CHƯƠNG 4
“Xã hội hiện đại rất nhiều người không tin quỷ thần, đoàn của chúng ta cũng có thành viên căn bản không tin.”
Không biết có phải hay không Ngô Cảnh Thăng nhìn nhầm, hôm nay chủ đoàn thoạt nhìn già nua hơn rất nhiều.
“Không tin không sao, nhưng quy củ nhất định phải tuân theo, đó đều là lão tổ tông truyền lại…Nếu con cháu hậu đại chúng ta ngay cả lão tổ tông cũng không để vào mắt, vậy múa Bát Gia Tướng còn có ý nghĩa gì nữa? Các cậu còn ở nơi này làm cái gì!”
Các sư huynh đệ trước đây vốn yêu thích đùa nghịch nay thái độ đều khác thường, im lặng nghe lời nói của chủ đoàn, đến một tiếng hít thở cũng không có.
“Ta biết các cậu ở sau lưng nói ta ngoan cố, đến chết cũng ôm quy củ không buông, các Gia Tướng đoàn khác nào có quản nhiều như vậy? Nhưng Bát Gia Tướng là gì? Bát Gia Tướng là thần tướng! Trong tín ngưỡng thần linh chúng ta mà nói, chúng ta múa Bát Gia Tướng chính là người phát ngôn của bọn họ! Cho dù các cậu không tin, cũng không thể hủy hoại niềm tin hình ảnh của thần tướng ở trong lòng!”
Chủ đoàn càng nói càng kích động, toàn thân vì cảm xác kích động mà phát run…Trong ngày đó, chủ đoàn luôn yêu thương bọn họ khai trừ vài người đoàn viên, nguyên nhân là bọn họ sau khi hóa trang còn uống rượu, tụ tập đánh nhau, nháo đến cảnh sát.
Trong ngày đó, lão sư một bên điều chế thuốc màu, một bên như là lầm bầm lầu bầu, hoặc như là nói với anh.
“Mỗi người ở trong lòng đều nên có một thước đo, nhất là chúng ta…Cách nhìn của xã hội đối với Bát Gia Tướng đã rất bài xích, có một số người lại có suy nghĩ nếu đã bài xích như vậy, vậy tiếp tục bài xích đi, dù sao cũng có gì khác nhau, nhưng đó là không đúng, nếu trong lòng đã không có thước đo kia…”
Lão sư điều chế thuốc màu ngừng tay lại một chút, nội tâm của cậu đánh thót một cái, bởi vì lão sư lại mở miệng với giọng điệu thật sự nghiêm túc trước đây chưa từng có.
“Vậy thì không có tư cách múa Bát Gia Tướng, không có tư cách.”
….
Dường như Tông Minh cho rằng Ngô Cảnh Thăng không có thừa dịp ra ngoài rồi chạy trốn, rất nghe lời, bởi vậy khi trở về sau lễ hội Matsu, Ngô Cảnh Thăng được đổi phòng mới.
Phòng lúc trước tuy rằng xa hoa, nhưng lại mơ hồ làm cho người ta hít thở không thông. Phòng mới đều giống nhau thật xa hoa, nhưng có một cái cửa sổ trong suốt sát đất thật to, còn thêm một cái ban công.
Tối hôm qua Ngô Cảnh Thăng ngủ rất sâu, không có tỉnh lại, khi anh bị ánh dương quang ấm áp đánh thức, lầu bầu vài tiếng rồi mở to mắt, kinh ngạc thấy đổi phòng nhưng vẫn là không dám quá tin tưởng.
Phòng này bất quá là một cái lao tù khác, nhưng so với các trước hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, có thể ra khỏi phòng đến ban công thưởng thức cảnh sắc, làm cho Ngô Cảnh Thăng sung sướng cảm thụ sự tự do.
Lúc Ngô Cảnh Thăng hòa mình vào hoàn cảnh xung quanh, một đôi tay trắng nõn từ phía sau ôm anh ngồi ở trên giường.
“Dáng vẻ Cảnh Thăng thật cao hứng, thích nơi này sao?” Cằm Tông Minh tựa trên vai Ngô Cảnh Thăng, khí tức ấm áp lướt nhẹ chạm vào vành tai, thân mật ái muội làm cho thân hình Ngô Cảnh Thăng theo bản năng run lên.
“Cảnh Thăng thực mẫn cảm….A, đây là chuyện tốt.” Tông Minh dùng một lực đạo không gây đau đớn nhẹ nhàng cắn vành tai Ngô Cảnh Thăng, “Cảnh Thăng chưa có trả lời tôi, thích nơi này sao? Hay là thích ở phòng cũ?”
“Phòng này!”
Ngô Cảnh Thăng cơ hồ là lập tức trả lời ngay đáp án, anh không chút nghi ngờ một khi đáp án quá chậm, Tông Minh sẽ lại đưa anh trở về phòng cũ!
“Cảnh Thăng thích là tốt rồi…Thấy tôi thay đổi cho Cảnh Thăng một cái phòng tốt như vậy, Cảnh Thăng có phải hay không nên báo đáp tôi?” Tông Minh nghiêng đầu cười, cậu làm ra động tác này làm cho người ta có một loại cảm giác đáng yêu, nhưng Ngô Cảnh Thăng lại có một dự cảm không hề tốt.
Quả nhiên, ngón tay cái Tông Minh chậm rãi vuốt ve môi Ngô Cảnh Thăng, giây tiếp theo cái gọi là ‘báo đáp’ liền làm da đầu run lên!
“Cảnh Thăng giúp tôi khẩu giao đi, tôi muốn xem phim GV Nhật Bản để học hỏi các phương thức khẩu giao. Dù sao buổi sáng đàn ông nhu cầu sinh lý luôn tràn đầy, Cảnh Thăng không muốn nói chuyện với tôi, vậy chúng ta lại làm tình là được rồi, giống như lần trước đem Cảnh Thăng cột lại, làm đến vài ngày đều không ngừng đó.”
Tông Minh xoay đầu Ngô Cảnh Thăng lại, vươn đầu lưỡi ở trên môi đối phương liếm một cái, cười đến ngây thơ hỏi: “Thế nào, Cảnh Thăng, anh tính chọn loại nào?”
“….Biến thái!” Ngô Cảnh Thăng mắt trừng lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày con mẹ nó chính là một thằng biến thái!”
“Tôi biết, tôi là cái biến thái, Cảnh Thăng của tôi nghĩ như thế, tôi liền yên tâm làm cái biến thái nha.” Tông Minh đứng bên giường, ngón tay thon dài chỉ xuống sàn, vẫn duy trì nụ cười tao nhã không thay đổi nói: “Ngoan, Cảnh Thăng không cần chọc tôi sinh khí, đến đây quỳ xuống.”
“…” Ngô Cảnh Thăng nắm chặt ra giường, mu bàn tay dùng sức nổi lên gân xanh rõ ràng.
“Cảnh Thăng, đừng làm cha mẹ của anh lại chịu khổ, được không?”
Những lời này chính là một cọng rơm đè chết con lạc đà, Ngô Cảnh Thăng tự giễu giật khóe miệng một cái, nghĩ rằng anh kháng cự cái gì? Rõ ràng anh đã sớm biết mình không có biện pháp phản kháng Tông Minh…Tông Minh nắm tử huyệt của anh, anh có thể làm gì?
“Đến, ngoan, Cảnh Thăng, làm theo lời tôi, tôi biết rất ngoan.”
Ngữ điệu Tông Minh mềm nhẹ sủng nịch, giống như đang nói chuyện với đứa nhỏ, cậu ta luôn dùng loại giọng điệu…Nghe thì có thể thương lương, kỳ thật căn bản không cho người ta một con đường sống.
Ngô Cảnh Thăng xuống giường, sắc mặt tái nhợt quỳ gối trước người Tông Minh.
“Kế tiếp Cảnh Thăng biết nên làm thế nào đi?”
“Tôi…” Ngô Cảnh Thăng gian nan trả lời: “Tôi biết.”
Cũng không có gì. Ngô Cảnh Thăng tự nói với bản thân, cuộc sống lúc trước so với điều này còn gian nan hơn đều đã trải qua, bắt buộc khẩu giao, cưỡng gian, cột vào trên giường giống như súc sinh bị làm không ngừng, chỉ có thể thuận theo Tông Minh làm ra các tư thế tình ái…Cho nên này thật sự không có gì.
–– Đây nhất định là báo ứng.
Ngón tay Ngô Cảnh Thăng run run, tham nhập vào quần Tông Minh, lấy ra cái vật thể nóng rực đã cương một nửa, anh mở miệng, muốn ngậm vào dục vọng của Tông Minh.
“Không cần vội, trước liếm một chút được không? Giống như liếm kem đó, dùng hai tay cầm nó chậm rã liễm.”
Ngô Cảnh Thăng tạm dừng một chút, nghe lời dùng hai tay cầm gốc dục vọng, đầu lưỡi thử thăm dò liếm đỉnh chóp phía trước, tiếp đó liếm dọc xuống hai bên.
“Cũng mút một chút…Đúng, đúng vậy, Cảnh Thăng làm rất tốt.”
Dục vọng nửa cương dưới sự liếm lộng của Ngô Cảnh Thăng, chậm rãi bành trướng thêm một vòng, cho đến khi hoàn toàn cứng rắn, cảm giác thứ trong tay nóng đến cháy bỏng.
Tông Minh gỡ hay tay cầm tính khí của Ngô Cảnh Thăng, “Được rồi, có thể ngậm nó vào, toàn bộ nuốt vào…Cảnh Thăng, mở mắt, tôi muốn anh nhìn thấy.”
Ngô Cảnh Thăng có tư tưởng không nhìn thấy sẽ không có chuyện gì, làm theo chỉ thị Tông Minh, đem vật thể nóng rực đã xỏ xuyên vô số lần qua thân thể anh ngậm sâu vào yết hầu, đầu đong đưa trước sau, cố gắng ức chế cảm giác nôn mửa khó chịu, phun ra nuốt vào phân thân đàn ông.
Tông Minh vừa lòng cười, xoa tóc Ngô Cảnh Thăng nói: “Động tác lại nhanh hơn một chút, chú ý tiếp tục mút nó, như vậy tôi sẽ rất thoải mái.”
Ngô Cảnh Thăng không ngừng lặp lại động tác phun ra nuốt vào, cũng thuận theo tăng tốc độ lên. Anh có thể tưởng tượng ra tư thế hiện tại của anh có bao nhiêu khó coi…Giúp đàn ông khẩu giao anh cảm thấy bản thân mình thực thê thảm, có lẽ hết thảy đều là quả báo của anh, nếu không như thế nào lại gặp phải loại chuyện này?
Bỗng nhiên, Tông Minh giữ đầu Ngô Cảnh Thăng, tiếp đến là trong miệng tràn ngập chất lỏng nóng rực.
Tông Minh phát ra một tiếng rên thỏa mãn, lấy dục vọng trong miệng Ngô Cảnh Thăng ra, tiếng nói trầm thấp mang theo dư vị sau cao trào: “Anh biết nên làm như thế nào, đúng không? Cảnh Thăng.”
“Ực” một tiếng, Ngô Cảnh Thăng chuyển động yết hầu, nuốt vào chất lỏng trong miệng.
“Đúng rồi, Cảnh Thăng của tôi thật thông minh, chúng ta càng ngày càng hiểu nhau nha.”
Tông Minh cười híp mắt, nâng mặt Ngô Cảnh Thăng lên, đem môi in lên miệng anh, giống như bọn họ là người yêu tình cảm phi thường sâu đậm, chuyện vừa rồi chính là tình thú của hai người trong lúc làm tình.
‘Phục vụ’ theo yêu cầu của Tông Minh, buổi sáng ngày hôm sau liền không thấy bóng dáng, mạc danh kỳ diệu tiêu thất luôn một tuần, Ngô Cảnh Thăng ngược lại không lo lắng cậu ta phát sinh chuyện gì, chính là cảm thấy kỳ quái, từ lúc anh bị bắt cóc đến đây, vẫn là Tông Minh lần đầu tiên rời đi trong thời gian lâu như vậy.
Sáng ngày hôm đó Ngô Cảnh Thăng nghe báo lại, anh có thể ở trong phòng tự do hành động. Mà chỉ cần anh lướt qua đình viện đi đến cổng lớn, sẽ có hai cái tây trang đại hán ‘thỉnh’ anh trở lại phòng.
Một tuần này Ngô Cảnh Thăng tương đối nhàn nhã, anh còn ở hành lang chỗ đại sảnh thấy một cái điện thoại, dùng thử một cái, quả nhiên chỉ dùng trong nội bộ.
Mỗi ngày, video về cha mẹ Ngô Cảnh Thăng vẫn như cũ đúng giờ đưa đến vào tay, trong đó có một đoạn Tông Minh ngụy trang thành đồng sự của anh, nói cho cha mẹ anh là anh tìm được một công việc mới rất tốt, tiền lương cũng cao, phòng ở cùng đồng sự cũng rất khá.
Người kia còn nói Cảnh Thăng vẫn luôn muốn trở về thăm họ, nhưng không biết tại sao lại không định trở về, nhóm đồng sự khuyên cũng vô dụng, lần này được sự ủy thác nên thuận tiện cậu đơn độc đến thăm gia đình một chút.
Người kia một thân tây trang giày da, cách thức nói năng lễ độ dễ dàng đoạt được tín nhiệm của cha mẹ luôn sống một cuộc sống bình thường, đối với lời cậu ta nói một chút hoài nghi cũng không có, không chút nào lo lắng đối phương có phải hay không là băng đảng lừa gạt.
Hơn nữa muốn làm băng đảng lừa gạt cũng không được, người kia tặng là vài cái thực phẩm dinh dưỡng cùng dược liệu bổ khí, nhìn qua cũng biết giá trị không ít, thoái thác nói là Cảnh Thăng nhờ cậu đem về.
Cha mẹ khi đó hốc mắt phiếm lệ, hình ảnh đó đánh thật sâu vào tâm Ngô Cảnh Thăng…Tâm tình của anh thực phức tạp, anh những năm gần đây đều hy vọng có một ngày có thể áo gấm về làng, nói cho cha mẹ anh những khó khăn quá khứ đã qua, anh hiện tại đang rất tốt…
Nhưng anh không có. Anh mỗi ngày mệt bán sống bán chết, lương tháng thoạt nhìn tuy rằng cũng được, nhưng không phải mỗi ngày đều có việc công trường để làm…Lần đầu kết hôn, cuối cùng kết cục cũng ly hôn…
Bị người điên độc chiếm có lẽ cũng không sao, Ngô Cảnh Thăng nghĩ tự an ủi giữa đau khổ.
Tiền Tông Minh cho cha mẹ anh nguyên bản là một tháng tiền lương, ngẫu nhiên còn dùng danh nghĩa anh tặng chút lễ vật về nhà, khi cha mẹ có việc gì cần tiền gấp cũng sẽ bổ sung thêm…
Nếu không thể thoát ra, chỉ cần Tông Minh có thể chiếu cố tốt cha mẹ anh, cậu ta muốn độc chiếm làm cái gì cũng được, anh là cái loại đàn ông thô tục, cũng chỉ có tên điên Tông Minh con mắt không tròng mới có thể coi trọng.
Tiếp đó đợi Tông Minh chán ghét, lúc đuổi đi có thể cho anh một chút tiền liền tốt rồi.
Một tuần sau, Tông Minh lại xuất hiện, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm trắng bệch, cũng gầy đi rất nhiều, không biết bảy ngày này cậu ta phát sinh chuyện gì.
“Cảnh Thăng, lại đây.” Tông Minh cởi áo khoác ấm áp, đưa cho tiểu Chu bên cạnh, hướng Ngô Cảnh Thăng vẫy tay.
Cái này với quắc chó giống nhau nè. Ngô Cảnh Thăng có điểm sinh khí, nhưng vẫn là ngoan ngoãn thong thả đi qua, Tông Minh mở rộng cánh tay, liền đưa anh ôm vào trong lòng.
“Thật tốt…mùi vị Cảnh Thăng, đây là mùi vị Cảnh Thăng, tôi nhớ rất rõ ràng, sẽ không quên…Sẽ không quên, đúng không?”
Mùi vị gì cơ? Mùi đàn ông? Mùi mồ hôi thối? Vấn đề Tông Minh hỏi thật sự kỳ quái, Ngô Cảnh Thăng lại nói không được kỳ quái chỗ nào. So với vấn đề kỳ quái này, cánh tay Tông Minh ôm anh càng ngày càng chặt, gần như ép anh không thể hô hấp!
“Tôi dùng quá sức sao?” Phát hiện Ngô Cảnh Thăng không khỏe, Tông Minh buông lỏng cánh tay ra.
Đúng là dùng quá sức, nhưng Ngô cảnh Thăng không muốn thừa nhận, dù sao bản thân xuất thân từ công trường, như thế nào lại có khả năng thua kém tên Tông Minh có tiền biến thái này chứ!
“Điểm khí lực này của cậu cũng không tính là gì” Miệng anh cứng rắn nói.
Tông Minh dán vào hai má anh, khóe miệng khẽ động nhẹ giọng cười: “Ừ, đúng, so với Cảnh Thăng, khí lực của tôi một chút cũng không là cái gì.”
“…” Lại là loại giọng điệu như là bao dung đứa nhỏ bốc đồng! Ngô Cảnh Thăng nhịn không được bắn qua cái xem thường – anh xác định góc độ này Tông Minh nhìn không thấy.
“Một tuần không thấy Cảnh Thăng, tôi rất cô đơn, Cảnh Thăng cũng thực cô đơn đi?”
Tông Minh vô cùng thân thiết cọ cọ Ngô Cảnh Thăng, trời biết sự tự tin này từ đâu tới…Ngô Cảnh Thăng nghĩ, là do sự nhẫn nhịn của anh đi.
“Cảnh Thăng, tôi có chút khó chịu, anh còn chưa có hỏi tôi một tuần không về là vì cái gì.” Tông Minh ủy khuất mếu máo.
Có lần kinh nghiệm trước, Ngô Cảnh Thăng liền mở miệng hỏi: “Tông Minh, một tuần này cậu không trở về là vì cái gì?” Loại đối đáp này thực nhàm chán, Tông Minh nếu muốn chơi, Ngô Cảnh Thăng cũng chỉ có thể phối hợp.
“Đi đến một nơi mà tôi không thích.” Tông Minh nắm tay Ngô Cảnh Thăng đi tới sô pha ngồi xuống, “Bất quá chỉ cần nhớ tới Cảnh Thăng ‘phục vụ’ làm tôi thấy rất vui vẻ, cho nên tôi mới có thể nhẫn nại.”
Nghe Tông Minh nhắc tới khuất nhục sáng sớm ngày đó, Ngô Cảnh Thăng mím môi nói không nên lời.
“Cảnh Thăng lại không nói. Ây, thời điểm mỗi lần Cảnh Thăng giận tôi đều là như vậy, nhưng là tôi nhớ rõ lúc ở công trường, công nhân chọc Cảnh Thăng tức giận đều bị anh mắng thật nặng.”
“Cậu rốt cuộc, rốt cuộc là…”
“Rốt cuộc là từ khi nào thì phái người theo dõi anh?” Tông Minh gợi lên khóe miệng không có chút sắc.
Ngô Cảnh Thăng gật đầu, đây là sự việc anh có rất nhiều nghi hoặc, trước lúc Tông Minh xuất hiện anh vẫn không phát hiện ra dị trạng…Bởi vì anh không cảm giác có nguy cơ?
“Từ khi nào…Tôi nhớ, để tôi nhớ lại.” Tông Minh nghiêng đầu tự hỏi trong chốc lát, tiếp tục nhìn về phía Ngô Cảnh Thăng, nháy mắt mấy cái rồi cười khẽ. “A, lừa anh thôi, căn bản không cần nhớ lại, là vào mùa hè một năm rưỡi trước, nghe nói đó là ngày nóng nhất trong hai mươi năm qua.”
Tông Minh nhắc đến chuyện này Ngô Cảnh Thăng mới có ấn tượng, mùa hè năm trước có một ngày cái nóng tăng lên đến mức làm người ta không thể tưởng tượng được, ngay cả đám công nhân của anh cũng có vài người nóng đến chịu không nổi, tranh nhau mà say nắng.
Ngô Cảnh Thăng ngừng lại một chút, anh rất muốn hỏi tại sao phải phái người theo dõi anh, trong đầu liền hiện lên một cái đáp án thực ghê tởm.
Ngay lúc Ngô Cảnh Thăng do dự, Tông Minh dời vấn đề này đi.
“Vì chúc mừng tôi trở về, Cảnh Thăng, anh nấu món gì đó cho tôi ăn được không? Tôi muốn ăn mì giò heo, nghe nói ăn cái kia là có thể đuổi vận xui.”
Cằm Ngô Cảnh Thăng thiếu chút nữa rớt xuống đất, bảo anh nấu mì, nấu được mì giò heo anh liền đi chặt chân heo!
Dù như vậy, Tông Minh muốn cái gì liền nhất định phải có được, không được lấy cớ thoái thác, đây là Ngô Cảnh Thăng dùng thân thể lĩnh hội được.
Ngô Cảnh Thăng bị đưa vào phòng bếp, một nữ phụ bếp trung niên mắt xanh cười hòa ái nhường lại vị trí của bà.
Ngô Cảnh Thăng từng thử nói chuyện với nữ phụ bếp này, nhưng mà khi đối phương mở miệng lại chính là ngôn ngữ ngoại quốc xa xôi, nghe không có hiểu. Ngô Cảnh Thăng sờ sờ mũi, ỉu xìu kết thúc cuộc nói chuyện. Muốn một người thời trung học là một cái học sinh thành thích không tốt nói chuyện cùng người ngoại quốc, chẳng thà đưa một con dao để tự sát còn nhanh hơn.