Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 95: Chương 95: Cuộc chiến tranh đoạt nhân tài




Hắn nâng tay phải lên thì thấy là linh hạc truyền thư tới từ cục trưởng cục cảnh sát của khu.

“Cục trưởng Lý!”

Triệu Thụ Đức như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng bảo:

“Ông gọi đến đúng lúc quá, giờ đang có rất nhiều thương binh tụ tập trước cửa trường cấp ba Xích Tiêu, ông nhanh làm cách gì giúp tôi với!”

Trong vầng sáng, cục trưởng Lý xuất hiện cùng với một cặp kính râm, gương mặt lạnh lùng và nghiêm nghị như sắt đá, ông nói một cách hờ hững:

“Hiệu trưởng Triệu, tôi gọi để báo cho ông biết, ba ngày này Hội Thương binh sẽ tiến hành một cuộc diễu hành lớn trước cửa quý trường, nhằm kỷ niệm 153 năm chiến thắng cuộc phản kích cao điểm 9907. Đó là một trận chiến vô cùng gian khổ mà quân ta đã vượt qua, toàn bộ chiến sĩ của hai tiểu đội trực thuộc quân đội Liên Bang đã chiến đấu vô cùng anh dũng, để thành công đẩy lùi được bốn lần tiến công của bảy con yêu thú chỉ trong một buổi chiều!”

“Cảnh sát đã duyệt đơn xin diễu hành mừng chiến thắng này. Vậy nên đây là một cuộc diễu hành hợp pháp, được pháp luật bảo vệ!”

“Đương nhiên nếu bọn họ ồn ào thái quá gây ảnh hưởng đến dân chúng, hoặc xả rác bừa bãi, giẫm đạp cây cối công cộng, hay thậm chí nhảy vào trong khuôn viên trường gây ra bất cứ tổn hại gì, nhà trường cứ báo cho bên cảnh sát, chắc chắn chúng tôi sẽ xử lý nghiêm minh, sẽ không nhẹ tay chỉ vì họ là thương bệnh binh.”

Triệu Thụ Đức không nói nổi thêm lời nào. Hắn quay đầu lại, nhìn qua cửa sổ.

Không ồn ào, không rác rưởi, không có gì hết. Mấy nghìn cựu chiến binh với thương tật cũ trên người chỉ lặng yên đứng ngoài đó, tựa như một mảng đại dương tĩnh lặng.

Lặng im đôi lúc cũng là một loại âm thanh, một loại âm thanh còn chấn động hơn cả những tiếng gầm gào to lớn nhất.

Triệu Đức Thụ há miệng, thở dốc, nhưng chẳng nói nên lời. Dù muốn cảnh sát can dự vào thì cũng phải có lý do, chứ bây giờ người ta không đánh không chửi, chỉ im lặng đứng ngoài kia nhìn vào, tuyệt đối không phạm pháp!

Hắn hoàn toàn nhụt chí, cất giọng đầy chán chường: “Cục trưởng Lý, chuyện lần này là lỗi của trường Xích Tiêu, mong ông chỉ cho chúng tôi cách giải quyết!”

Cục trưởng Lý thở dài: “Đứng từ góc độ bạn bè, tôi đề nghị... Lúc trước ai kiến nghị bắt Lý Diệu nghỉ học thì giờ để người đó đứng ra giải thích rõ ràng với bên hiệp hội, thế là sẽ ổn thỏa cả thôi!”

“Ổn thỏa được mới là lạ!”

Triệu Thụ Đức nghĩ thầm, nếu giao hai cha con Hách Liên ra thật, thì chừng ấy cựu chiến binh thương tật chẳng cần chấm mắm cũng ăn tươi nuốt sống được cả hai người, nuốt luôn chẳng cần nhả xương ấy chứ.

“Thôi, tôi cũng nói đến thế rồi, ông tự giải quyết cho tốt đi, tôi phải tan làm đây!”

Cục trưởng Lý từ từ đứng dậy, thong thả tháo cúc, cởi chiếc áo cảnh sát màu lam khỏi người, đoạn lại mở một chiếc cặp da cũ phủ đầy bụi ra.

“Cục trưởng Lý, ông...”

Triệu Thụ Đức ngơ ngác nhìn vị cục trưởng khoác lên người bộ quân trang màu đen.

Rồi, ông tháo cặp kính râm xuống, để lộ đôi tròng mắt giả linh giới (*) đang lập lòe tỏa ra ánh sáng đỏ.

Ông gằn giọng, nói từng từ:

“Đáng lẽ tôi nên nói cho ông biết, đôi mắt này của tôi đã bỏ lại nơi Yêu thú hoang nguyên nhỉ? Tôi cũng là một thành viên của Hội Thương binh. Giờ tan tầm rồi, tôi muốn đi tham gia cuộc diễu hành mừng chiến thắng. Tạm biệt!”

“Rầm!”

Màn hình tối sầm, cục trưởng Lý đã ngắt liên lạc.

Trong bóng tối, cơ mặt Triệu Thụ Đức co giật liên tục, môi run run hồi lâu, lại chẳng thể nói nổi nên lời.

Ngoài cửa sổ, không gian hoàn toàn tĩnh lặng. Những cựu chiến binh thương tật như hòa làm một với bóng đêm, hóa thành một cự thú đen tuyền, hoàn toàn cắn nuốt linh hồn Triệu Thụ Đức.

“Tít tít tít!” Tinh não mini lại rung lên.

Triệu Thụ Đức thất hồn lạc phách, vốn không muốn nghe nhưng bên kia lại vô cùng ngoan cố, bắt tinh não kêu mãi chẳng ngừng.

Triệu Thụ Đức chửi thề một câu, đoạn cúi đầu nhìn, sau đó tức thì rùng mình.

Hắn nhảy dựng lên, đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng rồi khóa trái cửa lại, sau đó mới cung kính nghe máy, cúi đầu khom lưng chào hỏi:

“Chu trưởng lão khỏe không ạ?”

Chu Ẩn trông cứ như già thêm chục tuổi chỉ trong một thời gian ngắn, lão âm trầm nhìn chằm chằm Triệu Thụ Đức hồi lâu, mới từ tốn cất lời:

“Ta không khỏe lắm. Chỉ trong vẻn vẹn có một tiếng, giá cổ phiếu của Xích Tiêu đã giảm hơn bốn điểm, hơn nữa vẫn còn chưa có dấu hiệu dừng. Ngươi có biết thế nghĩa là bao nhiêu tiền đang bay mất không?”

Triệu Thụ Đức run như cầy sấy.

Biểu cảm của Chu Ẩn vẫn không thay đổi, tiếp tục nói:

“Còn nữa, hôm qua ta mới đề cử cho phu nhân của một vị tán tu Kim Đan kỳ mua hai mươi vạn cổ phiếu của Xích Tiêu phái. Tán tu này rất có thế lực ở khu vực Đông Bắc. Ta đã liên lạc với hắn hơn hai năm, vốn có thể thuyết phục hắn đầu tư lớn vào Xích Tiêu phái, thậm chí trở thành khách khanh trưởng lão của phái, giúp Xích Tiêu phái mở rộng thế lực tại khu vực này. Bây giờ hắn nói với ta rằng hắn phải xem xét lại kế hoạch đầu tư... Ngươi nói xem, tâm trạng ta có vui vẻ được không?”

Mặt mày Triệu Thụ Đức lập tức trắng bệch, chỉ ước có thể ngất ngay ra đây.

Hắn càng lúc càng giận, nghiến răng nghiến lợi bảo:

“Chu trưởng lão, nói tới nói lui đều tại thằng ôn con Lý Diệu kia mà ra cả. Nó gây ra phiền toái lớn như vậy cho Xích Tiêu phái, nhất định phải giết nó!”

“Được, ngươi làm đi.” Chu Ẩn lạnh lùng đáp.

“Tôi? Chu trưởng lão, ngài biết mà, tôi chỉ là một giáo viên, chứ nào phải tu chân giả loại hình chiến đấu...” Triệu Thụ Đức sững sờ, lắp bắp.

“Hừ, ngươi vốn chỉ là một giáo viên cơ à. Vừa rồi nghe ngươi phát ngôn đằng đằng sát khí như thế, ta còn tưởng ngươi là đại ca của băng đảng nào chứ... Triệu Thụ Đức, ngươi có não không hả?”

Chu Ẩn trợn mắt, quát ầm lên:

“Ngươi nghĩ ngươi là ai, là cổ tu bốn vạn năm trước chắc! Động tí là đòi xử lý thằng này thằng kia, ngươi không biết ở Liên Bang phải sống và làm việc theo pháp luật à? Ngươi không biết tu chân giả phạm tội thì bị xử nặng hơn người thường một bậc hả? Ngươi không biết giờ đang có vô số người nhìn chằm chằm vào Xích Tiêu phái sao? Ngươi không biết trong tám đại trưởng lão của Xích Tiêu phái, bảy kẻ còn lại kia đều đang chờ để cười vào mặt ta sao? Nếu Lý Diệu bị làm sao thì chả cần cảnh sát, mà đến con lợn cũng sẽ biết là do chúng ta làm! Có phải ngươi định chơi chết ta, chơi chết Xích Tiêu phái không?”

Triệu Thụ Đức bị lão ta mắng đến hồn phi phách tán, chẳng dám ho he thêm câu nào.

Chu Ẩn càng nói càng bực, ngón tay hận không thể chọc xuyên qua màn hình, đâm thẳng vào chóp mũi họ Triệu:

“Dùng não mà nghĩ đi, Xích Tiêu phái chúng ta là danh môn chính phái, luôn tuân thủ pháp luật, có bị dây vào phốt như này thì cũng vẫn còn cách cứu vãn. Chứ giờ nếu dính vào án giết người, lại còn là giết một thành viên của Hội thương binh thì chỉ có nước khóc tiếng Mán! Giết người giết người, nếu ngươi thích giết người thế sao không nhập quách ma đạo, làm tu ma giả đi? Nói cho mà biết, nếu giết người không phạm pháp thì lão tông chủ đã sớm đánh chết ta, mà ta cũng đã sớm đánh thằng óc lợn nhà ngươi chết thành tám mảnh rồi!”

“Tôi... tôi...” Mặt mày Triệu Thụ Đức nom như đưa đám, chẳng biết nên làm sao.

Ánh nhìn của Chu Ẩn sắc như dao, chằm chằm vào hắn đầy hung bạo.

Ánh mắt ấy như có thể xuyên qua không gian, khoét hai cái lỗ trên ngực Triệu Thụ Đức.

Trừng mắt nhìn khoảng chừng hơn một phút, Chu Ẩn mới nghiến răng nghiến lợi bảo:

“Được rồi, giờ nói mấy câu đấy cũng chẳng ích gì. Gây ra họa lớn như vậy, chung quy lại cũng phải có ai đó ra gánh tội. Ngươi nói xem, kẻ phải gánh là ai? Ngươi, ta, hay là Hách Liên Bá?”

Triệu Thụ Đức lặng đi giây lát, rồi vội đáp:

“Chu trưởng lão, thật ra tôi không rõ lắm về chuyện lần này. Mọi sự đều do Hách Liên Bá đứng sau lưng tôi điều khiển cả. Ngài cũng biết mà, Hách Liên gia rất có quyền có thế ở Phù Qua thành. Dù chỉ là đồng nghiệp với nhau thì vẫn có nhiều người nể nang nên chịu theo ý hắn. Với hắn mà nói, thì vòng qua tôi làm ít chuyện xấu cũng dễ thôi. Còn Chu trưởng lão ngài bận trăm công nghìn việc, có đôi lúc bị hắn giấu diếm vài việc cũng là điều dễ hiểu.”

Nét mặt Chu Ẩn cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn chút, lão gật đầu:

“Ừ, nói thế còn nghe được, mấy chi tiết nhỏ còn lại ngươi tự thu xếp cho tốt, lát nữa ta còn phải đi trình bày với tông chủ, ngươi suy xét cho chu đáo vào! Đúng rồi... Tháng sau lão Đinh ở trường tiểu học số 7 của Xích Tiêu phái sẽ nghỉ hưu, chờ ông ấy nghỉ thì ngươi đến, làm hiệu trưởng trường tiểu học đó!”

“Hả?”

“Sao, không muốn à, thế đến trường mầm non vậy, trường mầm non số 9 đang thiếu một hiệu phó, đi không?”

“Không không không, tôi chọn trường tiểu học số bảy, tiểu học số 7 tốt lắm!”

Triệu Thụ Đức sợ tới tái xám cả mặt mũi, lắp ba lắp bắp, nhưng đến khi nhìn lại màn hình thì thấy Chu Ẩn đã ngắt máy từ bao giờ.

Hắn ngây ra hồi lâu, biểu cảm thay đổi mấy bận, rồi chợt giậm mạnh xuống đất, đạp vỡ bảy tám miếng gạch.

“Hách Liên Bá, Hách Liên Liệt... Hai bố con nhà mày chết cả đi!”

...

Hơn phân nửa Phù Qua thành bị rúng động bởi cuộc diễu hành mừng chiến thắng. Chỉ riêng ngọn nguồn của mọi cớ sự - Lý Diệu, kẻ đang ở giữa trung tâm cơn lốc xoáy thì chẳng hay biết gì.

Ở khoảng đất trống ngoài tiểu khu thuê phòng giá rẻ Triều Dương tân thôn, hắn bị người vây vòng trong vòng ngoài, tạo thành một “lốc xoáy người”.

Đám người này không phải chỉ mỗi phóng viên và nhân viên nhà nước, mà còn có rất nhiều nhân viên tuyển sinh của Cửu Đại.

Thành Phù Qua là một thành thị tu luyện trọng điểm của Liên Bang, vậy nên hàng năm vào đợt thi cử, Cửu Đại sẽ phái rất nhiều nhân viên tuyển sinh đến đây.

Những năm trước, công việc của mấy người này đều khá nhẹ nhàng, bởi hầu hết các hạt giống tốt có tiềm lực đều được tìm thấy ở “cuộc thi khiêu chiến cực hạn” cả rồi. Rất nhiều người được tìm thấy đó đã ký hợp đồng với Cửu Đại luôn, để sau này bọn họ chỉ cần thi vào trường cao đẳng là có thể thực hiện hợp đồng.

Năm nay lại xảy ra kì tích xưa giờ chưa từng có, Lý Diệu, tuyển thủ bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa này chẳng biết từ đâu xông ra, vèo một cái leo thẳng lên vị trí thủ khoa đầu vào của Phù Qua thành trong kì thi đại học.

Lý Diệu vẫn đang tự do, chưa chọn bất kì trường đại học nào!

Thế là tất cả các nhân viên tuyển sinh đều phát cuồng lên, vừa vội vã báo về cho trường mình, vừa cuống cuồng lao thẳng đến trường trung học dành cho con em thợ mỏ, vây cứng lấy Lý Diệu.

Cũng phải thôi, năm 40000 thời đại tu chân, thứ gì quý nhất? Thiên tài tu luyện!

“Lý Diệu, xin em hãy chọn trường đại học Tinh Vân chúng tôi. Tôi mang đơn phê chuẩn của nhà trường đến đây rồi, học phí và phụ phí của em sẽ được miễn toàn bộ!”

“Lý Diệu à, trường tôi không chỉ miễn toàn bộ học phí mà còn cho thêm một khoản học bổng lớn nữa!”

“Lý Diệu, em thử suy xét về trường đại học quân sự số một Liên Bang đi. Chỉ cần em nhập học là sẽ lập tức trở thành một quân nhân, sau khi tốt nghiệp sẽ gia nhập quân đội ngay, và quân hàm lúc đó ít nhất cũng là thiếu tá!”

Nhìn đám đông các nhân viên tuyển sinh như lang như hổ, nom như muốn ăn thịt mình, Lý Diệu nổi hết da gà da vịt, vội vàng nói:

“Xin lỗi các thầy, điều kiện ưu đãi của mọi người đều rất tốt, nhưng em còn cần suy nghĩ kỹ thêm chút. Có thể cho em vài ngày để về nhà suy nghĩ thêm không ạ?”

“Đương nhiên không được!” Cả đám người lắc đầu như trống bỏi.

Đùa nhau chắc, bọn họ đây toàn dân trong nghề có kinh nghiệm già dặn cả rồi, ai có chiêu trò bẩn thỉu gì đều biết hết.

Giờ mà thả Lý Diệu về nhà, chẳng đến nửa đêm sẽ có người đột nhập vào lén thương lượng, nói không chừng còn có cả thể loại dùng mỹ nhân kế hay mấy trò tương tự.

Lý Diệu đương thời thanh niên trai tráng thế này, nói không chừng sẽ bị ***** làm mù con mắt liền đồng ý luôn ấy chứ.

Nếu đã như vậy thì chẳng bằng mọi người đưa hết các ưu đãi của trường mình ra ngay tại đây, tranh giành một cách công bằng.

Lý Diệu há hốc mồm, gãi đầu gãi tai, luống cuống chẳng biết nên làm sao để dứt ra khỏi đám người này.

Đúng lúc này, một toa xe bay bám đầy bụi đất lao tới, cửa xe còn chưa mở, một luồng khí thế mạnh mẽ đã khiến toàn trường chấn động.

Có cao thủ đến rồi!

Cửa xe mở ra, một ông lão bận áo tím từ từ bay ra, mặt mày có vẻ ngại ngùng, hạ xuống trước mặt Lý Diệu.

Chính là chuyên gia luyện khí của đại học Thâm Hải, giảng viên Tạ Thính Huyền!

***

(*) Linh giới: Linh khí kết hợp cơ giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.