Mưa càng ngày càng lớn. Tựa như toàn bộ nước mưa của Thiên Nguyên giới đều đã tập trung lại trên bầu trời Ma Giao đảo rồi ào ạt xối xuống, âm mưu nhấn chìm cả hòn đảo này xuống đáy đại dương.
Trong mưa to gió quét, một đợt dị biến đang từ từ nảy sinh trong bóng đêm.
“Hồng hộc, hồng hộc!”
Một tuyển thủ đội xanh lảo đảo vọt vào một cái hang động nhỏ hẹp. Cuối cùng hắn cũng không chịu đựng nổi nữa, hai đầu gối đập mạnh xuống đất, sau đó cơ thể liền đổ nhào về trước, khuôn mặt trắng bệch không một giọt máu, toàn thân co giật như bị chuột rút.
Một tiếng trước, hắn bị ba thành viên đội đỏ đuổi giết, may mắn lúc ấy mưa to chắn tầm nhìn của cả hai bên nên hắn mới có thể chạy thoát. Nhưng tuyển thủ của đội đỏ càng ngày càng nhiều, hắn không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
“Chết tiệt! Rõ ràng chúng ta sắp thắng, tại sao tình thế lại biến thành thế này chứ!”
Tên tuyển thủ đội xanh này đau đớn đấm vào vách đá. Hắn đang vô cùng buồn khổ, nhưng trong đôi mắt hắn lại có một vệt tối tăm đang từ từ ngưng tụ lại.
Hắn thò đầu ra khỏi cái hang động, nheo mắt lại nhìn ngó trên trời.
Con hị hị của hắn bay lung tung vòng quanh một cây đại thụ, còn phát ra tiếng è è như thể đã bị mất khống chế.
“Mưa to và sấm chớp đã gây nhiễu tinh phiến khống chế con hị hị. Vào lúc này, nó và chiếc Liêu Viễn đã mất kết nối, chỉ cần mình cẩn thận một chút thì hẳn là có thể thoát khỏi tầm theo dõi của nó!”
Vệt tối tăm trong đôi mắt của tuyển thủ này càng ngày càng dày đặc.
Xung quanh loáng thoáng có tiếng của tuyển thủ đội đỏ vọng lại. Vòng vây đang dần dần hẹp lại, rồi rất nhanh thôi sẽ đến cái hang mà hắn đang lẩn trốn.
Lúc này, vệt tối tăm trong mắt của hắn đã biến thành hung ác.
Hắn cắn nát đầu ngón tay rồi dùng máu vẽ một cái linh phù ở phần trong đùi phải.
Ngay lập tức, một cơn đau như thể da tróc thịt bong trào ra từ bên trong đùi phải, tựa như có thứ gì đó muốn xé rách da thịt để trồi ra!
“A…”
Tên tuyển thủ đội xanh này nghiến chặt khớp hàm. Ngay sau đó, linh phù hơi hơi rung lên, một sức mạnh quái dị tách cơ bắp ở phần đùi trong của hắn ra, rồi một ống thuốc màu xanh lam dạ quang trồi lên ở giữa phù trận!
“Nếu không phải thật sự bất đắc dĩ thì tao cũng không muốn gian lận. Nhưng bây giờ tao đã cùng đường rồi, là chúng mày ép tao!”
“Chỉ cần tiêm ống thuốc kích thích “quỷ long số 7” này vào mạch máu là liền có thể khiến cơ thể mạnh mẽ lên, sức mạnh cũng tăng lên, và càng tăng mạnh khả năng của não bộ, khiến tao có một lần công kích tinh thần cực mạnh! Chỉ cần một lần này thôi đã đủ để tiêu diệt cái bọn đuổi giết chết tiệt kia! Rồi nhảy vào top 50 bảng xếp hạng!”
Tên tuyển thủ đội xanh cười dữ tợn, biểu cảm vô cùng điên cuồng.
Nếu sử dụng “quỷ long số 7” thì đương nhiên sẽ để lại tác dụng phụ rất lớn. Nhưng khi đối mặt với sự dụ dỗ của tấm vé đặc chiêu thì hắn đã không rảnh lo lắng nhiều thứ như vậy!
Dùng cơ thể để chắn tầm nhìn của con hị hị, tên tuyển thủ đội xanh kích phát phù trận xúc tác “quỷ long số 7”, tính chích thuốc kích thích vào trong cơ thể. Lúc này, bỗng có tiếng cười khẽ vọng ra từ sâu trong cái hang động. Ngay sau đó, một trận gió tanh nồng hung ác quật đến!
Tên tuyển thủ này còn chưa kịp nhận ra có chuyện gì gì bỗng trước mặt tối sầm… rồi không còn biết gì nữa!
Cuối cùng thì con hị hị của hắn cũng đã cảm giác được khác thường, liền phun keo dính bảo vệ ra. Nhưng keo dính chỉ bao bọc được một cái xác không đầu.
Ngay sau đó, keo dính như thạch trái cây bị một sức mạnh khủng khiếp xé ra, một tia sáng vọt ra khỏi hang rồi nhảy lên không trung nhanh như tia chớp. Một đôi tay bắt lấy con hị hị rồi gồng sức xé toạc người nó ra!
Ngay lập tức, cơ thể con hị hị biến thành hai nửa. Khung cảnh vô cùng máu me!
Trong mưa to gió lớn, lục tục có một phần ba số hị hị mất kết nối với trung tâm theo dõi. Và con hị hị này là một trong số đó.
Vì vậy, trong trung tâm theo dõi cũng không kịp thời phát hiện ra cảnh này.
Từng tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, thỉnh thoảng khiến cái rừng cây đen ngòm này sáng ngời lên.
Khi tia chớp rọi sáng, bỗng nhìn thấy có một con vượn trắng cao hơn 3m đang đứng trên ngọn cây. Gương mặt của nó rất giống với con người, chỉ khác ở chỗ trên trán của nó có một con mắt cực lớn màu vàng. Con mắt quái dị này gần như chiếm hẳn nửa khuôn mặt. Ngay cả hai con mắt bình thường cũng bị chèn sang một bên.
Nhìn qua thì thấy giống như một thai nhi dị dạng, có vẻ vô cùng âm trầm đáng sợ.
Đây là một con vượn cự mục, hơn một ngàn con vượn ba mắt bình thường ra đời mới có một con vượn cự mục sinh ra. Nó không chỉ rất thông minh, mà sức mạnh của chiêu công kích tinh thần của nó còn mạnh hơn vượn ba mắt bình thường gấp mười lần. Nó là một trong những con yêu thú cường đại được thả ra trong trận trung kết, cũng là con yêu thú đáng sợ nhất trên hòn đảo này.
“Cạc cạc! Cạc cạc!”
Trong tiếng sấm chớp ầm vang, con vượn cực mục phát ra tiếng cười quái dị. Trong bàn tay đầy lông của nó có một ống “quỷ long số 7” đang tỏa ra ánh sáng màu xanh lam dạ quang kỳ dị.
Con mắt màu vàng cực to trên mặt nó nhìn qua nhìn lại ống thuốc rồi nhanh chóng hiểu ra cách sử dụng. Nó lập tức đâm thẳng ống thuốc kích thích “quỷ long số 7” vào cái cổ thô to của mình.
“Phụt!” Toàn bộ số thuốc kích thích đều đã được tiêm vào mạch máu của nó.
“Gừ! Gừ! Gừ! Gừ! Gừ!”
Sau một lát, cơ thể con vượn cự mục run rẩy không ngừng!
Cùng với từng tiếng cơ bắp run rẩy quái dị, làn da của nó xuất hiện từng đường nứt. Cơ bắp rướm máu điên cuồng phát triển, cho dù dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Thậm chí, giữa các bó cơ còn trồi ra từng đám mụn thịt. Chúng không ngừng xoắn bện vào nhau, phát triển, hòa lẫn, sưng lên… Khiến cơ thể của nó phình ra gấp hai kích thước cơ thể lúc đầu, biến thành một con mãnh thú vô cùng dữ tợn!
Hơn nữa, con mắt cực to trên trán nó gần như biến thành một cục máu đông!
“Tìm thấy rồi! Ở đó!”
Đúng lúc này, có tiếng kêu phấn khích của tuyển thủ đội đỏ vang lên ở gần đó.
Tia chớp đánh xuống, chiếu sáng khuôn mặt như quỷ con đang cười dữ tợn của con vượn cự mục. Nó lập tức phóng nhanh như chớp tới nơi tiếng kêu phát ra!
Ngay sau đó, trong rừng cây liền phát ra tiếng thịt bị xé rách, xương bị bẻ vụn và tiếng hét thất thanh!
… … …
10 phút sau.
Trong điểm tiếp viện, Lý Diệu đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần. Bên tay trái của hắn đặt một thanh kiếm lưỡi cưa, bên tay phải là một thanh chiến đao sấp chớp, sau lưng còn đeo một chiếc rìu phần thiên, hai bên hông thì giắt hai con dao găm. Có thể nói là vũ trang hạng nặng đầy đủ, có thể chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Một khi có tên tuyển thủ đội xanh đui mù nào đó dám xông vào điểm tiếp viện thì hắn tuyệt đối sẽ giết chết kẻ đó không chút do dự!
“Còn một ngày, trận mưa to này có vẻ cũng sẽ không tạnh ngay được. Điểm tích lũy của mình vẫn nằm ở vị trí đứng đầu, hẳn là sẽ không có việc ngoài ý muốn xảy ra.”
Lý Diệu tính toán trong lòng, rốt cuộc thì trên khuôn mặt của hắn cũng hiện ra ý cười nhẹ nhàng.
Thâm Hải viện! Hãy run sợ đi! “Kền Kền” Lý Diệu sắp tới rồi!
Đúng lúc này, mí mắt của hắn bỗng giật liên hồi. Trong lòng bỗng bộc phát ra cảm giác hãi hùng khiếp đảm.
“Không đúng! Có mùi máu! Mùi máu quá nồng!”
Một thân hình quen thuộc nhảy ra khỏi rừng cây, vừa la hét vừa điên cuồng chạy đến điểm tiếp viện.
Người kia chính là Trịnh Đông Minh!
Lý Diệu ngẩn người… Trịnh Đông Minh chính là cao thủ hàng đầu của trường cấp ba Phượng Sơn. Nghe nói thực lực của hắn ngang cơ, hay thậm chí còn nhỉnh hơn Hách Liên Liệt một chút!
Thứ gì đã dọa hắn sợ đến mức tè ra quần thế này?