Lương Ngọc run rẩy nhìn Lương Kiên,cả hai anh em họ Lương trợn tròn mắt, quả nhiên Linh một chút cũng không nể tình nữa:
- Anh trai...cứu em....
Lương Kiên nhắm chặt mắt lại, khẩn thiết nói:
- Hãy tha cho Lương Ngọc...để tôi thay em ấy!
Linh cười lớn rồi nụ cười vụt tắt, ánh mắt bén nhọn có chút lười biếng không muốn nói:
- Chậc...đừng khiến tôi mất hứng...hậu quả càng nặng nề!Lương Kiên cho anh 3 giây rời khỏi đây...nếu không đến mẹ anh...
Lương Kiên nghe đến mẹ thì giật mình vậy thà để em gái còn sống nhưng tàn tật có hắn chăm sóc cũng được...miễn không chết là được.Nhưng mà sống mà què đi hai chân cả đời liệu còn đáng sống hay không?Lúc đầu nếu hắn biết hậu quả nhận lấy là lớn đến vậy thì sẽ ngăn cản mẹ cùng em gái, cả chính bản thân mình đừng tham lam như thế...kết cục sẽ khác!Cô cao cao tự đại, thiên kim danh giá của Phạm thị,là người quản lý Angel Black...hắn lấy gì so với cô...Lương Ngọc lấy gì so với cô đây?Mà chuyện em gái hắn thuê người giết cô, hắn cũng không biết...hắn đã quá yếu đuối không thể thắng nổi sự tham lam,cũng không thể bảo vệ nổi em mình,Lương Kiên bước ra ngoài nhắm chặt mắt, Lương Ngọc phía sau với gọi:
- Không...anh....con chó....mày nhớ lấy tao...tao có chết cũng sẽ tìm mày đầu tiên!
Linh hiện tại tức giận thật rồi, Lương Kiên muốn khuyên em gái mình đừng nói nữa, hắn không biết từ lúc nào em gái mình trở nên xa lạ như vậy, từ lúc nào trở thành một người chua ngoa đáng sợ,do hoàn “cảnh hay điều gì thay đổi nó?“.Linh đứng dậy quay ra ngoài:
- Đánh gãy chân cô ta...phân phó người ném cô ta về nhà sau đó đừng để gia đình họ xuất hiện ở đất nước này nữa!
Trong căn phòng bệnh,người phụ nữ lớn tuổi sang trọng đang khóc đến đau lòng được người đàn ông trung niên ôm lấy vai an ủi,nhìn lên người con trai đang nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch,lớm rớm râu mọc...giờ khắc này nhìn thật tiều tuỵ, đáng thương.Băng lo lắng ngồi bên trong an ủi ba mẹ mình,nó nhìn anh trai mình đang bất động nhắm chặt mắt nằm trên giường bệnh mà đau lòng,tại sao...tại sao lại trở nên như vậy?Tại sao mọi chuyện đều xảy ra một cách không mong muốn?Có lẽ ai cũng thấy mệt mỏi cả Linh và Phong, cả hai đang thấy rất đớn đau...mà nó lại không thể làm gì giúp họ...Băng khẽ rơi từng giọt nước mắt nắm lấy tay anh trai mình,anh là một người năng động, chiều chuộng nó nhất...luôn ra sức bảo vệ nó...giờ phút nhìn anh nằm bất động trên giường bệnh, nó không quen!Nó rất sợ,sợ anh không tỉnh lại...Minh,Phi,Bảo cùng Vi và Nhi vừa gọi bác sĩ vào kiểm tra sức khoẻ cho anh, Băng đứng dậy, ôm lấy ông bà Trịnh vỗ nhẹ lưng mẹ, bác sĩ khẽ lắc đầu nói:
- Xin lỗi Trịnh chủ tịch, Trịnh phu nhân...Trịnh thiếu gia không có ý muốn tỉnh!Có lẽ đã chịu đả kích lớn nên tâm thức cậu ấy muốn ngủ sâu...chúng tôi không tài nào đánh thức cậu ấy dậy được.Chỉ đợi đến khi cậu ấy hoàn toàn tự nguyện tỉnh dậy thì mới được thôi...Chúng tôi vô cùng xin lỗi!
Bà Trịnh nghe tin mà choáng váng đầu óc, người như sắp ngã xuống,ông Trịnh mau chóng đỡ lấy vợ lo lắng,Băng đau lòng hơn, nhưng nó phải mạnh mẽ, nhìn ba mình ấm áp nói:
- Ba...người đưa mẹ về nghỉ ngơi đi...Ở đây có bọn con rồi!Tình hình của anh hai có gì tiến triển con sẽ gọi điện báo cho hai người biết nha.
Bà Trịnh thương con mình, đứa con trai từ đám cháy mãi mới trở về lại nằm ngay trên giường bệnh,người mẹ nào mà không đau lòng chứ:
- Không...tôi phải ở đây với Phong...
Băng không kìm được dòng nước mắt nữa, kiên định nói:
- Mẹ...người phải nghĩ đến cho sức khoẻ của mình...Người mà có mệnh hệ gì con phải làm sao đây?
Thấy con gái cưng khóc, bà Trịnh cùng ông Trịnh lo lắng, đành đồng ý:
- Được...chúng ta về...Mai chúng ta lại tới...
Minh ôm lấy thân thể mềm nhũn của Băng, xót xa,nó đã tiều tuỵ vì một đêm không ngủ, khi nhìn thấy Phong ai cũng sốc, nỗi chua xót dâng lên thành nước mắt ảm đảm, không ai nghĩ mọi chuyện sẽ thành như vậy...sóng gió cứ thế vùi dập thời gian hạnh phúc của bọn họ, mà hiện giờ chưa liên lạc được với Linh,lại vừa rồi được biết thêm ý thức của Phong là tự chính hắn không muốn tỉnh lại càng khiến ai nấy đều rơi vào trầm tư, một hố sâu đau thương:
- Bà xã...anh ôm em ngủ một chút nhé!
Cả bọn nó và bọn hắn nhìn mà thương tâm, gật đầu ý tán thành Băng nên nghỉ ngơi, Băng bật khóc thành tiếng:
- Tại sao chứ?Tại sao lại thành như vậy?Tại sao mọi chuyện luôn như vậy?Em phải làm sao đây?Em không muốn mất anh ấy!
Minh đỏ hoen đôi mắt mà Vi,Nhi cùng Bảo,Phi cũng không kìm được cảm giác buồn bã trong tim:
- Băng còn bọn tôi bên cạnh cô...mạnh mẽ lên!Chúng ta cùng vượt qua,nghỉ ngơi chút đi...
Nhi tiếp lời, lau giọt nước mắt cho bạn thân:
- Ngoan...nghe lời,để tao trông cậu ấy!
Một đêm mệt mỏi lại tiếp tục, Băng kiệt sức hoàn toàn, cơ thể mệt rã rời, đôi mắt đỏ hoe cùng đôi môi vì bị cắn chặt mà đã rỉ máu, đang yên lành ngủ trong lòng hắn,Minh thấy cặp mày cô nhíu lại thì khẽ xoa lên đó,hôn nhẹ lên trán:
- Ngủ ngon...mọi khó khăn,anh sẽ thay em gánh vác!
Vi và Nhi ngồi túc trực bên giường bệnh được Bảo và Phi tận tình hỗ trợ, ai cũng lo lắng, cũng mang trong mình đầy tâm sự...mà đều có chung một dòng suy nghĩ đó chính là đau đớn thay cho Linh và Phong...
Linh trở về nhà chung, phòng điện tối om, cô bước vào nhà không một bóng người, lục tìm chiếc điện thoại, cô vội đi tìm sạc có lẽ mọi người không gọi được cho cô cũng rất lo lắng.Mở máy lên hơn trăm cuộc gọi nhỡ cùng hơn chục tin nhắn của bọn nó,cô nhấc máy lên đọc tin nhắn, dòng chữ khiến cô làm rơi điển thoại, bịt chặt miệng mà khóc trong run rẩy:“Linh...mày đang đâu?Phong nhập viện rồi!”
Cô tức tốc gọi điện cho Băng, máy rung nhưng không ai trả lời,Linh đôi tay không kiểm soát được mà sợ hãi, cô chưa từng dám nghĩ một ngày nào đó sẽ không còn được thấy anh...cô không dám!Dù cô có nói từ bỏ anh, để anh bên cạnh người khác, nhưng cô không thể, cô quá ích kỷ, cô chỉ muốn anh...
- Con mẹ nó...Phong cấm anh xảy ra chuyện gì?Anh mà xảy ra chuyện thì em sống làm sao đây?
Vội vàng đổi sang số của Minh, lúc này có người bắt máy, cô nấc nghẹn:
- Phong đang đâu?Anh ấy sao rồi?Giờ tôi đến liền!
Nhận được thông tin bệnh viện, Linh không suy nghĩ gì lái xe thật nhanh đến bệnh viện...cô đi trên đường với tâm trí trống rỗng, đã suýt mấy lần gây tại nạn giao thông,trong đêm tối đã 3 giờ sáng, cô cứ thế khóc thật lớn trên ô tô....