Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 288: Chương 288: Vết thương của Mặc Di Nhiễm Dung




Liên Kiều suy nghĩ một lúc rồi nói: ‘Cũng đúng, em còn phải cùng Bôn Bôn bồi dưỡng tình cảm, nó thật sự là thần mã nha!’

‘Bôn Bôn đúng là rất hợp với em!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng đồng ý với cô điểm này.

‘Vậy ngày mai em lại đến trường ngựa!’ Liên Kiều hưng trí bừng bừng, nói ngay.

‘Ngày mai anh có một cuộc họp rất quan trọng, không đi được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói.

‘Không sao, em tự đi là được!’ Liên Kiều xua tay.

‘Không được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói một cách dứt khoát.

Liên Kiều sững sờ, ‘Sao vậy? Em cũng đâu phải đứa trẻ, em không đi mất được đâu!’

‘Mấy ngày nay em tốt nhất là ngoan ngoãn ở nhà cho anh, nếu em muốn ra ngoài thì đợi anh về cùng đi với em!’ Nét mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút ngưng trọng, nói.

‘Tại sao chứ?’ Liên Kiều càng nghe càng không hiểu.

‘Vì sự an toàn của em thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ hời hợt đáp một câu, hắn cũng không muốn giải thích quá nhiều, chính là vì sợ cô lo lắng.

Liên Kiều sững sờ, nhất thời không hiểu ý hắn muốn nói gì.

‘Được rồi, cũng muộn lắm rồi, em chơi một ngày chắc là mệt lắm rồi, đi ngủ sớm đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm cô vào lòng dìu cô đứng dậy vừa nói.

Liên Kiều chu môi, vẻ mặt đầy thất vọng, cố hỏi: ‘Ngạn Tước, không thể thương lượng sao?’

Bàn tay to lớn khẽ vỗ lên đầu cô đầy thương yêu, Hoàng Phủ Ngạn Tước cười, ‘Ngoan, đi ngủ thôi!’

Nói xong bế bổng cô lên, đi về phía phòng ngủ.

Liên Kiều vẫn còn chìm trong sự hưng phấn vì tìm được chú ngựa yêu quý nên không hỏi gì thêm nhưng đôi mắt xinh đẹp cứ nhìn gương mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Ngạn Tước không chớp, cô gần như có thể cảm nhận được có chút lo lắng mơ hồ nào đó.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì …

***

‘Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?’

Ánh mặt trời ban trưa rực rỡ chiếu xuống căn biệt thự của Hoàng Phủ Ngạn Thương, rọi thẳng vào căn phòng khác, Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa bước vào cửa liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

‘Anh hai, anh biết cả rồi sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương vừa mời hắn ngồi vừa rót trà mời anh mình.

Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu, ‘Thiếu Đường có nói đến chuyện này cho nên hôm nay anh mới tới đây để hỏi cho rõ ràng.’

Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy, nhẹ giọng kể: ‘Chuyện này chắc cả đời em cũng không thể quên được, em rốt cuộc cũng biết giữa sự đáng sợ trong cuộc đấu giữa những Giáng Đầu Sư!’

‘Chị của Liên Kiều, Mặc Di tiểu thư bị thương thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày hỏi.

Vừa lúc Hoàng Phủ Ngạn Thương định lên tiếng trả lời thì một giọng nói giụ dàng đã vang lên …

‘Vết thương trên người tôi không có gì đáng ngại, Hoàng Phủ tiên sinh, chắc ngài sẽ không đề cập chuyện này với Liên Kiều chứ?’

Ngẩng đầu lên nhìn, người vừa lên tiếng chính là Mặc Di Nhiễm Dung!

Dưới sự dìu đỡ của người làm, cô chầm chậm bước xuống thang lầu, nhưng trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, tình trạng của cô không hề lạc quan tí nào.

Trên gương mặt xanh xao gần như không có chút máu, ngay cả đôi mắt màu tím vốn long lanh như của Liên Kiều giờ cũng có chút ảm đạm thất sắc, cả người như nhành liễu trong gió, không biết một giây phút sau sẽ bị thổi đến nơi nào.

Sao lại như thế được? Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn đầy nghi hoặc lẫn lo lắng.

‘Nhiễm Dung, sao em lại xuống lầu chứ? Em nên ở trong phòng nghỉ ngơi cho thật tốt mới phải!’

Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn thấy cô liền bước nhanh đến dìu cô, giọng nói đầy ôn nhu mang theo một chút trách móc.

Mặc Di Nhiễm Dung cười yếu ớt: ‘Hoàng Phủ tiên sinh hôm nay đến đây nhất định là vì chuyện của em gái em rồi, em nghĩ có một số chuyện vẫn là em tự kể lại thì hay hơn!’

Trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương xẹt qua một tia đau lòng, hắn cẩn thận dìu cô đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, đôi tay rắn rỏi vịn chặt lấy vai cô để lồng ngực mình trở thành điểm tựa cho cô dựa vào, nhờ vậy mà Mặc Di Nhiễm Dung có thể ngồi thoải mái một chút.

Nhìn thấy một loạt hành động lưu loát này của Hoàng Phủ Ngạn Thương, trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước đã hai năm rõ mười, hắn biết lần này người em trai này của mình thật sự đã động lòng với cô gái trước mặt, hay nói cách khác, chỉ có người con gái như vậy mới có thể khiến em trai mình động lòng chăng, chỉ có điều, hắn không khó nhận ra Mặc Di Nhiễm Dung luôn cố tỏ ra thờ ơ với Ngạn Thương, xem ra, nếu hai người muốn chính thức đến được với nhau còn cần thêm một chút thời gian nữa.

‘Hoàng Phủ tiên sinh …’ Mặc Di Nhiễm Dung mở lời trước, ‘Em gái tôi gần đây thế nào?’

‘Yên tâm đi, Liên Kiều rất khỏe!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đáp lời cô, ‘Chỉ có điều tôi không hiểu cho lắm những chuyện đã xảy ra với Mặc Di tiểu thư!’

Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, ‘Thực ra nếu như Hoàng Phủ tiên sinh hôm nay không đến đây, tôi cũng sẽ đi tìm ngài, bởi vì … Liên Kiều hiện nay đang nằm trong hiểm cảnh.’

‘Rốt cuộc là có chuyện gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói vậy, lòng đột nhiên giống như bị một bàn tay to bóp chặt lấy, cực kỳ khổ sở!

‘Người đó đã chọn đúng Liên Kiều làm mục tiêu công kích rồi!’ Giọng của Mặc Di Nhiễm Dung cực kỳ suy yếu, cả hơi thở cũng hết sức yếu ớt giống như tùy thời có thể ngất đi lúc nào không hay vậy.

Mày Hoàng Phủ Ngạn Tước chau càng chặt hơn, ‘Mục đích của người đó là gì?’

Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu, ‘Tôi không biết vì sao cô ta lại muốn nhắm vào Liên Kiều, hai ngày trước trong lúc chiêm bốc, tôi vẫn luôn cảm thấy tâm thần không yên, sau cùng bị tôi phát hiện ra cô ta đang thi triển Giáng Đầu Thuật, mà đối tượng lại chính là Liên Kiều. Thấy vậy, tôi chỉ còn cách lập tức dùng Giáng Đầu Thuật đối phó, không ngờ, kết quả lại thế này!’

Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng cảm thấy bất an, cái loại cảm giác này trước đây đã từng xuất hiện qua một lần, năm đó hắn mười tám tuổi, cũng chính là buổi tối hôm cha mẹ của Thiên Dục đều bị sát hại.

Mà hôm nay, cái cảm giác này lại bởi vì sự an nguy của Liên Kiều mà xuất hiện trở lại.

‘Mặc Di tiểu thư, nếu nói về Giáng Đầu Thuật, tính trong cả nước Mã Lai, có thể nói công lực của cô là cao nhất, vậy mà … xem tình hình trước mắt, Giáng Đầu Thuật của đối phương không hề yếu kém chút nào!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày nói.

Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ lắc đầu, thở dài một tiếng, ‘Từ trước đến nay đều vậy, đạo cao một thước ma cao một trượng, Giáng Đầu Thuật mà đối phương sử dụng là Tà Linh Thuật, loại Linh Giáng này vốn là cấm kỵ của những Giáng Đầu Sư thông thường!’

‘Đối với Giáng Đầu Thuật của đối phương, Mặc Di tiểu thư có nhận xét thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó nhận ra vẻ vô lực trong mắt Mặc Di Nhiễm Dung.

‘Giáng Đầu Thuật của người này … vượt qua tôi tuyệt đối!’

Vừa nói dứt câu này, trên gương mặt trắng bệch của Mặc Di Nhiễm Dung càng lộ vẻ yếu ớt như cánh hoa trong gió khiến người ta nhìn mà không khỏi thấy đau lòng.

‘Nhiễm Dung, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của em là dưỡng cho tốt cơ thể, hồi phục sức khỏe, như thế mới có thể giúp em gái ngăn chặn những hành động của đối phương!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy cô như vậy, lòng đau như dao cắt.

Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu, ‘Thương thế của em không phải cứ nằm nghỉ ngơi là có thể hồi phục, anh cũng biết là em bị trúng Giáng Đầu, thân thể của em không phải dựa vào thuốc hoặc nghỉ ngơi mà có thể khỏe lại được!’

‘Cái gì? Mặc Di tiểu thư cũng bị trúng Giáng Đầu Thuật sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước sửng sốt hỏi.

‘Đúng vậy!’

Hoàng Phủ Ngạn Thương đáp lời thay cô, ‘Giáng Đầu Thuật của đối phương cực kỳ âm độc, ngay cả bản lĩnh như Nhiễm Dung cũng không tránh khỏi bị trúng Giáng Đầu của đối phương, chỉ là, cũng chính vì như vậy mới ngăn chặn được hành động của đối phương lúc đó!’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.