác nhau, trong này tác giả chọn thị trấn Siluo theo giờ Thái Bình Dương, khoảng cuối tháng 10 đầu tháng 11. Lễ hội diễn ra trong 8 ngày 7 đêm, có lúc 9 ngày 8 đêm.

Tông Minh thuận miệng nhắc tới, giống như là biết lúc này Ngô Cảnh Thăng đang suy nghĩ cái gì.

“…” Biết được lý do Tông Minh kéo anh ra đây, trong nháy mắt Ngô Cảnh Thăng mất đi khẩu vị.

“Ăn hết nó, Cảnh Thăng, nếu không tôi sẽ không vui.” Đầu ngón tay Tông Minh lau đi nước sốt bên miệng Ngô Cảnh Thăng, ái muội cho vào miệng mình liếm, lấy âm thanh chỉ hai người họ mới nghe, nói: “Tôi không ngại ở ngay đây làm tình.”

Thật đúng là thằng điên! Ngô Cảnh Thăng hai ba nhát, nhận mệnh tống trà xanh một ngụm hết sạch.

Lúc này, tiếc pháo ẫm ĩ đến điếc tai vang lên, đám đông bắt đầu khởi động đứng lên, là đội ngũ Matsu đã đến. Như là sợ bị đám đông tách ra, Tông Minh gắt gao nắm tay Ngô Cảnh Thăng, mạnh đến nỗi người sau cơ hồ phát đau, sắc mặt Tông Minh cũng mang theo khẩn trương cùng ngưng trọng.

Ngô Cảnh Thăng loáng thoáng có thể hiểu được Tông Minh đang khẩn trương cái gì, lấy bản lĩnh thần thông quảng đại của cậu ta nhất định là đã tra được trước đây đã xảy ra chuyện gì, Ngô Cảnh Thăng cảm thấy buồn cười, nếu lo lắng anh sẽ phát điên, vì cớ gì nhất định phải kéo anh đến?

Anh bị đuổi ra Gia Tướng đoàn, cũng đã thoát đi quá khứ, cuộc sống hiện tại lại không thể tránh được việc tiếp xúc với các hoạt động hội chùa, dù sao cũng là tín ngưỡng của đại đa số người ở đây.

Cứ mỗi lần nhìn thấy liền phát bệnh tâm thần thì đó là người điên mới thế, anh cho dù không thể lấy tâm bình thường đối đãi, nhưng tâm trạng phập phồng cũng không quá lớn.

Vứt qua một bên mặt tiêu cực, một màn văn hóa này kỳ thật phi thường thú vị, không chỉ có Gia Tướng đoàn cùng tiếng trống, ngẫu nhiên đền thờ còn dùng loa điện phát âm nhạc đang lưu hành (bao gồm nhạc rock and roll của nước ngoài), cùng với những cô nàng quần áo mát mẻ vừa múc vừa hát. Nói ngắn gọn trong một từ là ‘náo nhiệt’, sự dung hợp giữa văn hóa truyền thống và hiện đại đã giải thích được điều này.

Đã là Matsu, Trang Nghi đoàn cũng không thể thiếu.

Trang Nghi đoàn chỉ chính là ‘thiên lý nhãn’ cùng ‘thuận nhĩ’ hai vị hộ giá Matsu. Đây là hai vị trướng rất được hoan nghênh trong dân gian, bởi vì bọn họ phân biệt sau ót và trên tay có ‘Núi tiền’ và ‘Nắm tiền’, trong truyền thuyết dân gian có được hai vật phẩm này thì sẽ loại trừ được bênh tật rất hữu hiệu, bởi vậy mỗi khi có ‘Núi tiền’ chấn động rớt xuống, sẽ có chúng tín đồ tiến lên tranh đoạt.

Mà theo những lời kế tiếp, rõ ràng Tông Minh rất tinh tường đoạn truyền thuyết dân gian này.

“Cảnh Thăng, anh giúp tôi đoạt ‘Núi tiền’ rơi xuống được không? Coi như lễ vật anh tặng tôi.”

Ngô Cảnh Thăng thay đổi sắc mặt, đoạt lấy ‘Núi tiền’ mỏng* ấy ở thời điểm này phi thường gian nan, nét mặt quả thực có thể nói là xanh như cắt!

*Vì sao gọi là mỏng, đừng thấy tôi chém thành ‘Núi tiền’ mà nghĩ rằng nó bự lắm, thật ra nó là 1 chùm các tờ giấy vàng, nhiệm vụ của anh Thăng là giật cho được 1 trong chùm giấy đó. Xem hình đầu trang

Tông Minh trực tiếp bỏ qua khó xử của đối phương, chỉ vào một chuỗi cửa hàng cà phê không xa ở phía trước, mỉm cười: “Tôi ở đó chờ anh, Cảnh Thăng phải nhanh tới tìm tôi, bằng không tôi sẽ ‘lo lắng’ Cảnh Thăng có phải hay không chạy trốn, có nên hay không thỉnh người đi quan tâm bác trai bác gái một chút.”

Đối mặt với loại cường thế uy hiếp không cho cự tuyệt, Ngô Cảnh Thăng chỉ có thể phát động tinh thần toàn lực chú ý động tĩnh ‘Núi tiền’, tùy thời chuẩn bị cùng phần đông tín đồ điên cuồng tranh đoạt.

Quanh quẩn ở cửa hàng cà phê trong tiếng nhạc trữ tình cùng tiếng pháo bên ngoài, tiếng thét to hỗn loạn thành một đoàn, thanh âm hỗn tạp nổi lên cũng rất không dễ chịu, thế nhưng nhóm khách hàng lại không có phản ứng gì, nên nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, nên làm việc thì làm việc.

Đối với hoạt động này cho dù quá trình tạo ra ô nhiễm tiếng ồn, giao thông bế tắc, hoặc là rác rưởi muốn xử lý đều vượt qua mức lượng cho phép, nhiều lắm chính là oán giận vài tiếng, không có ai lớn gan đi trách cứ. Dân chúng đối với ‘tín ngưỡng’ luôn có trái tim bao dung cùng kiên nhẫn vượt quá tưởng tượng.

Tông Minh uống một ngụm nhỏ cà phê.

Thấy Tông Minh dùng bộ dáng tư thái nhàn nhã, Ngô Cảnh Thăng nộ khí bốc cao, anh rất muốn đem ‘Núi tiền’ cướp được vứt trên mặt Tông Minh, đáng tiếc phần dũng khí kia không hề dậy nổi.

‘Núi tiền’ nhiều nếp nhăn im lặng nằm trên bàn, Tông Minh chăm chú nhìn ‘Núi tiền’ một hồi lâu, cẩn thận vươn tay đem ‘Núi tiền’ nhiều nếp nhăn vút chỉnh tề một chút, sau đó xếp thẳng, lại lấy ra một cái túi gấm đem ‘Núi tiền’ bỏ vào. Túi gấm ở hai đầu nối với một sợi dây dài màu đỏ, Tông Minh buộc sợi dây đỏ quanh cổ, làm một phát thật chắc chắn.

Biểu tình Tông Minh thực hiện một loạt các động tác có vẻ chuyên chú cẩn thận, tựa hồ xuyên thấu qua phương thức đó, cậu ta có thể có được một điều gì đó.

“Cám ơn anh, Cảnh Thăng.” Tông Minh hướng anh lộ một nụ cười, đôi mắt chớp động một ánh sáng khó hiểu, “Tôi sẽ bảo quản thật là tốt…Đây là lễ vật mà Cảnh Thăng cho tôi, cho nên nhất định sẽ rất công hiệu, phải không?”

Ánh sáng chuyển động trong ánh mắt kia quá mức chói mắt, ngực Ngô Cảnh Thăng co rụt lại, không khỏi né tránh ánh mắt cậu ta, trả lời: “Cứ cho là vậy đi.” Cho dù thật sự hữu hiệu, đối với côn trùng độc cũng vô dụng. Anh trong lòng bổ sung câu này.

“Cảnh Thăng lại vụng trộm tôi nói lời không tốt.”

Tim Ngô Cảnh Thăng đập lộp bộp một chút – không thể nào? Tên biên thái này ngay cả anh suy nghĩ gì cũng biết, không khỏi rất yêu nghiệt đi!

Phản ứng ngây ngốc của Ngô Cảnh Thăng hiển nhiên chọc cười Tông Minh, cậu ta cười híp mắt nói: “Là biểu cảm của Cảnh Thăng nói cho tôi biết…Yên tâm đi, tôi không có sinh khí, bởi vì bộ dạng vụng trộm mắng tôi của Cảnh Thăng rất đáng yêu nha.”

Nói xong, Tông Minh chồm người qua bàn vuông, nhanh chóng ở trên môi Cảnh Thăng hôn một cái.

Tông Minh hôn môi vô cùng tự nhiên, vào lúc Ngô Cảnh Thăng ý thức được mình bị hôn, Tông Minh đã trở lại ngồi trên ghế, bình tĩnh tiếp tục uống nước của mình, một bộ dáng cái gì cũng không phát sinh.

Nháy mắt Ngô Cảnh Thăng mặt đỏ lên, trong lòng vừa tức vừa giận vừa thẹn, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh bốn phía, lo lắng một màn vừa rồi bị người thấy, may mắn trong cửa hàng khách cùng nhân viên không có để ý tới.

“Cậu!” Thân thể anh run run.

“Cảnh Thăng, chúng ta tới chỗ gần đây đi dạo đi, tôi nhìn thấy thật nhiều đồ ăn ngon gì đó.” Tông Minh chậm rãi đứng lên, cười nói: “Chúng ta đi thôi.”

“…” Với việc Tông Minh cố ý xem nhẹ, Ngô Cảnh Thăng nhất thời suy sụp không thôi, lửa giận ngập đầu giống như ảo ảnh biến mất vô tung – anh sinh khí có ích lợi gì chứ? Trải qua thủ đoạn của Tông Minh anh không chống lại được, huống chi còn có cha mẹ anh…

Anh đã đủ bất hiếu, chẳng lẽ còn muốn liên lụy song thân già nua vì anh chịu khổ nữa sao?

Tông Minh nắm tay Ngô Cảnh Thăng đi ra cửa hàng cà phê, không chút để ý ánh mắt người bên ngoài, không thể giãy tay ra khỏi Tông Minh, Ngô Cảnh Thăng cũng chỉ có thể kiên trì giả vờ những ánh mắt đó không hề tồn tại.

“Cảnh Thăng, anh cảm thấy tốt hơn là đi dạo ở đâu?” Tông Minh hỏi ý kiến Ngô Cảnh Thăng, thật sự là phi thường khó tin, Mặt Trời mọc đằng Tây, người nho nhỏ ở phía sau kinh ngạc một chút.

“Bắt đầu từ bên này đi.” Ngô Cảnh Thăng tùy tiện chỉ một cái phương hướng, anh đối với thành trấn này cũng không quá quen thuộc, chỉ là nghĩ rằng hướng mà đội ngũ Matsu đi qua khẳng định là chen chúc đầy người, anh mới từ bên kia trốn qua mà thôi, không nghĩ tới lại rơi vào đấy.

Tông Minh vui vẻ gật đầu, “Tốt, vậy liền một đường qua bên đó đi. Cảnh Thăng, anh với nơi này hẳn là rất quen thuộc đi? Có cái gì giới thiệu không?”

Nếu là lúc trước, Ngô Cảnh Thăng tuyệt đối không thể tưởng tượng có người chưa từng nếm qua quán ven đường, nhưng hôm nay anh quả thật gặp được một cái sinh vật quý hiếm đó.

“Cái kia…Cái kia cậu thấy thế nào?” Quầy mà Ngô Cảnh Thăng nói, trên biển hiệu thật to viết ba chữ cũng thật to ‘Hà Tử Tiên’1.

“Tốt.” Tông Minh đồng ý nói, tựa hồ cậu ta thật sự quyết định tán thành mọi đề nghị của Ngô Cảnh Thăng.

Bọn họ kêu một phần Hà Tử Tiên, đây là yêu cầu của Tông Minh. Tông Minh nói cậu ta có rất nhiều món vặt muốn nếm thử, vì tránh cho dạ dày không còn chỗ chứa, cậu ta kiên trì hai người ăn một phần, Ngô Cảnh Thăng muốn kháng nghị cũng không mở miệng được.

Hai thằng đàn ông cùng ăn một phần đã muốn thực quỷ dị, càng đừng nói Tôn Minh là cái vật sáng dẫn người chú ý, những tầm mắt giống như mũi kim chích vào tâm linh Ngô Cảnh Thăng.

So với Ngô Cảnh Thăng nơm nớp lo sợ, Tông Minh vẫn là một dạng không thèm quan tâm đến cảm nhận của người bên ngoài, ngẫu nhiên còn có thể gắp Hà Tử Tiên, vô cùng thân thiết đút cho Ngô Cảnh Thăng ăn.

Ăn xong Hà Tử Tiên, cũng không có nghĩa cực khổ của Ngô Cảnh Thăng như vậy chấm dứt, bởi vì Tông Minh còn có rất nhiều món ăn muốn nếm thử, tỷ như bánh nướng, chao…Mà mỗi loại đều mua một phần.

Thẳng đến khi Tông Minh cảm thấy mỹ mãn, chống bụng không chứa được thứ gì nữa, cực khổ của Ngô Cảnh Thăng mới tuyên bố kết thúc.

–– Trời đã về khuya.

Sau một hồi làm tình kịch liệt, Ngô Cảnh Thăng chưa có được nghỉ ngơi đầy đủ đã bị Tông Minh lôi ra đi thăm hoạt động Matsu, đi tranh đoạt ‘Núi tiền’, lại cùng Tông Minh ăn từ đường lớn đến hẻm nhỏ…Mệt mỏi không chịu nổi ngồi trên xe không bao lâu, liền đã ngủ say.

Nhìn Ngô Cảnh Thăng ngủ rất sâu, chàng trai thật cẩn thận đưa đầu anh chuyển qua trên vai minh, điều chỉnh cho anh một tư thế ngủ thoải mái nhất.

Nhìn chăm chú vẻ mặt ngủ của Ngô Cảnh Thăng, ánh mắt chàng trai tràn ngập ôn nhu khó nói thành câu, khóe miệng tràn ra một nụ cười mê người.

“Hôm nay anh rất vui vẻ sao?” Sợ đánh thức Ngô Cảnh Thăng, tiểu Chu đè thấp âm lượng.

“Rất vui vẻ.” Tông Minh trả lời không chút do dự, lấy ra túi gấm trên cổ như hiến vật quý, “Anh xem, đây là Cảnh Thăng tặng cho tôi ‘Núi tiền’, cái này đoạt không dễ đâu, thời điểm tôi nhìn thấy Cảnh Thăng, tóc cùng quần áo của anh ấy loạn thành một đoàn.” Hồi tưởng bộ dáng chật vật lúc đó của Ngô Cảnh Thăng, chàng trai không khỏi cúi đầu cười thành tiếng.

“Đó là lễ vật rất tốt.” Tiểu Chu nở nụ cười.

“Đó cũng là lễ vật đầu tiên Cảnh Thăng tặng cho tôi, tôi sẽ giữ gìn thật tốt.”

Tông Minh đem túi gấm cho vào áo, mày bỗng nhiên nhíu chặt, lấy ra, liền thấy cậu lấy hộp thuốc, đổ ra bên trong vài viên, hơi hơi ngửa đầu nuốt vào, tận lực để không quấy nhiễu đến giấc ngủ Ngô Cảnh Thăng.

 “Thuốc đã sắp hết, anh mấy ngày nữa nhớ đi lấy cho tôi.”

 “Được.”

“….Chuyện của người phụ nữ kia giải quyết thế nào rồi?”

“Xin yên tâm, hết thảy đều rất thuận lợi.”

“Ừm, vậy là tốt rồi.”

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi qua đi, Tông Minh cười hôn lên mái tóc xơ cứng của Ngô Cảnh Thăng, không bao lâu cũng nhắm mắt lại, giữa hành trình nhàm chán trên xe nghỉ ngơi.

____________________________

1. Hàu trứng chiên hay còn gọi là Bánh hàu chiên. Một món ăn nhẹ truyền thống của Đài Loan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.