Ngôn luận tràn ngập tác phong đại tướng của Cao Dã khiến không ít học sinh, đặc biệt là nữ sinh khen ngợi.
Nhưng vài kẻ sợ rằng thiên hạ không loạn thì lại vô cùng thất vọng. Chúng chuyển tầm mắt rồi nhắm ngay vào Hách Liên Liệt.
“Hách Liên Liệt, nghe nói cậu và Lý Diệu là học sinh cùng trường. Hơn nữa, hai người còn có ân oán riêng. Vậy thì có thể kỹ càng kể cho chúng tôi nghe thử rốt cuộc là chuyện thế nào không?”
Phần lớn các thí sinh ở chỗ này đều đến từ Phù Qua thành và các thành trấn xung quanh nên cũng không hề kiêng nể Hách Liên Liệt, xem náo nhiệt không sợ to chuyện nên nói chuyện cũng không có chừng mực, kiểu nào kích thích càng nhiều thì nói kiểu ấy.
Trên mặt Hách Liên Liệt lúc xanh lúc trắng, hàm răng cắn sâu vào môi, hai tay nắm chặt lại, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ đến cực điểm!
Sau một lúc lâu im lặng hắn mới nở một nụ cười ngượng nghịu, nói miễn cưỡng:
“Lúc trước tôi và Lý Diệu có một chút hiểu lầm, nhưng đã giải quyết xong lâu rồi. Một tháng gần đây, Lý Diệu có tiến bộ cực nhanh, là kiêu hãnh của trường Xích Tiêu chúng tôi. Tôi cũng vô cùng khâm phục sự nỗ lực của hắn. Ân oán cá nhân gì đó đều là lời nói vô căn cứ! Thật xin lỗi, xin nhường đường một chút, tôi muốn đi vệ sinh.”
Không chờ mọi người hỏi tiếp, Hách Liên Liệt liền dùng sức đẩy các thí sinh ở trước mặt ra rồi gần như là chạy trối chết đến nhà vệ sinh.
“Oẹ!”
Trong buồng vệ sinh, cuối cùng Hách Liên Liệt cũng không chịu đựng nổi nữa, dạ dày sôi lên rồi bắt đầu nôn từng trận. Hắn nôn đến mức hoa mắt chóng mặt, ngay cả dịch dạ dày cũng nôn ra một chút cũng không còn.
“Lý Diệu!”
Hách Liên Liệt ngẩng đầu lên, bởi vì nôn quá lâu nên hai mắt đỏ bừng, cả người thoạt nhìn vừa tiều tụy vừa điên cuồng như một con ác quỷ dữ tợn.
“Lý Diệu! Đồ rác rưởi! Đồ hạ đẳng! Đừng để tao tìm được cơ hội, đừng để tao tìm thấy một chút cơ hội nào! Một khi có cơ hội thì tao sẽ không bỏ qua cho mày! Tuyệt đối sẽ sử dụng tất cả lợi thế để giết chết mày! Giết chết mày!”
Mười ngón tay của Hách Liên Liệt móc vào vách tường nhà vệ sinh, gồng sức cào vào, xé rách, như thể vách tường là bộ mặt tươi cười của Lý Diệu. Cái vách tường kim loại bị hắn móc thành mười lỗ sâu, mỗi một lỗ đều chảy ra máu tươi!
…
Lý Diệu bị Hách Liên Liệt nguyền rủa oán độc hiện đang thong dong thoải mái trốn trong một điểm tiếp viện ở nơi sâu thẳm trong Ma Giao đảo.
Hắn đang kiểm tra điểm tích lũy của mình thông qua cái quang màn của con tiểu cát.
Từ khi hắn kích nổ trung tâm chỉ huy của đội xanh thì hắn đã ngồi vững trên vị trí thứ nhất. Trừ khi Ma Giao đảo đột nhiên chìm nghỉm, nếu không thì tuyệt đối vị trí của hắn sẽ không bao giờ lung lay!
Nói thật ra, lúc trang bị thêm “cửa sau” vào pháp bảo, hắn không hề nghĩ sâu xa đến vậy. Hắn chỉ muốn chiếm chút lợi thế, kiếm được thêm vài điểm tích lũy mà thôi. Nhưng không ngờ đội xanh lại xuất hiện thiên tài chỉ huy là Cao Dã, lập tức đẩy đội đỏ đến đường chết, cũng ép Lý Diệu không thể không chó cùng rứt giậu, được ăn cả ngã về không.
Lần hành động chém đầu này có nguy hiểm cực cao. Thành công phần lớn là do may mắn, quả thật là một lần đánh cược lớn kinh hồn khiếp vía.
Vì bảo vệ an toàn cho chính mình, Lý Diệu đã dời thời gian kích nổ hộp tinh nguyên lại nửa phút. Nếu đối phương phát hiện đúng lúc thì hoàn toàn có thời gian vứt bom đi thật xa. Nên chỉ có thể nói rằng lần này thần may mắn đứng về phía của Lý Diệu. Ngay cả ông trời cũng giúp hắn nên hắn nhất định sẽ tiến vào Thâm Hải viện!
Nếu đã kiếm đủ điểm tích lũy, Lý Diệu cũng không vội đi ra ngoài săn giết yêu thú. Hiện tại, số thí sinh còn sót lại trên Ma Giao đảo đã không nhiều lắm. Cả hòn đảo to lớn này đã biến thành thiên đường của yêu thú, mà trong đó còn có không ít yêu thú siêu cấp mạnh nên Lý Diệu cũng không chắc có thể thành công săn giết được chúng.
Hắn không muốn tới giây phút cuối cùng còn bị lật ngược tình thế, “chết” dưới hàm của con yêu thú nào đó.
Huống chi… bão sắp đến.
Lý Diệu ngẩng đầu nhìn về nơi xa. Trên bầu trời mờ nhạt không biết đã biến thành màu đen đặc từ lúc nào. Trong những tầng mây đen, mơ hồ có những con rắn thật to, dài màu tím đang giãy giụa tạo ra từng trận sấm rền vang.
Chỉ chốc lát sau, những giọt mưa to như viên đậu thi nhau rơi xuống mặt đất.
Thời tiết trên biển thay đổi cực nhanh. Ban nãy còn đang trời trong mây trắng, chớp mắt cái đã biến thành mưa to tầm tã che phủ toàn thế giới. Trên không trung, mây đen cuồn cuộn bao trùm cả Ma Giao đảo như thể muôn vàn con ngựa đen đang lao nhanh. Từng tia chớp ngông cuồng xé rách bầu trời, tạo ra tiếng rít rợn người. Ngay cả gió biển cũng thổi quét lung tung giống như trăm ngàn thanh đao sắc nhọn hung hăng cắm xuống Ma Giao đảo.
Mặc dù trên đảo có rất nhiều đại thụ cao chọc trời, nhưng gió lạnh vẫn gào rít điên cuồng, mưa to vẫn đổ xuống như thác khiến tất cả mọi người bị mưa đập đến mức không dám ngẩng đầu, không mở mắt ra được. Khi gió mạnh gào thét, ngay cả những gốc đại thụ thật to một người dang rộng vòng tay ra ôm mới xuể cũng bị thổi bật gốc, cuốn theo gió đi nơi khác. Những cơn gió điên cuồng thổi bay tất cả những thứ chắn đường nó.
Trước mặt lực lượng hùng vĩ bao la của tự nhiên, ngay cả những con yêu thú vừa rồi còn đang giương nanh múa vuốt cũng trở nên yên tĩnh. Chúng thi nhau tìm hang động rồi chui vào tránh né.
“Một cơn giông vô tình đi ngang qua trên không Ma Giao đảo, mưa rền gió dữ chắc phải liên tục suốt một đêm!”
Chiếc Liêu Viễn đang nổi lơ lửng trên không trung cũng bị bão thổi hơi hơi rung chuyển. Một tu chân giả đang đứng lơ lửng trên đuôi thuyền, híp mắt nhìn trời rồi đưa ra kết luận.
Một tia chớp bổ xuống ngay đầu người ấy, nhưng khi còn cách đỉnh đầu nửa tấc thì lại bị một lớp chắn vô hình cản lại. Tia chớp liền biến thành bốn, năm con rắc bạc lượn lờ quanh cơ thể hắn, chiếu sáng một khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
Trong cái thời tiết khắc nghiệt này, những tu chân giả giám thị trong Ma Giao đảo rất khó có thể kiểm tra toàn bộ từng góc của đảo.
Mà con hị hị của các thí sinh liên lạc với Liêu Viễn dựa vào tinh phiến, kết nối rất không ổn định, chưa chắc có thể đúng lúc theo dõi tình huống của tuyển thủ để phun ra keo dính bảo vệ kịp thời.
Tính nguy hiểm của cuộc thi tăng mạnh!
“Hay là ngừng thi đấu?”
Vị tu chân giả này há miệng ra, những tia điện lượn lờ quanh cơ thể hắn bị hút vào trong miệng. Hắn liếm liếm môi như thể chưa đã thèm rồi bay vào trong Liêu Viễn, hỏi những tu chân giả khác.
Trong trung tâm theo dõi, các tu chân giả đang chụm đầu bàn luận. Sau một lát, họ liền đưa ra quyết định… Cứ tiếp tục tiến hành thi đấu, không vì ảnh hưởng của bão mà dừng lại.
“Trong những cuộc chiến đích thực, yêu thú sẽ không đình chiến với nhân loại chỉ vì thời tiết không tốt!”
Một người đàn ông mặc đồng phục quân đội, trên vai quân phục có ký hiệu hình đầu lâu, vẻ mặt nghiêm khắc, nói lạnh lùng.
“Đúng vậy, có chút mưa gió thế này mà không chịu đựng được, còn đòi làm tu chân giả? Quả thật là trò cười!” Một tu chân giả khác trên mặt có sẹo cười khẩy, nói.
Khi nói chuyện, trên cái quang màn cực lớn trước mặt họ xuất hiện từng hình sóng văn vẹo, còn có những chấm đem chớp tắt liên tục.
Đây là biểu thị liên hệ của con hị hị và trung tâm theo dõi đã bị cơn bão gián đoạn.
“Bụp! Bụp!”
Mấy chục cái quang màn đều tắt ngúm, hiển nhiên là kết nối thần niệm đã bị cắt đứt.
Điều này nghĩa là có mấy chục thí sinh đã thoát khỏi theo dõi và bảo vệ của bọn họ.
“Tuy đã mất kết nối, nhưng con hị hị vẫn sẽ tự động quay lại tình huống của tuyển thủ. Căng lắm là hơi chậm thôi, sau khi cuộc thi kết thúc thì vẫn có thể tính toán ra điểm tích lũy nên cũng không cản trở cuộc thi tiếp tục tiến hành!”
“Lại phái ra hơn 20 tu chân giả qua lại tuần tra Ma Giao đảo, bảo đảm an toàn của tuyển thủ. Lỡ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh thì trợ cấp cho gia đình tuyển thủ ngang mức với binh sĩ Liên bang hy sinh.
Tu chân giả và các quan quân thương lượng một hồi rồi nhanh chóng đưa ra quyết định… Đây cũng là lệ thường của các đợt khiêu chiến cực hạn trước đó.
Tinh Diệu Liên bang có thể chiếm được mảnh đất màu mỡ nhất của Thiên Nguyên Giới chính là từ muôn vàn núi xác biển máu của yêu thú đắp thành. Mỗi một tấc đất của Liên bang đều nhiễm đỏ máu của tu chân giả và quân lính Liên bang!
Tu chân giả là thanh đao của nền văn minh nhân loại. Muốn trở thành tu chân giả thì phải có quyết tâm và tinh thần hy sinh không sợ hãi!
Sợ chết thì đừng làm tu chân giả!