Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một hơi, chậm rãi đi đến những vật phẩm đã được chuẩn bị tốt nói:
"Cung tiên sinh có điều không biết, tòa nhà nghiên cứu xác chết là do thi
hàng mà ra, bởi vậy, nếu hủy diệt trễ một chút, hậu quả sẽ không tưởng
tượng nổi, tôi đã tìm rất lâu rồi, chủ nhân của cỗ thi thể này là sinh
vào lúc 12h chính ngọ, nói cách khác là tại thời điểm âm khí nặng nhất
mà được sinh ra, muốn bắt được nó, quan trọng nhất phải tìm được người
có dương khí mạnh nhất tương khắc với nó, nếu Liên Kiều nói đêm đó thi
thể là vì Cung tiên sinh xuất hiện mà phát sinh sự khác thường, điều này nói lên thi thể đó cùng Cung tiên sinh ngài phát sinh cảm ứng, thi hàng cùng linh hồn hoàn toàn không giống nhau, nó yêu cầu hấp thu một ít
dương khí mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên ngày đó thi thể nhất
định muốn hấp thu dương khí của Cung tiên sinh hoàn thành quá trình
chỉnh thể hàng đầu thuật!"
Cung Quý Dương cùng Hoàng Phủ Ngạn
Thương nghe được vậy rất sửng sốt, nhất là Hoàng Phủ Ngạn Thương, hắn
rốt cục hiểu được vì cái gì mà khi nãy Nhiễm Dung hỏi hắn sinh nhật vào
giờ nào.
"Từ từ ——" Cung Quý Dương đi lên trước, nghi hoặc ——
"Chủ nhân cỗ thi thể kia sinh vào mười hai giờ trưa sao? Rõ ràng trời sinh
hẳn là dương khí thịnh mới đúng, như thế nào ngược lại là người sinh vào 12h đêm là tôi đây dương khí thịnh?"
Mặc Di Nhiễm Dung cười
cười: "Hàng đầu thuật vốn là chính là vi phạm quy tắc pháp thuật âm
dương, lại nói, một người là thuần âm vừa thuần dương không phải là hắn
sinh ra ban ngày hay ban đêm, mà là căn cứ vào người vận thế và suy
tính, Cung tiên sinh ra vào thời điểm dương khí nặng nhất, bởi vậy tự
nhiên sẽ giúp tôi một tay, chỉ cần thi thể có phản ứng, tôi liền có thể
giải hàng!"
Cung Quý Dương dường như có suy nghĩ gì đó, hắn hơi gật đầu, lập tức hỏi: "Cô muốn tôi giúp như thế nào?"
Mặc Di Nhiễm Dung đem một ngọn nến rỗng ruột sớm chuẩn bị đưa cho hắn ——
"Đây là một ngọn nến có bột phấn con rết, chỉ cần thắp sáng sau đó lấy tay
anh che lên, đứng bên cạnh tôi, thi thể nhìn thấy sau đó tự nhiên sẽ có
phản ứng!"
Cung Quý Dương tò mò mà nhìn ngọn nến này, chỉ thấy bên trong chính xác có chút phấn bột, vì thế liền nghi ngờ hỏi:
"Cái này chính là bột phấn rết như cô nói?"
Hắn cảm thấy chút kì quái, đem côn trùng chế tạo thành bột phấn này quả thực lần đầu tiên hắn nghe thấy.
Mặc Di Nhiễm Dung rất kiên nhẫn giải thích: "Kỳ thật cái này không chỉ đơn
giản là bột phấn con rết, bột phấn này có nguồn gốc rất sâu, đầu tiên
phải dùng một phần giấy vàng cắt thành hình, mặt trên có máu thằn lằn,
trên chỉ còn viết ngày sinh tháng đẻ, sau đó lấy ra một ít thi dịch, sau đó lấy con nhện, con rết cùng bọ cạp nuôi trong thi dịch ( nước rỉ ra
từ xác người chết đó các bác) ba ngày ba đêm, để chúng nó hấp thu đủ
thi dịch, sau đó nghiền nát, cùng người hình để vào trong đó hong khô,
sau đó mới thành hình bột phấn này!"
Cung Quý Dương cùng Hoàng
Phủ Ngạn Thương nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, sau đó từng người khẽ nuốt
ngụm nước miếng —— Trời ạ, đây quả thực là, quá ghê tởm đi!
Cầm
ngọn nến trong tay, sắc mặt Cung Quý Dương chuyển sang trắng bệch, hắn
hung hăng mà trừng mắt Liên Kiều một cái, tất cả là nha đầu chết tiệt
kia, thế mà dám đẩy hắn ra làm loại chuyện này.
Mặc Di Nhiễm Dung tiến lên cười cười nói: "Đêm nay chỉ có thể mượn tôn thể của Cung tiên
sinh, tuy rằng rất mạo muội, nhưng không có cách nào!"
Sau cùng có một câu nói mà cô không nói ra —— ai kêu anh sinh ra vào giờ dương khí thịnh đâu??
Cung Quý Dương nhướn mày một cái: "Không đúng đi, sinh ra trong giờ đó không hẳn chỉ có mình tôi chứ, tiểu nha đầu, cô nên biết Hoàng Phủ Ngạn Tước
cũng sinh ra cùng giờ với tôi đó, vì cái gì kéo tôi đến đây?"
Ánh mắt Liên Kiều lộc cộc một cái, bộ dáng quỷ tinh linh tinh quái ——
"Anh ta sao, nói gì đi nữa thì giờ vẫn còn ngồi trong hố trên núi, cho dù đi ra cũng sẽ bị dính trên xe, tôi đem chiêu chỉnh anh áp dụng lên người
anh ta, ha ha!"
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy, không khỏi xấu hổ, hắn xác thực thay anh trai mình mà cảm thấy lo lắng!
Mà Mặc Di Nhiễm Dung thấy vậy ánh mắt lộ vẻ trách cứ thản nhiên ——
"Em gái, em sao có thể nghịch ngợm như vậy nữa, sao lại chêu cợt người Tứ
đại tài phiệt, ngộ nhỡ ông nội biết thì sao, ông nhất định sẽ tức giận
đó, đến lúc đó xem em phải làm thế nào!"
Liên Kiều le lưỡi: "Ông nội sẽ không biết, nếu Hoàng Phủ Ngạn Tước dám đi mách lẻo, em nhất định khiến anh ta khó coi cho xem!"
Mặc Di Nhiễm Dung bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Lúc này, Cung Quý Dương cười một tiếng quái dị, dùng ánh mắt như thế này mà nhìn Liên Kiều.
Liên Kiều cảm thấy bị hắn nhìn tới toàn thân đều mất tự nhiên, cả người đều dựng lông mao, vì thế liền Cà Lăm hỏi câu:
"Anh, anh làm gì cười kì quái vậy?"
Cung Quý Dương làm biếng dương dương (dương dương tự đắc) mà ngồi ở trên ghế sa lông, thân thể cao lớn cũng dựa cả trên ghế ——
"Liên Kiều a, tôi thật đúng là thương tâm!" khuôn mặt anh tuấn của hắn giờ phút này thế nhưng lại hiện lên một tia uất ức.
Liên Kiều khó khăn hỏi: "Anh thương tâm cái gì đó?"
"Ai —— "
Cung Quý Dương cố ý làm ra khẩu khí giống một oán phụ: "Tôi a, giúp em không ít việc, hơn nữa về sau tôi còn chính là quân sư của em, thì ra em liền báo đáp tôi như vậy, thật sự là thương tâm!"
Liên Kiều không phải là người bản địa, không chịu được người khác dài dòng, cô sốt ruột lên tiếng trước, gạt cánh ta hắn ra nói:
"Anh nói xem, tôi đối với anh như thế nào?"
Cung Quý Dương ngẩng đầu, liếc mắt cô một cái: "Em cố ý chọn hôm nay chỉnh cái tên Hoàng Phủ kia sao?"
Liên Kiều nghe vậy, ngẩn ra, lập tức mất tự nhiên mà nói rằng: "Chỉnh người
chính là chỉnh người, còn phân ra thời gian nào sao?"
Cung Quý Dương đứng dậy, giơ tay lên, xoa xoa một cái trên đầu cô ——
"Chút kĩ xảo nhỏ nhoi ấy của em sao lừa được tôi? Em chẳng qua sợ Hoàng Phủ
Ngạn Tước đêm nay tới nơi này quá mức mạo hiểm thôi, cậu ta sinh cùng
thời gian với tôi, điểm ấy em không khó để biết!"
Liên Kiều le lưỡi, mím môi lại ——
"Chính là, chính là tôi cảm thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước không có thông minh như anh mà, có anh hỗ trợ tôi mới yên tâm!"
"Miệng lưỡi trơn tru!" Cung Quý Dương quả thực dở khóc dở cười.