Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 318: Chương 318: Tìm kế thoát thân




Ánh mắt Bạch Thanh Ngọc liên tục co rút, đồng thời hắn cực kỳ ngưng trọng và cẩn thận nhìn về phía lão già mới tới này. Lão già mới tới này ăn mặc một thân quần áo nâu cũ, trên thân áo có những hoa văn họa tiết ma quỷ và đầu lâu trông cực kỳ khó coi. Lão già có mái đầu màu đen xen lẫn những sợi tóc trắng trông khá bù xù. Râu của lão già này khá dài và rậm rạp. Khuôn mặt có vẻ hơi hung dữ. Phía sau lưng của lão già này xuất hiện một đôi cánh đấu khí khá lớn.

Mặc dù Bạch Thanh Ngọc không nhìn ra được thực lực người này nhưng dựa vào khí thế hắn có thể nhận ra được đây là một đấu hoàng. Thân mình Bạch Thanh Ngọc nhanh như chớp, bàn chân hắn đạp mạnh phóng về phía Ảnh Tử. Bàn tay hắn vươn ra đem Ảnh Tử kéo vào trong ngực, cánh tay chẹn lên ngực của Ảnh Tử. Không biết lúc nào trong tay hắn đã xuất hiện một đoản kiếm cực kỳ sắc bén. Đoản kiếm nhẹ nhàng để lên cổ của Ảnh Tử.

Thấy được hành động này của Bạch Thanh Ngọc khiến cho lão già giật mình và kinh ngạc. Thân mình của lão già ngay lập tức thì bị Bạch Thanh Ngọc dùng thân mình Ảnh Tử chắn trước người hắn cùng với lão già. Miệng Bạch Thanh Ngọc mở lớn quát lên: “Đứng im nếu không muốn hắn chết!”

Phía dưới quần Ảnh Tử không ngờ lại chảy ra một dòng nước có mùi khá là khai. Dòng nước này chảy vào vết thương trên đùi và chân của hắn khiến cho hắn cảm giác đau xót. Tuy nhiên khuôn mặt cháy đen của hắn trong lúc này thì lại bắt đầu chảy ra nước mắt nước mũi dòng dòng. Hắn hô lên một tiếng: “Tam gia gia, tam gia gia… mau… mau cứu con!”

Khuôn mặt lão già mới tới này biến hóa, khuôn mặt hắn co quắp vì tức giận, ngón tay run lên chỉ thẳng vào phía Bạch Thanh Ngọc đồng thời cái miệng chu lên quát: “Tiểu tử, ngươi là ai lại dám ra tay với người của Ma Viêm cốc chúng ta? Ngươi muốn chết phải không?”

Trên khuôn mặt đầy đầy bụi bẩn của Bạch Thanh Ngọc ánh lên nét cương nghị. Hắn lạnh nhạt đáp lại lời của lão già mới tới này: “Ta là ai quan trọng sao? Ngươi hẳn là cường giả của Ma Viêm cốc đi!”

Đầu lão già nhẹ nhàng gật xuống, bàn tay nhẹ nhàng vân vê râu của mình, ánh mắt nhìn về phía người thanh niên đang cầm người của Ma Viêm cốc tiến hành uy hiếp. Lão già cố gắng lấy lại bình tĩnh sau đó lên tiếng nói: “Tiểu tử, lão phu chính là tam trưởng lão của Ma Viêm cốc! Lão phu khuyên ngươi chân thành một câu mau thả người của Ma Viêm cốc ra, ta sẽ để ngươi rời đi!”

Khóe miệng Bạch Thanh Ngọc cong lên, đôi mắt nheo lại, ánh mắt nhìn về phía lão già kia lên tiếng hỏi: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin những lời như vậy? Đừng quên ta đã đả thương người của Ma Viêm cốc như vậy ngươi sẽ để ta dễ dàng rời đi sao?”

Lão già ngay lập tức đưa tay về phía xa sau đó nói: “Nếu ngươi…” Lão già đang muốn nói gì đó thì sực nhớ cái gì đó. Ánh mắt nhìn lên trên bộ trang phục rách nát của Bạch Thanh Ngọc. Bộ trang phục này dính đầy bụi bẩn và rách tả tơi tuy nhiên lão già vẫn nhìn ra được. Hắn mở miệng nói: “Ngươi là người của học viện Già Nam?”

Trong lúc này thì không ngờ Ảnh Tử lại nhanh chóng mở miệng nói: “Tam gia gia, mau… mau cứu con!”

“Im miệng!” Từ Bạch Thanh Ngọc phát ra một tiếng quát lạnh. Bàn tay hắn dí thanh kiếm vào yết hầu của Ảnh Tử. Từ trên cổ của Ảnh Tử rạch ra một vạch nhỏ, máu từ đó chảy ra dòng dòng. Nhất thời Ảnh Tử nuốt một cái nước bót đầu ngẩng lên ánh mắt cố nhìn xuống phía dưới.

Vậy mà khác với việc đáp lại Bạch Thanh Ngọc, Tam trưởng lão của Ma Viêm cốc lại ngoảnh ngang ngoảnh dọc mở miệng hướng về phía Bạch Thanh Ngọc hỏi: “Ngươi tự mình đến đây còn là dẫn theo các trưởng lão khác của học viện Già Nam!?”

“Sao hả, thế nào sợ sao?” Trên khuôn mặt Bạch Thanh Ngọc xuất hiện một nụ cười ngạo nghễ và tự tin. Hắn mở miệng đáp lại: “Lần này ta được mấy trưởng lão phái ra ngoài để thu thập chút thông tin. Hiện giờ ta đi ra ngoài lâu như vậy hiển nhiên các trưởng lão cũng lo lắng. Nếu như ta đoán không sai hẳn là họ đã phải đi tìm ta rồi mới phải. Thực lực của ngươi hẳn là đấu hoàng đi như vậy có khả năng hay không chịu sự vây công của mấy vị trưởng lão của học viện Già Nam đây?”

Nhất thời con mắt Tam trưởng lão Ma Viêm cốc liên tục co quắp lại. Hiện giờ trong lòng hắn suy ngẫm: “Hiện giờ Hắc Hoàng tông đã thu lưu Ma Viêm cốc. Giờ Ma Viêm cốc đã trở thành thế lực phụ thuộc dưới trướng Hắc Hoàng tông. Lão đại Phương Ngôn đã chết hiện giờ lão tứ lên cầm đầu trở thành đại trưởng lão. Tầng dưới thì ai làm lão đại đối với họ không quan trọng chỉ cần ai cho họ nhiều lợi ích là được. Hiện giờ Ma Viêm cốc chỉ còn ba vị trưởng lão. Nếu như ta có thể trang thủ được chút lợi ích sau đó báo cáo với Hắc Hoàng tông như vậy thì… Hoặc là giả sử ta đem vụ việc kia đổ cho Hắc Hoàng tông… Cái này cũng không được bởi vì trong đầu của ta đã trồng ấn ký!”

Trong đầu Tam trưởng lão có rất nhiều suy nghĩ thoáng qua. Vẻ mặt hắn âm trầm nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ đến yêu dị đang đứng ở phía dưới. Hai mắt lão già híp lại nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc, hắn mở miệng nói: “Vị thanh niên này không biết các vị viện trưởng của học viện Già Nam là những ai?”

Hai vai của Bạch Thanh Ngọc hơi nhún nhún, trên mặt hắn cực kỳ bình thản mở miệng nói: “Có Hỏa lão đầu của hệ luyện dược, có phó viện trưởng Hổ Kiền của ngoại viện, có trưởng lão Tô Thiên… Ngoài ra hai vị trưởng lão Thiên Mộc và Bách Liệt cũng đi cùng! Lần này cách hành xử của Ma Viêm cốc hiển nhiên đã chọc giận học viện Già Nam của chúng ta!”

Nghe được lời này thì tam trưởng lão giật mình một cái. Hắn thực sự nhớ đến học viên Già Nam có đi ra ngoài vài người. Thường thường học viện Già Nam trước khi thi tuyển tiến vào nội viện đều sẽ tiến hành lịch lãm. Lần này số lượng ra ngoài khá đông. Không biết lão Tứ lấy thông tin được từ đấu dùng người phục kích bắt gọn số lượng học viện Già Nam.

Mặc dù là như vậy nhưng trong lúc này thì tình thế Ma Viêm cốc phi thường không ổn định. Tông chủ Ma Viêm cốc là Địa Ma lão quỷ đã bị thương nặng cần bế thương. Thế nên mới để cho Hắc Hoàng tông thừa dịp mà vào. Hiện giờ ngoại trừ đại trưởng lão Phương Ngôn đã tự tử đi theo Địa Ma Lão Quỷ thì ba vị trưởng lão còn lại đều đầu nhập Hắc Hoàng tông.

Thời kỳ hiện nay do Hắc Hoàng tông đang phân phối người đến tiếp quản Ma Viêm cốc. Tông chủ Hắc Hoàng tông là Mạc Thiên Hành cũng rất dễ nói chuyện tha mạng cho ba người nhưng phải để hắn trồng ấn ký lên người. Hiển nhiên cả ba người đều chịu khuất phục trở thành người của Hắc Hoàng tông. Hiện giờ thế lực Hắc Hoàng tông trở nên lớn mạnh so ra cũng chỉ thua kém người của Thiên Xà phủ mà thôi.

Hiện giờ trong cốc có chút rối ren thế nên xử lý đám người học viện Già Nam kia cũng phải tạm hoãn lại. Hiện nay đám người học viện Già Nam lại tìm đến như vậy Ma Viêm cốc lại vướng vào một trận rắc rối mới.

Theo lý mà nói thì việc tứ trưởng lão Ma Viêm cốc bắt đám người học viện Già Nam lần này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Bởi vì số lượng học viên bị Ma Viêm cốc bắt lần này lớn hơn so với trước kia rất nhiêu nên hiển nhiên đã chọc giận học viện Già Nam. Ánh mắt tam trưởng lão Ma Viêm cốc co rụt lại, hắn không nghĩ đến sự việc lại trở nên nghiêm trọng như vậy.

Người thanh niên tuấn tú với mái tóc màu bạch kim kia lại mỉm cười bình tĩnh đồng thời giọng điệu có vài phần cao ngạo nói: “Chỉ cần các vị thả ra đám người học viên cùng đạo sư của học viện Già Nam như vậy chuyện này chúng ta sẽ bỏ qua thế nào?”

Nhất thời con ngươi tam trưởng lão Ma Viêm cốc nhìn chăm chú về phía người thanh niên này. Ngay sau đó trên mặt của hắn xuất hiện một nụ cười. Hắn mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ, nãy giờ ngươi đang tung hỏa mù với lão phu đi! Có lẽ không có một trưởng lão học viện Già Nam này tới đây đi!” Ánh mắt tam trưởng lão chăm chú quan sát biểu hiện của Bạch Thanh Ngọc.

Khuôn mặt Bạch Thanh Ngọc hơi co rút một cái. Cái này chỉ trong tích tắc nhưng đã bị lão già gọi là Tam trưởng lão của Ma Viêm cốc bắt được. Bạch Thanh Ngọc bình thản nói: “Nếu tam trưởng lão Ma Viêm cốc nghĩ như thế ta cũng không có gì để nói! Có lẽ lần này các vị trưởng lão của học viện Già Nam sẽ phải cường công vào Ma Viêm cốc thôi!”

“Hừ…” Từ miệng tam trưởng lão xuất hiện sự hừ lạnh. Ánh mắt hăn trở nên lạnh lẽo nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc. Lão già nhìn ra được số tuổi của Bạch Thanh Ngọc không lớn. Chưa đến hai mươi tuổi đã đạt đến đại đấu sư thất tinh. Tài năng này sợ rằng ở học viện Già Nam cũng là số một số hai. Lão già cũng có chút tò mò tại sao ba người đệ tử khác là đấu linh lại có thể thua được trong tay người thanh niên này.

Thường thường chỉ có những thiên tài mới có thể khiêu chiến vượt cấp có lẽ chỉ hơn vài cấp mà thôi nhưng rõ ràng thực lực chênh lệch đến một giai. Hơn nữa còn là một đấu ba. Dù bất cứ như thế nào nữa, dù là dùng vũ khí, đan dược, hoặc lá bài tẩy nào thì cũng phải công nhận rằng thanh niên này có khả năng khiêu chiến vượt một giai đồng thời lấy một đấu ba.

Thoạt nhìn thì thanh niên này cũng rất tuấn tú, mặc dù trên mặt nhem nhuốc nhưng cũng không thể xóa được đi sự tuấn mỹ của người nam nhân này. Lão già nhớ đến nhị trưởng lão Ma Viêm cốc có sở thích đặc biệt. Bắt được tiểu tử này có lẽ cũng thu được một số thông tin về học viện Già Nam. Ngoài ra tên này là thiên tài mà thiên tài thì cách tốt nhất là bóp chết từ trong trứng nước. Nếu là như vậy…

Thân thể hắn bốc ra một ngọn lửa màu xanh. Một bộ giáp bằng đấu khí nhanh chóng tụ lại ghép lên thân thể của lão già. Dường như lão già muốn ra tay với Bạch Thanh Ngọc. Ngay lập tức Bạch Thanh Ngọc quát lạnh một tiếng: “Mau dừng lại!” Hắn kéo đầu Ảnh Tử hướng về phía trước, trực tiếp dùng mạng của Ảnh Tử làm uy hiếp.

“Cứu, cứu… con… tam gia gia…” Trên mặt Ảnh Tử xuất hiện vẻ cầu khẩn.

“Hừ…” Từ miệng lão già phát ra tiếng hừ lạnh một tiếng. Hắn mở miệng nói: “Tiểu tử, thiếu cho ta chơi đùa! Ngoan ngoãn đi theo lão phu có lẽ lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng!”

“Ngươi…” Bạch Thanh Ngọc hít một hơi khí lạnh sau đó mở miệng nói: “Ngươi không sợ ta giết hắn. Ngươi phải biết hắn chính là ngoại tôn của nhị trưởng lão Ma Viêm cốc. Nếu ngươi để hắn chết thì phải ăn nói thế nào với nhị trưởng lão Ma Viêm cốc đây?”

“Hahaha…” Từ miệng của lão già phát ra một tiếng cười lớn. Ánh mắt lão già nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc tràn ngập khinh bỉ, nói đúng hơn là đối với Bạch Thanh Ngọc là coi thường là không thèm để mắt. Hắn chu cái miệng của mình lên sau đó hỏi Bạch Thanh Ngọc: “Ngươi nói lão phu giết tên tiểu tử này sao lão phu không nhớ gì nhỉ? Lão phu chỉ nhớ được rằng mình tới nơi này thì đã phát hiện ra được ngươi giết chết ba người họ. Lão phu cố gắng ngăn chặn nhưng đã không kịp. Bởi vậy lão phu chỉ có thể bắt ngươi cầm trở về giao cho nhị trưởng lão mà thôi!”

Nghe được lời này thì Ảnh Tử mở to tròn mắt nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc. Khóe miệng Bạch Thanh Ngọc liên tục giật giật. Hắn không nghĩ được đến người này lại vô sỉ như vậy. Cây đoản kiếm lướt qua cổ họng của Ảnh Tử. Từ trên cổ của hắn xuất hiện bắn ra một tia máu dài. Ngay lập tức Ảnh Tử dùng tay ôm lấy cổ của mình, ánh mắt nhìn trừng trừng về phía lão già. Hắn chết mà không nhắm mắt.

Đôi mắt lão già nhìn về phía thân mình Ảnh Tử từ từ đổ sụp xuống. Từ cổ của hắn thông qua những kẽ tay máu trào ra sối xả. Con ngươi Ảnh Tử mở lớn trợn tròn nhìn về phía lão già. Lão già không thèm để ý ngước mắt nhìn về phía thân thể dính máu của Bạch Thanh Ngọc thì lão già mở một nụ cười gật đầu nói: “Xử lý không tệ chút nào! Lão phu không nghĩ được rằng ngươi sẽ xử lý quả quyết như vậy!”

Bàn tay Bạch Thanh Ngọc đưa lên lau mặt của mình. Ánh mắt đầy âm trầm nhìn về phia lão già mở miệng nói: “Hắn vốn đã không có giá trị uy hiếp vậy ta chẳng có lý do gì phải giữ lại hắn cả. Nếu như vậy ta không ngại đưa tiễn hắn một quãng đường ngày sau tránh cho gặp phải đại địch. Ai dắm chắc hắn có ngày sau trò tàn lại cháy hay không!”

“Khặc, khăc…” Lão già nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc tán thưởng nói: “Không tệ chút nào! Ngươi quả thực có xử lý cực kỳ quả quyết nhưng ngươi vẫn quên một điều hôm nay ngươi rất khó thoát. Bởi vì lão phu hôm nay tuyệt đối sẽ phải bắt ngươi lại sẽ không để ngươi có cơ hội chạy trốn. Trước thực lực tuyệt đối mọi kế sách đều như tờ giấy mỏng!” Con ngươi lão già khóa chặt lại thân ảnh của Bạch Thanh Ngọc.

Hai hàm răng Bạch Thanh Ngọc cắn lại, hắn mở miệng nói: “Ngươi sẽ giết ta sao?”

Đầu tam trưởng lão Ma Viêm cốc lắc lắc, hắn lạnh nhạt đáp lại Bạch Thanh Ngọc nói: “Không, không… Lão phu sẽ không giết chết ngươi. Lão phu sẽ bắt lấy ngươi đem cho lão Nhị đến lúc đó lão Nhị chắc chắn sẽ vui vẻ nhận lấy món quà mà lão phu đưa cho. Dù sao thì ngoại tôn của hắn là do ngươi giết kia mà!”

Nghe thấy thế hai hàm răng của Bạch Thanh Ngọc cắn lại, hắn dường như suy nghĩ cái gì đó sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được, ta sẽ đi theo ngươi!” Hy vọng ngươi giữ lời hứa của mình.”

“A” Thấy được Bạch Thanh Ngọc dễ dàng đáp ứng trở thành tù binh của mình thì khuôn mặt lão già tam trưởng lão của Ma Viêm cốc dại ra. Ánh mắt nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc tràn ngập kinh ngạc. Trên khuôn mặt hắn dường như đang viết mấy chữ ngạc nhiên. Hắn ngay lập tức mở miệng hỏi: “Ngươi… ngươi thế nào lại dễ dàng đáp ứng trở thành tù binh của ta?”

“Hà…” Từ miệng của Bạch Thanh Ngọc phát ra một tiếng khe khẽ thở dài. Con ngươi nhìn chăm chú về phía lão già Tam trưởng lão kia mà lạnh nhạt đáp lại: “Nếu ta chống lại ngươi có thực lực này hay sao?”

Đôi lông mày già nua xen lần đen và trắng của tam trưởng lão Ma Viêm cốc hơi cau lại. Hắn mở miệng đáp lại: “Không sai đúng là không có cách nào! Lão phu xem tuổi ngươi không lớn đi. Tuổi ngươi như vậy mà đã đạt đến đại đấu sư thất tinh xem ra cũng là thiên tài đi. Ta không hiểu tại sao đám lão già học viện Già Nam lại để ngươi tới nơi này! Còn nữa ngươi mới là đại đấu sư thất tinh, ngươi làm sao có thể thắng ba người Ảnh Tử đây?”

“Dường như ngươi có rất nhiều câu hỏi?” Con ngươi của Bạch Thanh Ngọc chăm chú nhìn về phía lão già. Hắn chỉ lẳng lặng lên tiếng nói: “Lần này là ta tự mình rời học viện Già Nam với thực lực của ta có thể đủ tìm được một số thông tin. Tại trong đám người Ma Viêm cốc có người ta muốn cứu về nên mới mạo hiểm. Tu vi của ta thực ra cũng là một đấu linh chẳng qua phục dụng đan dược để che dấu đi tu vi mà thôi!”

“A, là như vậy?” Trên khuôn mặt già nua của tam trưởng lão Ma Viêm cốc xuất hiện vẻ kinh ngạc. Sau đó nhớ đến cái gì đó, lão già nhìn lên từ trên xuống dưới từ dưới lên trên người của Bạch Thanh Ngọc mở miệng hỏi: “Ngươi là một luyện dược sư?”

Hai mắt Bạch Thanh Ngọc nheo lại, hắn nhớ đến cái gì đó thì hơi suy nghĩ một chút. Bất chợt trong đầu hắn lóe lên một cái ý định. Hắn mỉm cười nói: “Đúng vậy ta là một luyện dược sư tử phẩm sơ cấp!”

“Cái gì?” Con mắt lão già tam trưởng lão của Ma Viêm cốc xuất hiện sự kinh ngạc. Con mắt hắn mở lớn nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc tò mò hỏi: “Ngươi… ngươi nói ngươi là luyện dược sư tứ phẩm!”

Trong lời nói từ miệng lão già tam trưởng lão của Ma Viêm cốc rõ ràng không tin. Tuy nhiên Bạch Thanh Ngọc lại có thể khẳng định một lời: “Không sai! Ta đúng là luyện dược sư tứ phẩm!”

“Ngươi…” Lão già nghe thấy vậy thì từ kinh ngạc biến thành ngốc trệ sau đó lão mới mở miệng hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Ta?” Nghe được lời này thì Bạch Thanh Ngọc đáp lại: “Hơn mười bảy tuổi đi còn khoảng năm tháng nữ ta sẽ đạt đến mười tám tuổi!”

“Ngươi, ngươi không nói dối! Ngươi thực sự là luyện dược sư tứ phẩm sơ cấp mới mười bảy tuổi?” Ánh mắt của lão già tam trưởng lão Ma Viêm cốc tràn ngập sao nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc. Tuy nhiên trong lời nói của lão già hiển nhiên không tin được lời nói của Bạch Thanh Ngọc rồi.

Ánh mắt Bạch Thanh Ngọc tràn ngập tin tưởng đáp lại lời của tam trưởng lão Ma Viêm cốc: “Ta không có lý do lừa ngươi. Đứng trước một đấu hoàng ta không có dám vọng đồ nói dối. Có lẽ ngươi nghĩ ta dùng lý do này bảo mạng nhưng ngươi chỉ cần để ta luyện dược một lần sẽ không phải rõ hay sao?”

“Tốt, tốt…” Nghe được lời này thì lão già mỉm cười nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc. Trong lòng lão cực kỳ mừng rỡ thầm nghĩ: “Lần này ta bắt được bảo rồi! Hắn mới có hơn mười bảy tuổi đã đạt đến luyện dược sư tứ phẩm sơ cấp vậy sau này thành tựu của hắn sợ so với Hàn Phong còn đáng sợ hơn. Nếu như sau này hắn trở thành luyện dược sư bát phẩm đây?” Thân mình lão già hơi run lên, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc, trong con người tràn ngập lửa nóng.

Tuy nhiên lão già này cũng cực kỳ tỉnh tảo mở miệng hỏi: “Đạo sư của ngươi là ai?”

Hai vai Bạch Thanh Ngọc nhún nhún, hắn lãnh đạm nói: “Ta không có đạo sư! Sau khi vào học viện Già Nam thì Hỏa lão đầu thấy được linh hồn của ta chính là biến dị so với người bình thường phi phàm mạnh mẽ thế nên lão muốn thu ta làm đồ đệ. Ta còn chưa có đáp ứng lão!” Nghe được lời này thì Bạch Thanh Ngọc nói lời thật lòng. Bạch Thanh Ngọc biết được lão già này nghi kỵ thế lực sau lưng mình muốn giết mình diệt khẩu. Tuy nhiên sự thật là Hỏa lão đầu mấy ngày trước muốn để hắn trở thành đồ đệ đích truyền của mình cũng không hề là lời nói dối.

“ngươi…” Đôi môi tái nhợt của tam trưởng lão hơi mím lại sau đó cái miệng chu ra, ánh mắt chăm chú quan sát biểu hiện của Bạch Thanh Ngọc: “Lời ngươi nói là sự thật?”

“Ta không cần thiết phải nói dối dù sao ta cũng ở trong tay ngươi rồi!” Bạch Thanh Ngọc nhìn về phía lão già kia bình thản đáp lại.

Trong con ngươi lão già ngưng trọng nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc. Trong lòng lão thầm tính toán. Nếu như vừa rồi Bạch Thanh Ngọc biểu hiện ra chỉ là bình thường có lẽ lão sẽ đem đấu khí Bạch Thanh Ngọc hủy sau đó giao cho nhị trưởng lão của Ma Viêm cốc. Tuy nhiên hiện giờ Bạch Thanh Ngọc biểu hiện ra thiên phú luyện dược cực cao. Nếu như sau lưng hắn có lão sư thì lão già nhất định sẽ giết người diệt khẩu tuy nhiên tình trạng này thì lão không thể làm như vậy.

Sau khi suy nghĩ kỹ thì lão quyết định đánh cuộc một phen. Nếu như bắt được Bạch Thanh Ngọc sau đó đem hắn trở về dâng cho Hắc Hoàng tông để Hắc Hoàng tông bồi dưỡng hắn đồng thời trồng ấn ký vào cơ thể hắn như vậy chẳng phải lần này hắn lập công lớn. Đôi mắt tam trưởng lão chăm chú nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc. Lão già lẳng lặng lên tiếng nói: “Được rồi, ngươi không muốn chống cự! Lão phu sẽ đem đấu khí của ngươi tạm thời phong tỏa. Sau khi ngươi tiến vào tổng đà Ma Viêm cốc thì lão phu sẽ đem đấu khí của ngươi cởi bỏ!”

Lão biết rằng khó mà nói để cho Bạch Thanh Ngọc đầu phục Ma Viêm cốc nói đúng hơn là Hắc Hoàng tông. Lão đành phải để việc này cho tông chủ Ma Viêm cốc. Chí ít thì lần này lão cũng lập được một cái công lao to lớn.

Đầu Bạch Thanh Ngọc nhẹ nhàng gật xuống nói: “Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.